Đại gia đau khổ vì thất tình
Với những gì mình có, tôi luôn tự hào vì con gái tự tìm đến ngả vào lòng tôi mà tôi chẳng cần phải tán. Thế nhưng, tôi đã không thể chinh phục được em chỉ vì thằng kỹ sư bình thường về nhiều mặt đó…
Trường chỉ là kỹ sư viễn thông bình thường, không tài năng, không đẹp trai hào hoa bằng một người mới 30 tuổi đã là giám đốc doanh nghiệp như anh, nhưng em
Tôi chưa bao giờ phải tán gái, bởi các cô gái toàn tự đổ vào tôi. Có lẽ các cô thích danh, thích tiền nên lao vào tôi, còn tôi cũng chẳng yêu cô nào hết, chỉ xem họ như trò giải trí. Tôi quen vứt tiền để đổi lại những gì mình muốn.
Tôi quá tự kiêu với những gì mình có, nào là học thức, chức danh giám đốc một công ty hàng trăm nhân viên đang thịnh, quan hệ với nhiều vị tên tuổi, một doanh nhân trẻ được nhiều người biết đến… Chúng khiến tôi tự tin rằng, một khi tôi đã thích cô nào thì họ sẽ không bao giờ từ chối tôi.
Tất cả những điều đó đúng với các cô khác nhưng lại không hề đúng với Ánh.
Khi gặp Ánh, tôi tìm thấy tình yêu thật sự. Ánh cũng đã khiến tôi nhận ra rằng tiền không phải là tất cả và không phải cái gì cũng mua được bằng tiền: Cô ấy đã từ chối tôi và tất cả những hào quang quanh tôi để đi theo một anh chàng kỹ sư rất bình thường về nhiều mặt…
Để kể về câu chuyện của mình, tôi xin viết ra đây lá thư mà Ánh đã gửi tôi khi từ chối tình cảm của tôi để đến với theo chàng kỹ sư đó. Những nét chữ tròn trĩnh, đẹp đẽ của người con gái đã làm tôi rung cảm thật sự ngay lần đầu bắt gặp giờ như lưỡi dao cứa vào tim kẻ chinh phục này:
“Anh Chiến thân!
Rất nhiều lần anh hỏi “tại sao” sau mỗi lần em lắc đầu từ chối lời yêu của anh. Em trách mình không đủ can đảm để trả lời cho anh biết.
Tình yêu anh dành cho em là chân thành nhưng trái tim em chỉ có một và nó thuộc về Trường mất rồi. Hôm qua anh thắc mắc “Trường có gì hơn anh mà em lại yêu nó?”. Em cũng chẳng biết nữa. Cả tối qua em khóc rồi viết lá thư này, có thể khi đọc nó anh sẽ bị tổn thương song như thế sẽ tốt hơn cho chúng ta, anh ạ.
Trường đến sau anh một thời gian và bây giờ đang công tác tận Sài Gòn xa lắc. Vậy mà hình ảnh anh ấy luôn xuất hiện chiếm hữu tâm trí em. Tình cảm em dành cho Trường là tình yêu nồng nàn, là nỗi nhớ da diết, cháy bỏng.
Em không phải là kẻ thích so sánh thiệt hơn. Em chỉ nghĩ sao nói vậy, tình yêu là sự mách bảo của con tim, anh đến trước nhưng Trường lại làm tim em biết rung động, biết loạn nhịp và biết yêu.
Anh kinh nghiệm ngoài cuộc sống nhiều. Sao anh lại quên khi yêu, ngoài người mình yêu còn mọi người xung quanh nữa. Anh đến nhà em lần đầu mà chỉ biết mỗi em trong khi Trường đến lại khác hẳn. Cậu ấy biết lắng nghe, tìm ra điểm chung với các thành viên trong gia đình để hoà đồng thân thiết. Chính vì thế, cậu ấy được lòng bố mẹ em.
Trường chỉ là kỹ sư viễn thông bình thường, không tài năng, không đẹp trai hào hoa bằng một người mới 30 tuổi đã là giám đốc doanh nghiệp như anh. Tuổi trẻ lại thành đạt đã cho anh cá tính mạnh mẽ. Tuy nhiên mạnh mẽ tới mức gia trưởng như anh đủ khiến em sợ.
Em chỉ bị cảm lạnh thông thường, anh bắt em phải bỏ học tới bệnh viện khám, mua toàn thuốc đắt tiền bắt em uống. Anh cấm em nhắn tin, bảo rằng điện thoại để gọi, gọi hết bao nhiêu tiền anh trả. Anh dẫn em đến khách sạn to, nhà hàng nổi tiếng để ăn tiệc đứng, tiệc ngồi, mỗi bữa mấy trăm $ làm em lúng túng. Quần áo anh tặng toàn hàng hiệu mua trong các shop đắt tiền, tên tuổi khiến em bối rối, từ chối thậm chí không nhận. Anh cho rằng em kiêu?
Cũng là sự quan tâm, khi biết em cảm, Trường hỏi han rồi mua thuốc cho em, chỉ mấy vỉ thuốc cảm thông thường cùng lời nói “Anh bị cảm hay uống thuốc này là khỏi. Em dùng thử đi, mai sẽ đỡ ngay” mà em thấy ấm lòng. Trường vẫn gọi điện, thỉnh thoảng lại nhắn tin. Những tin nhắn đầy ắp sự quan tâm vừa kín đáo lại không làm phiền em phải đứng lên ra ngoài trong giờ làm việc, giờ học hay trong phòng họp. Trường biết em thích ăn món ăn dân dã, thích mặc những bộ đồ giản dị, không cầu kỳ nên lâu lại cùng em lê la ở các quán hàng rong, các cửa hàng bình bình trong thành phố.
Thỉnh thoảng vào buổi sáng, em nhận được bài hát mình thích từ chương trình quà tặng âm nhạc qua điện thoại hay đài FM. Để đánh đúng tâm lý em, Trường đã phải mất thời gian để đăng ký với nhà đài. Trường cũng tỉ mẩn xếp hàng cả tiếng đồng hồ cốt sao mua bằng được vé bộ phim hài em thích. Đó là món quà vô cùng ý nghĩa, em trân trọng nâng niu, thoải mái nhận lời chứ em không muốn bị ép đi xem một chương trình ca nhạc đình đám hay bộ phim đang nổi đoạt giải nọ, giải kia được các rạp tung hô…
Trường sẵn sàng dành cả ngày chủ nhật để nói chuyện, tâm sự, chia sẻ cùng em mọi thứ trong cuộc sống. Lắng nghe mong ước của em về công việc, gia đình và nhiều chuyện tương lai khác. Có thể chui vào bếp phụ em nấu bữa cơm hay dỗ dành bé Bi, con chị gái em đang khóc. Còn anh, ngày chủ nhật anh còn bận với chiếc cần ở một hồ câu nào đó hay cùng bạn bè đánh bài, uống rượu, đôi khi lên sàn nhảy.
Em biết anh là người tốt, yêu và lấy anh, em sẽ có cuộc sống đầy đủ, không thiếu vật chất. Khi đó, em sẽ ở nhà chăm sóc gia đình, nuôi dạy con cái mà không cần đi làm việc. Anh sẽ quyết định mọi thứ và em là người thi hành.
Em cũng biết rằng, lập gia đình với Trường, em sẽ phải cố gắng nhiều hơn trong cuộc sống bởi cả hai chưa có gì cả, mọi thứ đều phải xây dựng từ đầu. Nhưng sẽ là sự bình đẳng em hằng mong đợi.
Video đang HOT
Anh Chiến ạ, em rất tôn trọng và coi anh như một người anh trai. Em cảm ơn khóa học nhân sự đã cho em gặp anh. Chúng mình luôn là bạn tốt anh nhé. Em tin rằng, có rất nhiều cô gái muốn làm vợ anh, chỉ chờ anh đồng ý mà thôi. Em chúc anh sớm tìm ra người ấy”.
Kết thúc là chữ ký tên Ánh. Tôi đã thành kẻ thất tình! Trả thù Ánh, chơi xấu Trường ư? Có kẻ khích tôi như vậy. Không bao giờ tôi làm thế. Tôi mong Ánh hạnh phúc bên Trường, mừng cho cô ấy tìm được người mình yêu dù trong lòng tôi nỗi buồn đang xâm chiếm. Dù sao tôi cũng cám ơn Ánh bởi cô ấy đã cho tôi nhìn nhận đúng bản thân mình trong tình yêu.
Theo Afamily
Đêm tàn của những đau thương (P.16)
Mỗi giây phút qua đi, cô đều hạ độc cho tình yêu của chính mình.
Cô nằm cạnh anh, lặng lẽ vuốt sống mũi của anh, mỉm cười. Ở gần anh thế này thật là thích, cô chỉ có một chút thời gian hạnh phúc với anh thôi.
Thấm thoắt, thời gian đã phóng đi, bốn tháng qua rồi, cô chỉ còn tám tháng. Sau khi từ chuyến trăng mật về, cô nằm cạnh anh. Anh không phản đối, cũng không vui mừng, đón nhận cô ở trong lòng mình. Đôi lúc, khi ngủ, trong vô thức anh siết lấy cô. Thật tốt quá, lúc anh siết lấy cô, cô có thể an tâm, vì anh không gọi tên Du.
Nếu anh gọi Du, cô sẽ đau đến chết đi được. Có thể vùng mình ra, sau đó đi tìm cái chết ngay lập tức. Nhưng anh không gọi Du.
Mỗi lần anh siết cô, cô đều khóc. Âm thầm khóc. Cô hay áp lưng mình vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm của anh, hởi thở của anh phả lên gáy cô. Thế là đủ. Cảm nhận anh hiện hữu bên mình, vậy là đủ rồi.
Nhưng, cô vẫn lặng lẽ khóc. Nước mắt vẫn rơi và cô vẫn luôn run rẩy.
Thời gian trôi và bay lượn qua mỗi giây đồng hồ, cô nhận ra ngày xa anh cứ thế đến gần.
"Hoàng à, anh yêu em thì thật tốt quá, nhưng không thể đâu, phải không?"
Cứ mỗi khi chắc chắn rằng anh ngủ say, cô sẽ thì thào thật khẽ vào tai anh như thế. Để khắc sâu vào trí não của anh, dù là trong mơ, rằng luôn có một người đợi chờ tình yêu của anh. Để khắc sâu vào tim anh đã từng có người con gái nằm cạnh anh, nỉ non van cầu tình yêu ấy.
Nhưng, cô chỉ còn tám tháng.
Cô không biết anh nghe được hay không. Nhưng mỗi khi cô nói thế xong, nếu như anh chưa ôm cô, thì sẽ quay sang ôm cô vào lòng. Nếu như đã ôm cô rồi, thì sẽ siết chặt hơn nữa.
Cô hoang tưởng anh nghe thấy, đã động lòng. Nhưng thử cắn vào tay anh, anh sẽ không động đậy, chỉ nhíu mày tỏ ra khó chịu. Ấy là anh đang ngủ say. Và chắc anh tưởng cô là Du, nũng nịu với anh nên mới vỗ về cô như thế.
"Du thật hạnh phúc, mỗi lần ngủ đều được anh ôm. Anh sẽ ôm Du cả đời, chỉ ôm em trong vài tháng..."
"Du thật hạnh phúc, cậu ấy được chạm vào anh, tự do chạm vào anh, mỗi khi em chạm vào anh, em phải bật chế độ phòng thủ toàn thân, để nếu anh gạt em ra, em sẽ không quỵ ngã."
"Du thật hạnh phúc, hạnh phúc vì có anh. Còn em, chắc cũng sẽ có một thời khắc hạnh phúc. Như bây giờ, được nằm cạnh anh, được anh ôm, thế là hạnh phúc rồi."
"Chồng à... em gọi anh là chồng nhé, anh là chồng em mà..."
"Em sẽ chỉ gọi anh trong lúc anh ngủ thôi, để anh tưởng đây là mơ, hoặc đối với anh, việc em yêu anh là ác mộng không chừng."
"Em yêu anh..."
"Rất yêu anh..."
Mỗi đêm, cô đều lặp đi lặp lại những câu nói đó. Sau đó sẽ khóc rồi ngủ thiếp đi trong tay anh. Nước mắt hoen nhòe trên mi.
Rồi ngày hôm sau, cô sẽ dậy sớm hơn anh, chải chuốt thật kĩ để anh không nhận ra cô đã khóc. Trước mặt anh, cô sẽ mãi mãi là Diên Vỹ cay nghiệt độc ác. Mỗi giây phút qua đi, cô đều hạ độc cho tình yêu của chính mình.
Một buổi sáng, khi cô tỉnh dậy, cũng sớm như mọi khi, theo thói quen, cô quay sang nhìn xem anh dậy chưa, thì lại bắt gặp ánh mắt nâu trầm của anh đang nhìn thẳng vào mình.
"Anh dậy rồi sao? Để em đi nấu đồ ăn sáng."
"Không cần đâu, hôm nay chủ nhật, sao em không ngủ tiếp?" - Anh cười cười, dịu dàng.
Mỗi lần anh dịu dàng, ban đầu cô hạnh phúc, về sau cô sợ hãi. Anh dịu dàng thế, những năm tháng về sau không có anh, cô biết làm sao? Không sao, anh dịu dàng sẽ là một kỉ niệm đẹp. Cô sẽ tiếp tục sống, song hành cùng ký ức bên anh. Phong bế thời gian của mình.
"Em quen rồi, anh ngủ tiếp đi, mấy ngày nay dự án cùng bên Vỹ Thanh đã khiến anh mệt mỏi mà. Ngủ đi!"
Cô cười, thoát khỏi vòng tay anh, cô nhanh chóng đi vào phòng tắm. Kể từ ngày họ nằm cạnh nhau, cô và anh đều đổi cách xưng hô. Đó là con dao hai lưỡi, một lưỡi ngọt ngào, một lưỡi chua chát. Bây giờ ngọt ngào, về sau sẽ là chua chát.
Trước mặt anh, cô sẽ mãi mãi là Diên Vỹ cay nghiệt độc ác (Ảnh minh họa)
Hoàng không ngủ nữa. Anh tỉnh dậy, đi đánh răng rửa mặt, rồi ra bếp nhìn cô tất bật chuẩn bị món ăn cho mình. Thấy cô không để ý, liền khẽ khàng lên tiếng.
"Vào nằm tiếp đi, chúng ta nói chuyện, được không?"
"Sao?" - cô quay sang nhìn anh, có chút sợ hãi.
Sao lại nói chuyện? Nói chuyện gì, chẳng nhẽ anh nghe thấy lời cô nói. Chẳng nhẽ anh biết cô yêu anh?
"Đi, vào nằm với tôi, tôi kể chuyện cho em nghe!"
"À... được rồi..." - cô nhẹ nhõm thở phào, là anh muốn chia sẻ, chứ không phải anh biết cô yêu anh.
Tháo tạp dề ra, cô trở về phòng ngủ, nằm cạnh anh rồi chui vào lòng anh.
Chỗ này thật quá ấm áp, quá hạnh phúc. Trước tháng cuối cùng, cô phải dứt anh ra, kẻo thói quen sẽ khiến cô không bao giờ ngủ được mất.
"Em biết không, kể từ khi sinh ra, tôi đã bị coi là khắc tinh của mẹ. Tôi tuổi rắn, mẹ tôi tuổi gà, ở bên nhau, tôi thường khiến mẹ mang bệnh. Năm tôi năm tuổi, khi đã có thể sống không cần sữa mẹ, bố tôi đem tôi sang nhà bà ngoại, sau đó bốn năm sau, ông đưa Tuyên về. Tôi dường như bị bỏ rơi. Bà ngoại rất thương tôi, ông ngoại tôi cũng vậy, ở đó, tôi được ông bà dạy dỗ, yêu thương, nhưng lối sống già nua và chậm rãi của ông bà biến tôi thành một ông cụ non, luôn luôn chỉn chu, luôn luôn sạch sẽ."
"Vậy sao?" - Vỹ khúc khích cười, cô nhớ lại lần đầu tiên gặp anh ở khu chợ kia, anh quả thật rất chỉn chu, sạch sẽ. Áo phông trắng in hình ngoằn nghèo, nhưng rất sạch, trắng tinh và thơm phức. cả người anh đều có mùi thơm xả vải đó, và bước đi chậm rãi cùng giọng điệu bình thản từng khiến Vỹ nhớ nhung.
"Đúng thế, tôi đến trường bao giờ cũng sơ vin cẩn thận, sách vở tuy chữ nghĩa không đẹp nhưng lúc nào cũng trăng phau, không quăn mép. So với đồ đạc của bọn con gái, có khi tôi còn sạch sẽ cẩn thận hơn."
"Ngày xưa em cẩu thả lắm, toàn làm dây mực thôi."
"Còn tôi thì không. Mỗi tuần tôi về thăm bố mẹ một ngày, vào chiều thứ bảy. Lúc gặp mẹ, tôi rất vui, mẹ tôi cũng thế, nhưng bố tôi thì không. Ông yêu mẹ, sợ tôi làm mẹ bệnh, nên thường ngăn tôi đến với bà. Mà Tuyên, lúc nào cũng được hai người bọn họ yêu thương. Trẻ con nhạy cảm, tôi mơ hồ nhận thấy tôi bị bỏ rơi."
"Vâng..."
"Tuổi thơ của tôi hầu như không có gì biến động, cho đến năm tôi sinh nhật lần thứ mười ba của tôi. Tôi được mở một bữa tiệc nhỏ. Rất nhỏ, dù tôi có là con của một nhà giàu có như bố, nhưng tôi không được hưởng hạnh phúc xa hoa nào. Còn Tuyên thì khác, mọi sinh nhật của nó, đều được mở tiệc tưng bừng. Tôi rất ganh tỵ, nên đã đẩy Tuyên xuống bể bơi. Kể từ đó, tôi không bao giờ được phép về nhà nữa, chỉ có mẹ, bà thi thoảng đến thăm tôi. Mỗi lần đến đều mang tôi đi chơi. Nhưng thế là không đủ, tôi muốn có bố, tôi muốn bố chấp nhận tôi. Nhưng không thể."
"Muốn bố chấp nhận, nhưng không thể..." - Vỹ lặp lại câu nói đó, cảm giác đó cô thấu hiểu, làm sao mà không thấu hiểu chứ, khi không bao giờ cha cô chấp nhận cô, đến gặp mặt ông, cô cũng không thể, lúc nào cũng đeo băng trắng quanh mắt, để không ai nhìn thấy đôi mắt cô, để cô cũng không thấy một ai.
"Tôi cố gắng học. Tôi học rất giỏi, tôi còn tham gia giải bóng đá toàn quốc các trường cấp II, nhưng ông không bao giờ khen tôi giỏi. Đến năm lớp 10, tôi buông bỏ. Cùng năm đó, ông bà ngoài lần lượt ra đi. Tôi mất một lúc tất cả chỗ dựa tinh thần của mình, cuộc đời tôi gần như trượt dốc. Và năm đó, tôi gặp Vũ. Anh tên là Hoàng Tuấn Vũ."
"Hoàng Tuấn Vũ..." - Vỹ lặp lại cái tên mà anh gọi ra, bàn tay vô thức nắm chặt tay anh.
"Tôi yêu anh, anh yêu tôi, mọi chuyện đều hạnh phúc, tôi từ bỏ thói quen sạch sẽ, rũ bỏ toàn bộ vẻ ngoan ngoãn lãnh đạm cùng chỉn chu. Tham gia đánh nhau, cờ bạc, rượu chè, đua xe. Hai năm sau, Vũ mất. Em hiểu cảm giác đấy không? Những thứ mình yêu thương lần lượt ra đi, không một ai ở bên nữa. Tôi mới hiểu ra, tôi là kẻ vô dụng."
Vô dụng, Hoàng Diên Vỹ cũng từng vô dụng.
"Em biết tôi chấp nhận cưới em là vì sao không?"
"Em không..." - Vỹ nói thật, dù cô đã lên giọng đe dọa Du vào ngày đầu gặp mặt anh, nhưng cô không nghĩ rằng anh sẽ đồng ý cưới cô, quyết định của anh là một bất ngờ tuyệt diệu.
"Vì tôi sợ tôi lại không thể bảo vệ Du. Cách tốt nhất là nắm lấy em, như nắm lấy lá bùa sinh mệnh. Em sẽ giúp tôi bảo vệ Du. Chí ít, khi bố mẹ nhìn thấy tôi cùng em bên nhau, họ sẽ không hại đến Du. Em nói đúng, chỉ cần một năm bên em, đủ để tôi giúp chính bản thân mình thoát khỏi vòng lao tù của Vũ gia."
"Ồ... chuyện này em có thể đoán ra..." - Vỹ cười cười.
"Em biết không, tôi rất muốn yêu em. Nhưng không thể, trái tim tôi không thể rung động vì em. Không thể."
"Em biết" - cô gật đầu.
"Tôi thật tội nghiệp, trái tim tôi thật tội nghiệp."
"Nó rất méo mó, anh cần Du để sửa chữa nó. Anh cần Du để làm trái tim anh liền sẹo." - Vỹ cười, đặt tay lên ngực trái anh, cảm nhận nhịp đập đều đều ấy. Anh không hồi hộp khi đối mặt với cô, nhưng khi nhận ra nhịp đập bình thản ấy, Vỹ vẫn đau lòng.
Cô mơ hồ hiểu rằng anh nghe thấy lời cô nói, nhưng cũng không chắc chắn. Chỉ là có một điều cô biết chắc: tình yêu của cô là tột cùng vô vọng.
Tình yêu của cô, tan vỡ rồi.
Theo VNE
Người đau khổ vẫn là em Người mà em yêu đã lừa dối, phản bội và trà đạp tình cảm của em rất nhiều. Ai mang đau thương kết làm nuớc mắt. Ai mang sâu nặng kết thành thù hằn? Em đã xem tình yêu ấy là một phần của cuộc sống, xem anh là linh hồn của cuộc đời mình. Vui niềm vui của anh, đau cũng đau...