Dại khờ lần cuối
Đặt trái tim mình vào mối tình đầu tiên với những lời ngăn cản, nhưng em đã quá tin vào cái cảm giác khát khao yêu thương của một cô bé bước sang tuổi 20. Cái tuổi 20 định mệnh ấy có biết bao thăng trầm, hạnh phúc, khổ đau, nụ cười và nước mắt mà đám con gái tụi em vẫn thường đùa nhau là: “khủng hoảng tuổi 20″.
Trước khi đến với anh em chưa bao giờ tin điều đó và vẫn mạnh bạo nói rằng tuổi 20 của em chỉ là niềm vui, hạnh phúc và ngập tràn tình yêu của gia đình, bạn bè và người thân xung quanh mình. Thế nhưng rồi điều ấy cũng đã đến với em vào một ngày sớm thu. Nhớ không anh khi một đêm mưa cuối hạ, đầu thu ấy em như chợt bừng tỉnh sau cơn mơ, khi nhận ra những giọt nước vẫn còn đọng trên tán cây long lanh trong suốt đến vô hình và đó cũng là lúc em đã nhận lời yêu anh vội vàng chóng vánh… Nhưng lúc ấy em đâu biết điều đó bởi ngỡ rằng tình bạn suốt ba năm chung trường, chung lớp, chung thầy cô và bạn bè là nền tảng cho tình yêu hai đứa mà không bất cứ điều gì có thể phá vỡ nổi. Và em cũng đâu biết rằng em chưa hề hiểu anh dù là một chút, một chút xíu thôi anh, dù mình đã từng cùng nhau bước qua một thời học sinh đầy ắp những niềm vui, kỉ niệm thời hoa tím.
Em đã tin, đã rất tin vào tình yêu anh dành cho em là có thật, đã gạt bỏ biết bao sự hoài nghi, sự ngăn cản để đến với anh chính trong những ngày chớm thu như thế. Niềm hạnh phúc vô bờ bến của một cô bé đang chuẩn bị bước vào cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời người con gái, được nhân lên gấp bội khi đón nhận một tiếng yêu đầy mong đợi, khi cánh cửa tình đầu hé mở. Anh có biết không anh, rằng em đã quá “khờ”, quá mù quáng trong cảm nhận đầy chủ quan của mình để yêu anh thật lòng đến mu muội, đến điên dại, không nhận ra rằng ngay từ khi bắt đầu anh đã chẳng hề trao em tình cảm thật lòng? Chỉ vì anh muốn chứng tỏ mình ư? Chỉ vì em có quá nhiều vệ tinh xung quanh nhưng lại vô tâm ư? Em đã mong anh trả lời câu hỏi ấy biết mấy.
Video đang HOT
“Em đã nhận lời yêu anh vội vàng và chóng vánh sau một đêm mưa cuối hạ, đầu thu”… (Ảnh minh họa)
Nỗi đau, sự khủng hoảng trong tâm hồn cuối cùng cũng đến với em ở cái tuổi 20. Khi em chợt nhận ra bên anh không chỉ có riêng mình em, đó là giờ phút đau đớn nhất, kinh khủng nhất trong cuộc đời em biết không anh? Và những tháng ngày sau đó em vẫn chỉ là một nhóc khờ khi cứ mãi ôm ấp bóng hình của một kẻ phản bội, một bóng hình không thuộc về em, một bóng hình đã mãi xa khuất không một lời từ biệt, cũng chẳng một lời xin lỗi. Thời gian không có anh là những đêm em chìm trong nước mắt và những tiếng nấc nghẹn lòng. Không đêm nào em được ngủ một giấc ngủ bình yên, và không đêm nào nước mắt em thôi rơi ngóng chông những dòng tin nhắn, những lời ân ái giờ chỉ là vô tưởng. Vì sao thế anh? Bởi em đã yêu anh rất nhiều, đã quen có anh dựa dẫm dù đó chỉ là những lời hoa gió, trăng sao. Em cứ mãi sống thế sao anh? Không…! Và rồi em cũng đã nhận ra mình quá “khờ”, quá ngu ngơ khi cứ mãi ôm ấp một tình yêu không có thật, tất cả chỉ là hư ảo. Thủy chung ư? Thật là ngốc nghếch. Có nghĩa lí gì đâu khi tình yêu lại cứ mang đến một người có nhiều trái tim, người hào phóng tình cảm như anh đến thế.
Và rồi em cũng bước qua được đã gượng dậy được sau cơn mê ấy. Sau những tháng ngày khủng hoảng của tuổi 20 đầy bóng tối, em đã quên được mình đã yêu khờ khạo như thế nào bởi trong thâm tâm em ngộ ra một điều: “Vì trái đất tròn nên những người yêu nhau sẽ lại quay trở về bên nhau, còn những tình yêu dối lừa sẽ chỉ mang lại sự xa cách, coi thường và ghê sợ”.
Giờ đây khi em đã quay trở lại là chính em, em chỉ xin bản thân mình thêm một lần cuối được “khờ” để nhắc lại quá khứ đau buồn ấy cho nhẹ lòng, để gió sẽ mang theo hết nhứng tâm tư, những nỗi buồn của ngày hôm qua. Gió sẽ cuốn anh đi xa khỏi cuộc đời em, để một mai khi bước chân trên con ngõ nhỏ của làng quê chúng mình, em không phải giật mình vì thấy anh. Thêm một lần “khờ” cuối cùng thôi nhé, vì em biết rằng:
Tình đầu đến rồi đi như giấc mộng,
Pha lê buồn chiều tím những cơn mưa,
Giấc mơ trưa em là bông cúc dại,
Anh – mùa thu gieo nắng đến bên đời.
Thu rời xa mang theo anh đi mãi
Cúc buồn sầu, ủ rũ chẳng đơm hoa
Giờ phương xa em mong chốn quê nhà
Sớm mai thu cúc nở hoa nữa nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng vắng nhà thì vợ...
Tôi phát hiện ra vợ ngoại tình trong một lần về nhà bất chợt. Thật ra, tôi không dám thú nhận nhưng trong thâm tâm tôi tự biết, tôi muốn theo dõi vợ, hoài nghi vợ.
Câu chuyện tôi kể ra đây là nỗi đau xé nát tâm can tôi, làm trái tim tôi vỡ vụn, đau đớn vô cùng. Tôi không thể tưởng tượng được tại sao vợ tôi lại là người như thế, thật lòng chỉ một chút nhỏ thôi, tôi cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Người ta thường hay quy kết cho đàn ông cái tội ngoại tình lăng nhăng. Tôi không phủ nhận rằng, thật sự, đàn ông nhiều người ngoài chồng ngoài vợ, nhiều người ham của lạ, bỏ bê vợ con. Thậm chí có những người sẵn sàng vì một cô bồ trẻ mà bỏ đi cả mái ấm hạnh phúc. Nhưng không phải đàn ông ai cũng thế, không phải không có đàn ông chung tình, cũng giống như không phải, trên thế gian này không có nhiều người tốt.
Người ta thường hay quy kết cho đàn ông cái tội ngoại tình lăng nhăng.
(ảnh minh họa)
Tôi yêu vợ, thương vợ và hết lòng vì vợ. Cuộc hôn nhân của chúng tôi là kết tinh của một tình yêu hạnh phúc suốt 5 năm trời. Nàng đã trao cho tôi cả trái tim trong sáng, lần đầu biết yêu của tuổi thanh xuân, cả một tấm chân tình mà trái tim tôi, chỉ tôi thôi có thể cảm nhận được điều đó. Với tôi, cuộc hôn nhân này là một kết thúc viên mãn cho tình yêu đôi lứa. Với tính cách nhu mì, hiền lành, đảm đang của vợ và bản chất chung tình của tôi, tôi tin rằng, chúng tôi sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Đúng là cuộc sống phải có nhiều thăng trầm, con người đôi khi cũng sẽ thay lòng đổi dạ nhưng tôi không thể ngờ được rằng, vợ tôi lại phản bội lại tình yêu của tôi chỉ sau 1 năm chung sống.
Gia đình chúng tôi không phải quá giàu có nhưng cũng thuộc hàng khá giả. Tôi thương vợ, muốn vợ có cuộc sống sung sướng và mong con cái sau này bằng bạn bằng bè nên đi làm xa. Vả lại công việc của tôi cũng cần đi nhiều tỉnh. Tôi lo lắng cho vợ ở nhà một mình nên thường xuyên về dù khoảng cách từ chỗ làm về nhà tôi khá xa, đi mất 3 tiếng ô tô.
Cưới nhau được hơn 1 năm, đi làm xa được 2 tháng thì vợ tôi bắt đầu có những dấu hiệu lạ. Vì nghĩ tôi yêu vợ nên không quan tâm mấy chuyện đó nên vợ đã lợi dụng lòng tin của tôi. Nhưng một gã đàn ông càng yêu vợ bao nhiêu thì sẽ càng cảm nhận dễ dàng hơn những thay đổi trong tình cảm của vợ.
Câu chuyện chưa đến hồi kết và tôi cũng không biết có nên kết thúc nó không. Kể từ đó, cuộc sống của vợ chồng tôi như địa ngục. (ảnh minh họa)
Tôi phát hiện ra vợ ngoại tình trong một lần về nhà bất chợt. Thật ra, tôi không dám thú nhận nhưng trong thâm tâm tôi tự biết, tôi muốn theo dõi vợ, hoài nghi vợ. Người đàn ông ấy và vợ ngang nhiên "vui vẻ" trong chính căn nhà mà tôi đã mua cho vợ. Tôi đau đớn phát hiện ra sự thật, không nói một lời nào, lặng lẽ đi vào nhà, lên phòng trước sự ngỡ ngàng, sợ hãi của vợ tôi.
Câu chuyện chưa đến hồi kết và tôi cũng không biết có nên kết thúc nó không. Kể từ đó, cuộc sống của vợ chồng tôi như địa ngục. Vợ tôi cũng không giải thích gì hơn, chỉ lẳng lặng lầm lũi làm việc, nấu nướng phục vụ tôi. Nhưng món ăn vợ làm tôi không hề đụng đến, tôi đi ăn cơm bụi hoặc tự mình làm. Tôi không hiểu tình cảnh này là gì, giống như tôi là người gây ra tội lỗi. Tôi muốn li dị cho xong nhưng nếu quyết định bồng bột như thế, liệu tôi có hối hận không, vả lại lúc này, thật lòng tôi còn rất yêu vợ. Chả lẽ, tôi lại phải là người mở lời trước sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhớ anh lần cuối anh nhé! Anh gọi cho tôi để hỏi thăm sức khỏe, để hỏi tôi có người yêu chưa, và tôi nghe tim mình vẫn đập mạnh lắm khi nghe giọng anh nói. Đêm đó tôi đã thức trắng để lần cuối nhớ anh, lần cuối ôm ấp những kỷ niệm. Nhiều lúc tôi đã tự hỏi đã bao giờ anh dành tình yêu cho tôi...