“Đại gia của những nỗi buồn”
Không biết như vậy đã đủ để tự xưng mình là “Đại gia của những nỗi buồn” chưa nhỉ?
Đêm qua gặp một người quen-chưa biết mặt. Không thể chạm vào nhưng biết rằng đã bảo vệ người an toàn khỏi những tổn thương chưa kịp thành hình. Ta biết-người biết-ta biết-người là ai?
Thật sự đang ngập lặn trong đống cảm xúc này, cứ khó chịu và cồn cào đến bực bội. Tim cứ nhoi nhói, cứ réo rắc những dư âm không nói nên lời. Hôm nay giác ngộ được nhiều điều-tự thấy ngày đẹp hơn và sáng hơn-lòng cũng vui hơn đơn giản vì nhận ra những điều ta chưa giác ngộ.
Cứ tự trách bản thân mình sao cứ mãi bận tâm đến nỗi đau của một người lạ-chưa từng biết mặt? Con người thờ ơ như bản thân ta thì chẳng có lí do gì vô duyên đến thế. Tự thấy mình dở hơi hay là mình đang chạm đến ngưỡng cửa của sự-rảnh rỗi vô lí?
Thì ra vượt qua nỗi đau cũng không quá khó, vẫn cứ tự nói đùa rằng với ta tình cảm là chuyện nhỏ-không có cơm ăn mới là chuyện quá to. Từ từ rồi sẽ quen. Thật ra, cảm giác nhìn người khác dày vò trong nỗi đau thật là nhàm chán. Thế nên ta phải giải quyết vụ án này để hết nhàm chán cho chính ta chứ không là vì một người-xa lạ.
Video đang HOT
Thật điên rồ khi tôi lại “Định giá” cho yêu thương? (Ảnh minh họa)
Đùa thôi. Tự vấn với trái tim đang mỏi mệt kia đi, rằng máu có còn chảy về tim không và tim bạn vẫn còn nhảy ầm lên từng nhịp chứ? Thế nên đừng bao giờ nói với ai rằng-trái tim bạn đã chết cho một cuộc tình-vừa mới chia li. Nghe thì thật là vô tâm đúng không? Đánh đau, qua cơn đau sẽ tỉnh. Không tỉnh thì cứ ngủ mê trong những kí ức vụn về. Chết về thể xác không sao, nhưng chết vì nỗi đau tiềm thức thì?
Ai lại không một lần chật vật với nỗi đau tình ái. Đã biết trước là đau, biết lao vào, thì phải biết làm sao để đừng làm tổn thương nhau cho đừng ai sầu ai oán. Tình cảm có nhiều dạng. Bạn có thể là một thiên tài nhưng tôi tin rằng bạn là một kẻ khờ dại khi đối mặt với tình yêu.
Tôi không dẫn chứng những luận cứ để bạn thấy rằng bạn đang đi lạc hướng. Bởi vì nỗi sầu bạn đang mang chưa vơi được bao nhiêu thì đừng tham lam dồn nhét nỗi đau của người khác. Sống hết mình cho những yêu thương bạn cố gìn giữ là rất đúng, nhưng đừng lạm dụng quá từ-Đúng-mà tôi khen. Đúng là đúng chừng, đúng mực, đúng giá cả của yêu thương.
Thật điên rồ khi tôi lại “Định giá” cho yêu thương? Tôi biết bạn sẽ hiểu những gì tôi nói. Thế nên không cần phải định nghĩa hai từ đó. Bây giờ lại thấy mình có một thú vui riêng-Người đi nhặt cả những nỗi buồn. Không biết như vậy có đủ tự xưng mình là-Đại gia của những nỗi buồn chưa nhỉ?
Tới đây đã đủ rồi, cảm xúc đã được kiểm soát quay về trạng thái ban đầu. À, hôm qua chân thành đi gặp cô đơn nói chuyện, nội dung không biết nữa, nhưng chân thành gửi lời hỏi thăm đến cô đơn. Khi nào cô đơn đi gặp giả dối về thì báo tin bình an cho chân thành biết.
Trân trọng!
Theo Khampha
Tâm sự day dứt của người đàn ông từng mắc sai lầm
Tiếng khóc của em vọng từ trong phòng ngủ khiến điếu thuốc trên tay tôi run run, tôi quyết định nói rõ mọi việc với em.
Ảnh minh họa
Các bạn thân mến, hai năm trước đây, tôi thường làm chuyện có lỗi với vợ khi quan hệ bất chính với một nhân viên nữ cùng công ty. Sau khi vợ tôi biết chuyện, cô ấy đòi ly hôn với tôi. Khi đó, đứa con nhỏ của tôi mới được 1 tuổi, làm sao tôi có thể đồng ý được.
Tôi biết bản thân có lỗi, đã cầu xin và dỗ dành cô ấy tha thứ, thậm chí tôi còn viết đơn cam kết không tái phạm. Tôi hứa rằng sau này chỉ yêu mình em, không bao giờ phản bội gia đình. Nhưng bề ngoài cô tỏ ra tha thứ cho tôi, nhưng trong lòng thì không chấp nhận sự thực này.
Tôi cứ tưởng thời gian lâu dần cô sẽ thay đổi, nhưng không ngờ rằng, hơn 2 năm trôi qua mà vợ tôi không hề có chút thay đổi nào. Đặc biệt lúc vợ chồng quan hệ, biểu hiện của vợ tôi càng mãnh liệt. Bình thường, cô đều nằm bên cạnh tôi như tảng băng, không có chút nhiệt tình, tôi như đang ôm một cây củi khô bị chặt, vô vị.
Ngay cả sau những giây phút bị kích thích thân thể cô ấy mềm nhũn, khiến tôi vô say đắm, cô vẫn đối xử thô bạo với tôi. Những lúc đó, cô ấy thường nhìn trừng trừng vào tôi, nói rằng: "Anh chỉ có như vậy thôi. Anh đừng tưởng như vậy có thể khiến đàn bà cảm thấy cực khoái".
Những lời lẽ của cô ấy rất khó nghe, nhưng cũng là tôi có lỗi với cô ấy nên tôi kiên nhẫn cam chịu.Những năm qua, tôi không thèm đối chấp với cô ấy, chỉ lặng lẽ hút thuốc, sau khi cô ấy chìm vào giấc ngủ thì tôi với vào phòng.
Lần này, tôi không đợi cô ấy tới lúc cô ấy ngủ. Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của vợ mà không khỏi chạnh lòng. Tôi quyết định hỏi rõ tâm sự của vợ. Tôi ôm cô ấy vào lòng và hỏi: Em còn yêu anh không? Em có muốn sống cùng anh nữa không? Cô không nói không rằng chỉ tựa vào vai tôi khóc thảm thiết. Tôi còn nói tôi rất yêu cô ấy, nhưng không muốn cô ấy quá khổ, nếu cô muốn ly hôn thì tôi sẽ chấp nhận giải thoát cho cô ấy.
Cô ấy đáp lời: Em chỉ vì lo lắng anh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, em không dám dễ dàng tin lời anh. Ngày hôm sau tôi đã quyết định xin từ chức, trở về buôn bán nhỏ lẻ để ở cạnh cô. Từ đó vợ tôi dần dần thay đổi bản thân, chúng tôi cũng bắt đầu hẹn hò, cùng đi mua sắm, xem phim để bồi dưỡng tình cảm.
Tôi đã nhận ra một điều rằng, mỗi một sự sai lầm đều nhất định sẽ có một phương pháp nào đó để sửa chữa.
Theo VNE
Làm sao để em gái tôi không yêu người cùng giới? Một ngày nọ, em ấy nói với tôi rằng: "Con bé thường xuyên đến đây chơi là người yêu của em". Câu nói đó làm tôi "sốt" đến nỗi không nói nên lời... Tôi có một người bạn cùng quê (có thể gọi là em gái). Từ khi em ấy vào miền Nam làm và sống gần nhà trọ, tôi thấy em cũng...