“Đại gia – kiều nữ – giang hồ” và nỗi đau goá phụ
Cô ta đẹp! Cái áo phạm nhân màu xanh nhạt thếch, nhàu nhĩ dường như không làm giảm nhan sắc của cô ta. Còn hắn, lỳ, trâng tráo rất đúng với bản chất giang hồ có số má. Phía trước bàn của gia đình nạn nhân là di ảnh của một người đàn ông. Cạnh đó, vành khăn trắng của một thiếu phụ đẫm ướt những nỗi niềm và nước mắt. Thiếu phụ ấy cũng là một người đàn bà đẹp, một vẻ đẹp chất chứa u buồn và bất hạnh…
1. Cái nắng gắt ở Đà Nẵng những ngày cuối tháng 7 không làm cho phiên tòa phúc thẩm xét xử Minh “mỡ” vãn bớt người hiếu kỳ dự khán. Vẻ lỳ lợm, bất nhất và xấc xược, phản bác lại toàn bộ lời cáo buộc của Hội đồng xét xử (HĐXX) đối với kẻ ra tay c.hém c.hết anh Lê Vũ Bảo khiến không khí phiên tòa vốn đã ngột ngạt nay càng ngột ngạt thêm.
Minh “mỡ” tên thật là Lê Ngọc Minh (31tuổi) trú số 5 đường Phan Châu Trinh, quận Hải Châu, Đà Nẵng. Ngoài tên cúng cơm cha sinh mẹ đẻ đến nay, thì không biết tự khi nào hắn có cái hỗn danh Minh “mỡ”. Có lẽ do mặt hắn dẫu đầy vẻ từng trải, nhưng lúc nào cũng bóng như bôi mỡ, lại thêm “tướng tốt”, to béo, lực lưỡng nên trong giới “số má” ở Tp Đà Nẵng đã áp đặt cho hắn cái tên rất xôi thịt kia.
Trong số hàng trăm người đến dự phiên tòa xử Minh “mỡ” ngày hôm đó, có không dưới chục tay anh chị xuất hiện, lảng vảng được lực lượng Công an, bảo vệ tòa điểm mặt. Những người hiếu kỳ dường như chẳng thèm màng đến những giọt mồ hôi chảy dài trên trán hay những lưng áo ướt sũng mồ hôi vì nắng nóng càng lúc trở nên gay gắt hơn. Riêng lực lượng Công an bảo vệ tòa, thì một phen vất vả bởi người kéo đến dự khán ngày một đông. Họ, không chỉ muốn được nhìn tận mặt Minh “mỡ” mà họ còn muốn mục sở thị nhan sắc một kiều nữ, người đã hút hồn được tay giang hồ, m.áu l.ạnh như Minh và đem thảm họa đến cho một người đàn ông. Cũng bởi, xung quanh mối quan hệ tay ba giữa Minh “mỡ”- Chung (tên kiều nữ) và nạn nhân Lê Vũ Bảo có quá nhiều lời đồn thổi, thêu dệt…
Suốt từ đầu phiên xét xử, cả trong giờ giải lao chờ Tòa nghị án, Minh “mỡ” và Chung ngồi gần nhau nhưng ánh mắt trao nhau không còn “ngọt ngào” như trước, thay vào đó là sự gượng gạo, hờn trách khi phải đối diện.
Càng không thể ngờ rằng, cả hai đã từng rất mặn nồng, thậm chí có một thời gian còn như hình với bóng. Minh đã từng mang t.iền án về tội cố ý gây thương tích, lại là một “giang hồ thứ thiệt”, nhưng Minh lại thuộc diện con nhà khá giả và có nghề nghiệp hẳn hoi. Nên dù Minh không bảnh trai, phong độ, nhưng đối với Chung, một cô gái trốn nhà, dạt vòm từ Hải Phòng vào Đà Nẵng, thì có một “người yêu” bảo kê cho các cuộc ăn chơi t.hác l.oạn tại các bar, vũ trường, lại được cung phụng, chu cấp chưng diện như bà hoàng thì sao cô ta không xiêu lòng.
Vợ và con trai của nạn nhân Lê Vũ Bảo đầu chít khăn tang, tay ôm di ảnh của anh Bảo.
Đang cặp với Minh “mỡ”, nhưng Chung không chịu yên phận “má hồng núp bóng tùng quân” mà tiếp tục mở rộng mối quan hệ với một số “đại gia” khác, trong đó có cả nạn nhân đã có vợ và 1 con là anh Lê Vũ Bảo. Chung cũng không ngờ, mối quan hệ kiều nữ – đại gia giữa Chung và anh Bảo lại có một ngày trở thành thảm kịch. Đó là cái ngày cả Minh “mỡ”, anh Bảo và một kẻ đồng bọn là Lê Văn Như Chí (18 t.uổi, trú tổ 54 phường An Khê, quận Thanh Khê, Đà Nẵng) hỗn chiến, vung đao t.ruy s.át với nhau, cũng chỉ vì Chung dám cả gan vượt qua sự “bảo bọc” của Minh mà đi nhậu với đại gia Bảo. Kết cục, anh Bảo t.hiệt m.ạng do chấn thương sọ não (đứt lún xương hộp sọ, tổn thương tổ chức não và tụ m.áu nội sọ), hôn mê sâu – suy hô hấp và trụy mạch vì những nhát c.hém oan nghiệt, cuồng ghen của Minh “mỡ” và Chí.
Video đang HOT
Ngay sau khi gây án, cả Minh và Chí bỏ trốn, nhưng sau đó biết không thể thoát tội nên cả hai đã ra đầu thú Cơ quan Công an và khai nhận hành vi phạm tội của mình.
2. Mọi ánh mắt tò mò, đều đổ dồn về phía hàng ghế băng sát vành móng ngựa nơi Trần Thị Chung, Lê Ngọc Minh và bị cáo đồng phạm Lê Văn Như Chí đang ngồi. Do khi dự khán tòa, Chung mặc bộ đồng phục của trại giam. Chính vì vậy mà nhiều người dự khán, rỉ tai nhau rằng Chung là đồng phạm g.iết n.gười, là kẻ “bắt cá 2 tay” đã phải lãnh hậu họa. Nhưng thật ra, Chung được áp tải đến phiên tòa với tư cách là người liên đới.
Từ trái sang: Bị cáo Lê Ngọc Minh, đồng phạm Lê Văn Như Chí và kiều nữ Trần Thị Chung.
Còn theo một nữ quản giáo đảm nhận nhiệm vụ áp giải Chung đến tòa thì, chiếc áo phạm nhân Chung mặc là do Chung đang bị tạm giam tại Trại giam Hòa Sơn – Đà Nẵng. Chung hoàn toàn không phải là đồng phạm của Minh “mỡ”, mà là Chung bị bắt với tội danh tham gia vào một sòng bạc quý bà có quy mô lớn tại quận Sơn Trà vào ngày 29/2/2012. Trong đêm 29/2/2012, nghĩa là chỉ sau khi Minh “mỡ” bị bắt về tội g.iết n.gười hơn một tháng. Chung là 1 trong số 24 đối tượng đã bị Đội Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội Công an quận Sơn Trà bắt quả tang, khi đang tham gia đ.ánh b.ạc với số t.iền lên tới hàng trăm triệu đồng tại nhà một đối tượng ngụ tổ 23C, phường Thọ Quang…
Ngày 23/7 vừa qua, tại phiên phúc thẩm xét xử bị cáo Lê Ngọc Minh và đồng bọn với tội danh “G.iết n.gười” theo khoản 1; Điều 93 Bộ luật Hình sự, HĐXX TAND Tp Đà Nẵng đã tuyên phạt bị cáo Lê Ngọc Minh 15 năm tù, Lê Văn Như Chí 8 năm tù giam. Thêm một lần nữa người dân Đà Nẵng lại phải chứng kiến một thảm kịch trong hàng loạt vụ g.iết n.gười vì cuồng ghen xảy ra liên tiếp chỉ trong một thời gian ngắn tại thành phố này.
3. Ngay từ đầu phiên xét xử, đ.ập vào mắt những người dự khán đó là hình ảnh một thiếu phụ khá đẹp, đầu chít khăn tang, một tay ôm di ảnh của nạn nhân Lê Vũ Bảo, một tay vén vành khăn trắng, lau những dòng lệ tuôn tràn. Bên cạnh thiếu phụ còn có một cậu bé trông rất kháu khỉnh, cũng như chị, đầu đội khăn tang, mặc bộ áo quần xô trắng, đôi mắt tròn ngơ ngác. Chốc chốc cậu bé giật mình, hoảng sợ, nháo nhác nhìn cảnh chen lấn, xô đẩy của người lớn, chỉ để chen một chân vào phòng xử án nghe Tòa phán xét những kẻ gây tội ác với cha của mình. Phút giải lao chờ tòa nghị án, thiếu phụ trải lòng với tôi:
- Chị làm vợ của nạn nhân Lê Vũ Bảo tính đến thời điểm hiện tại cũng đã gần 10 năm. Hai vợ chồng chị, nhất là anh Bảo cũng có chút ít tiếng tăm trong giới kinh doanh làm ăn lớn ở Đà Nẵng. Cuộc sống của họ có phần vương giả, thoải mái. Không thế mà bạn bè, thân hữu ai nấy đều tấm tắc khen anh Bảo vừa trẻ t.uổi, giỏi giang, lại có cô vợ đẹp và ngoan hiền. Con trai anh chị mới lên 7 t.uổi, khuôn mặt thằng bé, nhất là cái miệng cười rất giống cha.
Chị nói rằng anh Bảo rất thương con. Ngày thường anh Bảo gần gũi, chăm sóc cu cậu là vậy, nên sự ra đi đột ngột của anh đến nay thằng bé vẫn không thể nguôi ngoai được. Đã nhiều đêm, chị giật mình bật dậy, vội ôm chặt con vào lòng bởi tiếng khóc như xé ruột, xé gan của thằng bé. Rồi những lúc nhìn bạn bè có cha chở đi chơi, cu cậu lại quay lại hỏi mẹ: “Ba đi mô lâu chưa về chở cu đi chơi?”. Những lúc đó, chị cố kìm nén nỗi đau mà vỗ về con trẻ.
Khi được HĐXX hỏi, chị khóc nức nở, những tâm sự của chị về nỗi đau mất chồng cứ ngắt quãng: “Tôi vẫn không tin được sự thật là anh Bảo đã rời xa mẹ con tôi mãi mãi”. Chị nói trong tiếng nấc: “Hôm đó, có người điện thoại đến, anh Bảo đi ra khỏi nhà một hồi thì tôi nhận hung tin từ người quen. Đau lắm, chỉ mong sao kẻ gây tội phải chịu hình phạt thích đáng để vong hồn anh Bảo được yên nghỉ…”. Dường như càng nói thì nỗi đau trong chị lại tràn lên, khiến tim chị như nghẹn lại. Những gì một người vợ, một người đàn bà chưa đầy 30 t.uổi, đang có cuộc sống tràn đầy hạnh phúc, nay trở thành bất hạnh, phải chịu cảnh vợ góa, con côi chất chứa bấy lâu khó nói hết thành lời.
Cả khán phòng đang nhộn nhạo, đông đúc bỗng đâu bất ngờ im phắc. Ở đời thử hỏi còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau vợ mất chồng, con mất cha? Những giọt nước mắt cảm thông không biết tự lúc nào đã chảy dài trên má!…
Theo ANTG
Cảm động chuyện chị dâu lấy em chồng
Mới bước chân về nhà chồng chưa đầy 3 năm, Dủ thành góa phụ. Tuyệt vọng trước mất mát quá lớn, đêm đêm, Dủ trốn gia đình ra bìa rừng bứt nắm lá ngón xanh mượt, có hoa vàng chóe nơi góc rừng rồi lần ra mộ chồng định k.ết l.iễu cuộc đời.
Rất may, có một chiến sĩ thuộc Bộ Chỉ huy quân sự tỉnh Yên Bái biết chuyện, đã dùng những lời lẽ chân thành khuyên bảo khiến Dủ tỉnh ngộ và thấy cuộc đời này không gì đáng trân trọng hơn cuộc sống. Cuộc đời của Lý Thị Dủ bước sang một trang mới sau buổi nói chuyện đó.
20 t.uổi đã thành góa phụ
Lý Thị Dủ là người dân tộc Mông ở bản Thào Sua Chải, xã Nậm Có của huyện Mù Cang Chải (Yên Bái). Dủ sinh ra đã không được may mắn như những cô gái khác trong bản Thào Sua Chải. Bố mẹ cô quá nghèo lại đông con nên chẳng bao giờ Dủ và các em được một bữa no mèn mén. Đang học dở lớp 5 thì Dủ phải nghỉ ở nhà lao động để nhường cho các em mình cắp sách tới lớp. Con gái Mông trên Thào Sua Chải hiếm ai được ra trường huyện học cao hơn vì cái nghèo, cái đói đã bao đời dai dẳng bám chặt mấy chục nóc nhà trên mảnh đất này. 17 t.uổi Dủ về làm dâu nhà ông Trang A Củ, tưởng cuộc đời cô rồi đây sẽ khác bởi chồng cô là người chăm chỉ, sáng tối chỉ biết vác cày lên nương.
Nhưng rồi số phận nghiệt ngã đã cướp đi người chồng yêu quý khi Dủ vừa bước vào t.uổi 20. Căn bệnh trầm kha đã kéo chồng cô về đất, để lại 2 đứa con trai thơ dại cho người vợ trẻ. Một đứa đang tập bò, đứa kia thì vẫn còn tranh bầu sữa của em. Cô thương con, thương người chồng đoản mệnh. Ba năm chung sống cùng nhau, khoảng thời gian đó chưa phải là nhiều nhưng cũng sâu nghĩa, nặng tình. Dủ nhớ mình đã đắm say điệu khèn ngay từ lần đầu gặp anh dưới chợ phiên Tú Lệ. Nhà anh ấy nghèo song bố mẹ hiền lành, chất phác, cuộc sống đầm ấm. Gia đình không nhiều ngô nhưng nhìn vào cái bờm con ngựa buộc ngoài gốc cây lê cũng biết đàn ông nhà này rất chăm chỉ.
Lý Thị Dủ đã được hồi sinh sau mối tình với người em chồng
Đời con gái Mông như cái cày vác trên vai, người tốt thì vác mãi, kẻ xấu thì kéo lê... nghĩ thế nên Lý Thị Dủ đã giấu cái cười vào sau tay áo khi người con trai ấy tấu lên một bản nhạc trong điệu khèn hôm xuống chợ phiên. Anh ấy sau này là chồng Dủ. Nhưng ông trời đã bắt tội để 2 người phải chia đàn, sẻ nghé khi hơi ấm vợ chồng còn chưa truyền hết cho nhau. Dủ kể: "Anh đi đúng hôm trời trở đông, lạnh cóng. Chồng Dủ ốm lâu ngày nhưng gia đình không cho đi viện mà nhờ người đến tiêm. Sáng hôm sau Dủ vào gọi không thấy chồng thưa, người thì lạnh toát, không thở...".
Qua đêm ở nghĩa địa
Từ ngày chồng mất, Dủ sinh ra lầm lũi. Thấy con dâu quá đau buồn, ông Trang A Củ, bố chồng của Dủ bảo: "Ầy dà, con dâu ơi mày khổ quá. Bố mẹ già cũng chẳng giữ được đâu. Nếu có ai thương thật lòng thì cứ đi làm dâu mới con ạ. Bố chẳng trách, chồng mày cũng chẳng trách". Dủ không nói mà chỉ nghĩ đến cái c.hết. Con gái Mông là thế, khi cuộc sống đã vào bế tắc người ta chỉ nghĩ đến cái c.hết. Mà cái c.hết ở vùng cao không khó, một nắm lá ngón cho vào miệng là xong. Thào Sua Chải lá ngón nhiều như lá rừng. Đã bao nhiêu lần ông Trang A Củ giật nắm lá ngón từ đôi bàn tay của cô con dâu. Ông thương nó nhưng cũng chẳng thể làm khác để giúp nó nguôi ngoai phần nào nỗi đau. Có những hôm Dủ bỏ gia đình đi đâu mấy ngày không về, ai hỏi cô cũng không nói. Nhiều đêm bố mẹ đốt đuốc đi tìm, mọi người thấy Dủ đờ đẫn đứng chỗ đoạn đường khuất nơi dẫn vào mộ chồng. Ông Trang A Củ vẫn còn nhớ rõ một chuyện, ông kể: Hôm ấy trời lất phất mưa, nó bỏ nhà đi từ tối, khuya không thấy về, 2 đứa nhỏ thì khóc thét đòi mẹ. Gia đình hốt hoảng đốt đuốc đi tìm và thông báo cho bộ đội ở gần nhà. Đội trưởng Nguyễn Hồng Giang cử chiến sĩ Giàng A Pao giúp mọi người đi tìm. Cuối cùng thấy Dủ đang đứng bên mộ chồng, trên tay vẫn cầm một nắm lá ngón non. Dủ bảo cô phải được ngủ bên chồng và muốn đi theo chồng.
Giàng A Pao cũng là dân tộc Mông, sinh ra ở vùng quê Mù Cang Chải nên anh được chứng kiến quá nhiều những cảnh ngộ như thế. Pao rất hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của Dủ. Anh bảo: Đã 4 lần mình giật nắm lá ngón từ tay nó ra rồi đấy. Lần nào Dủ bỏ đi Pao đều bí mật bám theo, chính vì thế mà anh biết Dủ thường xuyên ra mộ chồng ngồi khóc. Một lần giật nắm lá ngón trên tay cô, anh bảo: Nếu Dủ c.hết thì còn hai đứa con ai sẽ chăm sóc chúng, ai sẽ nấu mèn mén cho chúng nó ăn khi đói bụng, lại còn đêm đông lạnh giá? Trẻ con có thể thiếu mọi thứ nhưng không thể thiếu hơi ấm của mẹ. Vừa mới chiều qua đứa con trai út của Dủ tìm mẹ khóc lăn lộn trên nền đất, bò ra thềm cửa cạnh cầu ao. Nếu Dủ ăn lá ngón thì nó còn biết ở với ai... Nghe chưa hết câu nói của Pao, Dủ lao vội về nhà rồi ôm con vào lòng khóc như mưa.
Lại làm dâu nhà chồng
Em chồng của Dủ là Trang A Chứ chạy lại dỗ dành, thay chị dâu ẵm cháu. Chứ kém chị dâu 3 t.uổi. Nhìn đứa con thiu thiu ngủ trên tay em chồng, Dủ lại nghĩ về một mái ấm gia đình, nghĩ về đời người con gái vùng cao, ước mơ về những đứa con có một tổ ấm, được nằm trong vòng tay yêu thương của người thân.
Một chiều, Lý Thị Dủ vẫn đều tay xe lanh, cô làm mà như không làm, đường lanh rối bời Dủ cũng chẳng biết. Trang A Củ lại gần con dâu, ông nhẹ nhàng đặt bàn tay gân guốc lên đôi vai gầy mỏng manh của nó: "Con ạ, nhà ta không thể tìm đâu được một người con dâu tốt hơn con. Hãy nghĩ lại đi, ở lại làm dâu nhà bố mẹ thêm một lần nữa nhé? Thằng A Của đã làm khổ con rồi, nó bỏ vợ con, cha mẹ mà đi. Bố thấy thằng Trang A Chứ cũng tốt mà... nếu nó và con... được không Dủ... đừng trách bố mẹ và nó nhé...". Dủ lặng im như một cái bóng. Câu nói đó thì bộ đội Pao cũng có lần nói với Dủ như thế. Dủ nhớ anh Pao bảo: Người Mông ta vẫn thường nói như người Kinh dưới xuôi là: "Sẩy cha còn chú" em ạ. Nếu mình lấy người khác thì chắc gì họ yêu thương những đứa con của Dủ.
Dủ lại úp mặt vào hai bàn tay. Dủ không biết mình khóc vì cái gì nữa. Càng khóc lại càng muốn khóc nhiều thêm. Thực ra cô cũng biết ý định đó của gia đình từ rất lâu. Trang A Chứ không nói ra nhưng trong lòng anh cũng rất thương chị dâu, thương những đứa cháu của mình. Vừa mới chiều qua khi Dủ đang nấu nồi cám lợn, Trang A Chứ cũng đứng bên cạnh từ rất lâu, trên môi có một cây khèn. Anh thổi: "Nước chảy được, nước chảy/ Đất không chảy được đâu/ Em ơi nước chảy được nước chảy/ Đất không chảy được thì đất ở lại/Anh đi được anh cứ đi/ Em không đi được thì em ở lại cùng đất...". Dủ về thông báo cho cha mẹ đẻ của mình, mẹ Dủ mừng quá rót rượu cho chồng say mềm cả đêm.
Thế là lại thêm một lần nữa Lý Thị Dủ làm dâu nhà ông Trang A Củ. Vợ chồng cô vừa sinh thêm một đứa con. Ba năm qua Trang A Chứ đã thay anh trai chăm sóc cho các cháu đúng nghĩa là một người cha thực thụ. Các con của Dủ không còn cô đơn, Dủ cũng thấy cuộc đời mình như được hồi sinh. Cô nhận ra rằng, trên cuộc đời này có những điều huyền diệu được lấy ra từ cái vô vọng.
Theo GiađinhNet
2 người đàn bà góa nổi tiếng vì... nghèo Sự nghèo đói, khổ sở của hai người đàn bà đã khiến cho họ trở nên nổi tiếng. Dù họ chẳng muốn vậy. Chồng c.hết, chẳng để lại gì ngoài đứa con thơ. Ngày giỗ, chị Hiền ở xã Đức Giang (huyện Vũ Quang, Hà Tĩnh) chỉ biết đưa con sang nhà bà nội để thắp hương, vì chị chẳng thể lập được...