“Đại chiến” Mỹ – Nga: “Mèo nào cắn mỉu nào”?
Kể từ sau “Chiến tranh lạnh”, quan hệ Mỹ – Nga chưa bao giờ nguội lạnh. Nếu đại chiến xảy ra, ai sẽ giành chiến thắng?
Xe tăng chiến đấu chủ lực Abrams M1A2 của Lục quân Mỹ.
Trang mạng Topwar của Nga mới đây đã đăng tải bài viết của tác giả Sergei Yuferev phân tích về tương quan sức mạnh quân sự giữa Nga và Mỹ trong trường hợp xung đột giữa hai quốc gia lớn nhất thế giới diễn ra. Dưới đây là nội dung (lược dịch) của bài viết.
Việc so sánh khả năng quân sự giữa hai cường quốc có thể bắt đầu với dân số của hai nước. Dân số của Nga tính đến ngày 01 tháng 01 năm 2013 là 143.347.059 người còn dân số của Mỹ tính đến tháng 12 năm 2012 là 314.895.000 người. Trên thực tế nếu xẩy ra một cuộc chiến tranh toàn cầu, Mỹ sẽ có một lực lượng đông đảo hơn. Tiềm năng huy động nguồn lực cho quân đội Nga ước tính khoảng 31 triệu người và của Mỹ là 56 triệu người.
Đồng thời, trong cuộc chiến tranh tiêu hao để bù đắp lại những tổn thất, Mỹ sẽ được cung cấp một lực lượng nhiều hơn và hiệu quả hơn. Hiện nay, quân đội Nga có khoảng 1 triệu quân nhân, trong đó có 70.000 lính trong biên chế, và khoảng 300.000 lính nghĩa vụ. Trong khi đó, Mỹ có khoảng 1,4 triệu quân, với khoảng 1.1 đến 1.3 triệu quân dự bị động viên hoặc dự trữ.
Theo học thuyết quân sự năm 2012 của Mỹ đó là “duy trì vai trò lãnh đạo toàn cầu của Mỹ trong thế kỷ 21″, quân đội Mỹ sẵn sàng tiến hành cùng lúc các cuộc chiến tranh quy mô lớn để kiềm chế đối phương trong các khu vực khác nhau trên thế giới. Trong trường hợp xảy ra một xâm lược quân sự chống lại nước Nga, quân đội Mỹ có thể sử dụng phần lớn lực lượng vũ trang của mình cho cuộc chiến.
Lục quân
Xe tăng được xem là “vua chiến trường” của bất cứ Lục quân nước nào. Năm 2012, Quân đội Mỹ có 1963 xe tăng Abrams M1A2 trong đó có có 588 chiếc được nâng cấp lên phiên bản M1A2SEP. Ngoài ra, quân đội Mỹ vẫn còn có khoảng 2.400 xe tăng M1A1 và khoảng 2.385 xe tăng M1 trong kho vũ khí.
T-90 được xem là xe tăng hiện đại nhất của Quân đội Nga. Có khoảng 500 chiếc T-90 bao gồm các biến thể T-90A và T-90AK trong biên chế Lục quân nước này. Đồng thời, quân đội Nga có khoảng 4,5 triệu xe tăng T-80 xe tăng và 12.500 xe tăng T-72 với các biến thể sửa đổi khác nhau. Như vậy, có thể thấy,chỉ 1/3 số xe tăng của Nga cũng đã vượt quá số lượng toàn bộ số xe tăng mà Quân đội Mỹ hiện có. Vì vậy, nếu như triển khai toàn bộ số xe tăng này cho một trận đại chiến, quân đội Nga dường như có ưu thế vượt trội hơn nhiều so với Mỹ về số lượng.
Xe tăng chiến đấu chủ lực T-90 của Nga.
Ngoài ra, quân đội Mỹ có khoảng 6,5 triệu xe bọc thép chiến đấu Bradley còn Nga có khoảng 700 chiếc BMP-3, 4.500 chiếc BMP-2 và gần 8.000 BMP-1. Xe bọc thép chở quân phục vụ trong quân đội Nga có khoảng 4.900 chiếc gồm BTR-70 và BTR-82A. Có thông tin cho rằng đến năm 2020 tất cả các xe bọc thép chở quân BTR-80 sẽ được nâng cấp lên phiên bản BTR-82A (AM). Ngoài ra, quân đội Nga có khoảng 1.500 xe bọc thép BMD với các biến thể sửa đổi khác nhau và khoảng 700 xe bọc thép BTR-D. Quân đội Mỹ có số lượng xe bọc thép chiến đấu nhiều hơn đáng kể – khoảng 16.000 chiếc.
BMD-4 của Nga.
Một trong những yếu tố chính góp phần làm nên chiến thắng trên chiến trường đó là sự chuẩn bị pháo binh tốt. Hiện nay, quân đội Mỹ có khoảng 2.000 pháo tự hành và 1.500 pháo kéo khác. Trong quân đội Nga vào năm 2010, đã có hơn 6.800 pháo tự hành và 7.500 s.úng kéo. Trong số này, có 4.600 pháo 122-mm D-30 là những đại bác đã được lên kế hoạch nghỉ hưu vào cuối năm 2013. Ngoài ra, Nga có khoảng 3.500 pháo phản lực phóng loạt (MLRS), trong khi quân đội Mỹ chỉ có 830 hệ thống như vậy. Vì vậy, nếu xét về số lượng pháo tự hành, quân đội Nga vẫn tỏ ra vượt trội hơn so với Mỹ.
Pháo tự hành Msta-S của Nga.
Quân đội Nga hiện có khoảng 2.500 xe tăng trực chiến tại các căn cứ quân sự với 4 lữ đoàn xe tăng độc lập, được trang bị khoảng 91 đến 94 xe tăng chiến đấu chủ lực mỗi lữ đoàn. Ngoài ra, còn có khoảng 30 lữ đoàn bộ binh cơ giới, mỗi lữ đoàn được biên chế bao một tiểu đoàn xe tăng với 41 xe tăng. Số xe tăng còn lại được bảo quản trong các kho và luôn trong trạng thái sẵn dàng chiến đấu. Điều này hoàn toàn tương tự với lực lượng pháo binh.
M-109 của Mỹ.
Ngoài ra quân đội của hai nước này có một số lượng lớn cá máy bay trực thăng. Quân đội Mỹ có khoảng 2.700 máy bay trực thăng. Nga có số máy bay trực thăng ít hơn – 1.368 chiếc (ít hơn hai lần).
Không quân
Không quân Mỹ có một lực lượng khá hùng hậu, đứng đầu thế giới về số lượng máy bay chiến đấu. Tính đến năm 2011 có 144 máy bay n.ém b.om chiến lược (66 B-1, 20 B-2 và 58 B-52), 297 máy bay cường kích A-10 và 1629 máy bay tiêm kích (471 F-15, 968 F -16, 179 F-22 và 11 F-35) trực chiến trong Không lực Mỹ. Mỹ cũng là quốc gia duy nhất trên thế giới có sự phục vụ của các máy bay chiến đấu thế hệ năm – F-22 Raptor. Ngoài ra, trong biên chế của Hải quân (năm 2008) có 867 máy bay tiêm – cường kích F/A-18. Như vậy, tổng số máy bay chiến đấu, không bao gồm dự trữ của Không quân Mỹ là 2.937 chiếc.
Máy bay chiến đấu thế hệ năm F-22 của Không lực Hoa Kỳ.
Video đang HOT
Không quân Nga có 80 máy bay n.ém b.om chiến lược (16 Tu-160, 64 Tu-95MS), 150 máy bay n.ém b.om tầm xa Tu-22M3, 241 Su-25, 164 Sukhoi Su-24M và M2, 26 Sukhoi Su- 34. Máy bay tiêm kích có 953 chiếc (282 MiG-29, 252 MiG-31, 400 Su-27, 9 Su-30 và 10 Su-35). Như vậy, tổng số máy bay chiến đấu của Không quân Nga là 1.614 chiếc, ít hơn của Mỹ hai lần.
Oanh tạc cơ chiến lược Thiên Nga trắng Tu-160 của Nga.
Cần lưu ý rằng hiện nay Không quân Nga đang tích cực hiện đại hóa và tái vũ trang. Nga đang phát triển và sẽ đưa vào trang bị các máy bay chiến đấu thế hệ năm – PAK FA. Ngoài ra, Không quân Nga còn có Su-35S có thể được xem là sự thay thế hoàn hảo cho các máy bay thế hệ năm với những tính năng không hề kém cạnh PAK FA. Dự kiến Không lực Nga sẽ mua ít nhất 48 chiếc máy bay loại này. Ngoài ra, vào năm 2012 một nửa số máy bay chiến đấu Su-27 đã được nâng cấp lên phiên bản Su-27SM3 có khả năng “ngồi cùng mâm” với tất cả các máy bay thế hệ thứ 4. Đồng thời, Không quân Nga cũng đang tích cực hiện đại hóa các máy bay tiêm kích đ.ánh chặn MiG-31.
Tiêm kích đ.ánh chặn MiG-31 và MiG-29.
Trong kho tên lửa không đối không của Nga có một số lượng lớn các tên lửa R-37, có thể được sử dụng trên các máy bay tiêm kích đ.ánh chặn MiG-31BM, Su-27 và Su-35 có khả năng đ.ánh trúng mục tiêu ở khoảng cách lên tới 300 km. Ngoài ra, Nga cũng đang làm việc trên một tên lửa mới mang tên KC-172, có tầm b.ắn đến 400 km. Không lực Mỹ thì sở hữu các tên lửa đối không tầm xa AIM-120S7 và AIM-120D có thể b.ắn trúng mục tiêu ở khoảng cách tương ứng là 120 và 180 km.
Máy bay chiến đấu thế hệ 4 Su-35.
Theo tác giả bài viết, với hệ thống radar hiện đại và tên tên lửa R-37 có tầm hoạt động lớn hơn bất kỳ tên lửa đối không nào của Mỹ, các tiêm kích đ.ánh chặn Su-35, Su-27 và MiG-31BM có thể rút ngắn khoảng cách với các máy bay chiến đấu thế hệ năm tiên tiến nhất F-22 Raptor của Không lực Hoa Kỳ, có tầm nhìn thấp. Với máy bay chiến đấu như F-15, F-16 và F/A-18, chúng có thể “giải quyết” mà không có bất kỳ vấn đề nào.
Phòng không
Theo một báo cáo của trung tâm phân tích Air Power Australia, trong trường hợp xảy ra xung đột quân sự quy mô lớn, Không quân Hoa Kỳ gần như bị loại bỏ hoàn toàn bởi lượng phòng không Nga với radar và hệ thống tên lửa đã đạt đến mức cao nhất của sự phát triển. S-400 được xem là hệ thống tên lửa phòng không hiện đại nhất và không có loại tương tự trên thế giới ngay cả Patriot của Mỹ.
Tên lửa phòng không hiện đại nhất thế giới S-400.
Đồng thời, hệ thống tên lửa phòng không S-300 của Nga vẫn đủ khả năng để đối phó với bất kỳ kẻ thù tiềm năng nào. Theo một số chuyên gia Châu Âu, hệ thống phòng thủ tên lửa của Nga có thể loại bỏ tới 80% máy bay của đối phương xâm phạm không phận nước Nga. Các chuyên gia Nga thì khiêm tốn hơn khi ước tính con số này vào khoảng 60-65%. Trong năm 2010, Nga có khoảng 2.100 tổ hợp tên lửa S-300 và 72 tổ hợp S-400 triển khai thành 9 tiểu đoàn tên lửa phòng không. Đự kiến, đến năm 2020 Nga sẽ triển khai 56 tiểu đoàn trang bị các tổ hợp tên lửa phòng không S-400. Ngoài ra, quân đội Nga còn có ít nhất 22 hệ thống phòng không tầm ngắn – Panstir-S1.
Hệ thống các tổ hợp tên lửa phòng không này như một “chiếc ô” bảo vệ nước Nga khỏi các mối đe dọa bên ngoài và cho phép quân đội Nga có thể đối phó với bất cứ kẻ thù nào.
Theo tác giả, sẽ rất khó có một cuộc chiến độc lập diễn ra giữa Mỹ và Nga bởi vì hiếm có cuộc chiến nào mà lại không lôi kéo đồng minh vào cuộc. Mỹ là một thành viên NATO, nếu như không nhận được sự hỗ trợ đầy đủ của tất cả quốc gia đồng minh trong Liên minh thì ít nhất họ đã có Anh – người bạn được xem là thân nhất của Hoa Kỳ ở châu Âu.
Theo xahoi
"Điểm mặt" những chiến đấu cơ tốc độ nhất trong lịch sử
Dưới đây là danh sách 10 mẫu máy bay quân sự tốc độ nhất trong lịch sử từng được biết tới. Tất cả đều là máy bay có người lái và sử dụng động cơ phản lực cũng như đạt tốc độ siêu âm thanh (mach). Hầu hết máy bay này đều được tạo ra từ thời kỳ chiến tranh lạnh.
10. F-14D Super Tomcat - tốc độ 2,34 mach (Hoa Kỳ)
Chính thức được đưa vào sử dụng ngày 9/2/1990, F-14D Tomcat là mẫu cuối cùng của dòng F-14. F-14D Tomcat có khả năng đạt tốc độ 2,34 mach (cao gấp 2,34 lần tốc độ âm thanh) và có nhiệm vụ t.iêu d.iệt máy bay địch vào ban đêm.
Không chỉ có khả năng tấn công ban đêm và trong mọi thời tiết, F-14D Tomcat còn có thể ngắm tới 6 đích cùng một lúc. Nó cũng có thể dò tìm máy bay địch cách xa khoảng 160 km. Ngoài ra, F-14D được trang bị hơn những mẫu cùng dòng khác ở công nghệ vi tính cao cấp và đáng tin cậy.
Có khoảng 712 chiếc F-14D Tomcat được chế tạo, tuy nhiên hầu hết chúng ngày nay không còn bay nữa. Thư ký Bộ Quốc phòng Mỹ Dick Cheney tuyên bố lý do không thể cạnh tranh được với công nghệ hiện đại do đó đã cho dừng sản xuất dòng F-14 năm 2008.
Ngày 8/2/2006 là ngày cuối cùng F-14D Tomcat tham gia chiến đấu khi nó được gọi đi thả một quả bom xuống Iraq. Căn cứ Không quân DavisMothan hiện vẫn cất giữ Tomcats. Bạn cũng có thể gặp Tomcat ở nhiều bảo tàng hàng không và vũ trụ khác nhau.
Những chiếc khác đã bị phá hủy vì mục đích quân sự. Năm 2007, quân đội Mỹ đã tháo dỡ, phá hủy 23 trong tổng số 165 máy bay Tomcat. Chi phí phá hủy đúng cách mỗi chiếc lên tới 900.000 USD, bằng khoảng 42% chi phí chế tạo.
9. MiG-23 Flogger - tốc độ 2,35 mach (Liên Xô cũ)
Liên Xô cũ đã chế tạo MiG-23 Flogger nhằm thay thế cho MiG-21 Fishbed trước đó. Chiếc phi cơ được trang bị một động cơ mạnh hơn rất nhiều dòng cũ. Phi cơ chiến đấu này tích hợp hệ thống cánh cụp cánh xòe có thể thay đổi linh hoạt các biến số như tốc độ, thời gian cất cánh và thời gian hạ cánh.
Những người đã bay chiếc phi cơ này cho biết nó là một trong những chiến đấu cơ tốt nhất và tương đối dễ bay cũng như điều khiển. Năm 1985, đã có tới 769 huấn luyện viên và 4.278 chiếc MiG-23 một ghế mặc dù chiếc máy bay đầu tiên được chế tạo thành công ngày 10.6.1967 và nó chính thức tham gia phục vụ quân đội vào năm 1973. Hoa Kỳ đã mua lại và thực hiện một số thay đổi rồi đặt lại tên MiG-23 Flogger là YF-113.
Có khoảng 11.000 MiG-23 đang được dùng trên thế giới. Dù Nga ngưng sử dụng từ năm 1994, MiG-23 hiện vẫn là một máy bay rất phổ biến ở nhiều quốc gia. Tuy không được sử dụng thường xuyên như trước, quân đội Nga vẫn giữ MiG-23 tại nhiều căn cứ quân sự khác nhau.
Họ dùng máy bay này để hộ tống cho Su-30. Nhiều quốc gia như Ai Cập, Syria, Angola, Ukraina, Sudan, Kazakhstan, Cuba, Bắc Triều Tiên, và Ấn Độ cũng sở hữu MiG-23. Quân đội Israel cũng sử dụng một mẫu Flogger được đơn giản hóa.
8. Su-27 Flanker - tốc độ 2,35 mach (Liên Xô cũ)
Khi Hoa Kỳ có F-15 Eagle và F-16 Fighting Falcon, không quân Nga bị đặt vào thế bất lợi rất lớn và quốc gia này cần một câu trả lời cho thách thức đó. Và câu trả lời chính là chiếc Su-27 Flanker.
Mẫu máy bay này được chế tạo nhằm bay trong vùng lãnh thổ quân địch và kiểm soát mặt trận trên không. Có khả năng bay với tốc độ 2,35 mach, Flanker thường được coi là máy bay thượng hạng trong thời đại của nó. Mẫu máy bay thử đầu tiên bay vào ngày 20/5/1977. Thiết kế cuối cùng của Su-27 được hoàn thiện vào ngày 20/4/1981. Trong suốt thời gian sử dụng, Flanker đã lập nhiều kỉ lục, bao gồm tốc độ cất cánh và độ cao bay cao nhất.
Hiện nay, Su-27 Flanker vẫn xuất hiện trên bầu trời. Mặc dù Liên bang Xô Viết không còn. Nga vẫn có 449 máy bay hiện tại đang hoạt động, Belarus có 19, Ukraina có 74 chiếc. Bên cạnh những quốc gia này, Hoa Kỳ, Ethiopia, Indonesia và những nước khác cũng sở hữu vài chiếc Su-27. Phần lớn Flanker có giá khoảng 5 triệu USD.
7. F-14 Tomcat - tốc độ 2,37 mach (Hoa Kỳ)
Mỹ chế tạo F-14 Tomcat để thay thế F-111B khi hải quân Hoa Kỳ cần một phi cơ có khả năng chiến đấu tầm xa. Nó được sản xuất năm 1970 nhưng sau đó các kỹ sư Mỹ thấy động cơ TF30 rất hạn chế. Họ liền nâng cấp động cơ. Ngoài vấn đề về động cơ ban đầu, F-14 chứng tỏ mình là một máy bay vĩ đại.
Được trang bị loại cánh cụp cánh xòe và dung tích nhiên liệu khổng lồ, F-14 Tomcat là một con át chủ bài khi đó. Máy bay này cũng có khả năng b.ắn tên lửa và chiến đấu với máy bay địch từ khoảng cách 160 km. Điều này tỏ ra đặc biệt hữu dụng vì như thế nó có thể bảo vệ các máy bay chuyên chở khỏi bị tấn công.
Khả năng giúp tấn công mặt đất của F-14 Tomcat bị hạn chế bớt trong suốt những năm 1990 sau khi Liên bang Xô Viết không còn tồn tại khiến Mỹ thấy các yêu cầu khả năng đó không cần thiết nữa. Ngày nay, máy bay này được thay thế bởi F/A 18E/F Super Hornet vì lý do chi phí bảo dưỡng rất tốn kém. F-14D Tomcat "nghỉ hưu" vào ngày 22/9/1996. Iran hiện là quốc gia duy nhất ngoài Mỹ vẫn sử dụng máy bay này.
6. Su-24 Fencer - tốc độ 2,4 mach (Liên Xô cũ)
Su-24 Fencer của Liên Xô cũ thường được so sánh với F-111 của Hoa Kỳ. Trên thực tế, chiếc phi cơ này được cho là một trong những phi cơ nguy hiểm nhất mà Liên bang Xô Viết từng sở hữu. So với F-111, nó nhanh hơn, nhẹ hơn, nhỏ hơn và mạnh hơn.
Điểm ưu việt của Su-24 là nó có thể đạt tốc độ 2,4 mach ở độ cao rất thấp (Để đạt được tốc độ này, thường các máy bay siêu âm thanh cần bay ở độ cao nhất định). Fencer cũng được trang bị tên lửa có thiết bị định vị mục tiêu bằng la-ze. Công nghệ này cùng với hệ thống radar mặt đất (terrain-radar) giúp Fencer trở nên siêu quyền năng. Chiếc máy bay bay thử lần đầu tiên vào ngày 2/7/1967 và chính thức được quân đội Liên Xô sử dụng từ năm 1974.
Khoảng 1.400 chiếc Su-24 Fencer đã được chế tạo, 60 chiếc này thuộc về Liên bang Xô Viết. Hiện tại, Fencer đang dần được thay thế bởi mẫu tiên tiến hơn là Su-34. Tuy nhiên, nhiều máy bay này vẫn được Không quân Nga và Không quân Ukraina sử dụng cho tới khi chính phủ Nga có thể đảm bảo đủ t.iền bao quát tất cả chi phi lắp đặt Su-34. Bên cạnh hai quốc gia này, những nước như Iran, Algeria, Iraq, Lybia, Belarus và nhiều nước khác cũng trang bị Su-24 cho quân đội của mình.
5. F-111 Aardvark - tốc độ 2,5 mach (Hoa Kỳ)
F-111 Aardvark (Lợn đất F-111) có lẽ được biết đến nhiều vì khả năng tách thành hai cỗ máy con cho hai phi công trong trường hợp họ cần tách ra khẩn cấp, sau đó lại có thể ghép lại. Được phác thảo lần đầu vào năm 1960 bởi Tập đoàn General Dynamics, F-111 Aardvark được dùng làm oanh tạc cơ chiến lược. Chiếc máy bay được đưa vào sử dụng quân sự tháng 7.1967.
Nhiệm vụ của F-111 là đ.ánh chặn máy bay địch từ xa cho hải quân Mỹ cũng như thực hiện n.ém b.om cho không quân. Tuy nhiên, chiếc máy bay chỉ chứng tỏ hữu hụng đối với không lực bởi sau khi được lắp ghép hoàn chỉnh, nó tỏ ra quá nặng. Mặc dù vậy, không quân Mỹ vẫn sử dụng F-111 hữu hiệu. Ngay khi chào đời, F-111F tỏ ra là chiến đấu cơ đỉnh cao với động cơ mạnh, hệ thống theo dõi radar mặt đất, trang bị vũ khí được định vị mục tiêu bằng la-ze.
Trong suốt chiến tranh ở Việt Nam, Lợn đất F-111 được sử dụng rộng rãi tuy nhiên nó đã bị tổn thất nặng nề. Hiện nay Lợn đất F-111 không còn được Hoa Kỳ sử dụng nữa. Không quân Hoa Kỳ đã ngưng sử dụng nó vào năm 1998. Úc vẫn có một hạm đội nhỏ F-111C hoạt động nhưng quốc gia này có kế hoạch thay thế nó bằng F-35 hồi cuối năm 2010 vừa qua.
4. F-15 Eagle - tốc độ 2,5 mach (Hoa Kỳ)
Năm 1965, khi muốn thay thế F-4 Phantom, không quân Hoa Kỳ ra thông cáo tìm kiếm một chiến đấu cơ siêu đẳng tầm xa. Và ý tưởng về chiếc F-15 Eagle (Đại bàng F-15) đã ra đời. Chỉ 7 năm sau, máy bay này đã lần đầu tiên cất cánh bay thử và được đưa vào dùng chính thức từ năm 1979.
Công ty sáng chế McDonnell Douglas (hiện đổi tên là Boeing) đã thiết kế hệ thống cánh lớn có kích cỡ chiều dài khoảng 20 mét và chiều ngang giữa hai mút cánh 13 mét.
Mặc dù có kích cỡ lớn hơn hầu hết các máy bay chiến đấu khác, cỗ máy này được cấu thành từ kim loại Titan cũng như có cấu tạo van linh hoạt giúp điều chỉnh nén lại hoặc mở rộng ra cho phép máy bay có thể đạt tới tốc độ 2,5 mach trong nháy mắt.
Tuy nhiên, Đại bàng chỉ đạt 1,78 mach khi chở thêm vũ khí. F-15 Eagle có rất nhiều dòng khác nhau như F-15A và F-15D. Những mẫu thiết kế hiện đại hơn được trang bị thêm hệ thống radar hàng đầu, công nghệ vi tính và nhiều công nghệ khác nữa.
Hiện nay, F-15 Eagle là một trong số ít máy bay còn được sử dụng bởi quân đội Mỹ, trong đó có Cảnh vệ quốc gia và Không quân. Eagle thường được cho là một trong những máy bay chiến đấu thành công nhất từng được tạo ra.
Máy bay đã thực hiện trên 100 chuyến bay nhiệm vụ từ khi xuất hiện lần đầu tiên. Chúng được dùng rộng rãi trong các cuộc xung đột Trung Đông trước đây. Trong chiến tranh Iraq, F-15 đã chứng tỏ là chìa khóa cho thành công cuộc chiến. Nhật Bản, Israel, Saudi Arabia cũng sở hữu F-15.
3. MiG-31 Foxhound - tốc độ 2,83 mach (Liên Xô cũ)
MiG-31 Foxhound được chế tạo để thay thế MiG-25 lần đầu tiên tham gia bay thử ngày 16.9.1975 và chính thức đi vào sử dụng từ năm 1983.
Nhiệm vụ MiG-31 là đ.ánh chặn máy bay địch ở tốc độ cao cũng như cản trở tên lửa đầu đạn hạt nhân tầm thấp và các máy bay bay tốc độ thấp khác. Dù giống hệt MiG-25, Foxhound đã được cải tiến rất lớn. Cỗ máy này to hơn và khỏe hơn MiG-25. Nó có khả năng bay với tốc độ siêu thanh tại độ cao rất thấp. Foxhound có gắn động cơ hiện đại mạnh hơn và hệ thống radar dò tìm tiên tiến.
Có khoảng 400 - 500 máy bay MiG-31 được chế tạo cho Nga và Liên bang Soviet. Hiện nay Nga, Kazakhstan và Syrian cũng sử dụng MiG-31. Nga có khoảng 286 chiếc sử dụng cho mục đích quân sự với 100 chiếc còn lại được dự trữ trong trường hợp đất nước này cần dùng.
2. MiG-25R Foxbat-B, tốc độ 3,2 mach (Liên Xô cũ)
MiG-25R Foxbat được Nga cũ chế tạo nhằm cạnh tranh với Lockheed SR-71 và XB-70 của Bắc Mỹ nhiệm vụ khi chế tạo của nó là tham gia đ.ánh chặn và trinh sát. Tháng 3 năm 1964, chiếc MiG-25R Foxbat thực hiện chuyến bay thử đầu tiên. Năm 1972, không lực Soviet đưa MiG-25R vào dùng hẳn.
Sau đợt nâng cấp năm 1980, MiG-25R Foxbat được trang bị thêm hệ thống kiểm soát hỏa lực tự động cũng như hệ thống radar look-down/shoot-down (radar có khả năng phát hiện, theo dõi, khóa, ngắm b.ắn và t.iêu d.iệt mục tiêu ở ngoài tầm "nhìn" của radar).
Phi cơ này cũng có khả năng oanh tạc mục tiêu cố định bằng cách sử dụng bom thả rơi từ độ cao 19.812 mét trong khi vẫn di chuyển ở tốc độ siêu thanh. Ngoài ra nó thể thả 10 quả bom cùng lúc.
Nhiều quốc gia trên thế giới hiện vẫn sử dụng MiG-25R. Azerbaijan, Kazakhstan, Syria, Turkmenistan, Iran, và Algeria và nhiều nước khác sở hữu loại máy bay này. Tất nhiên Nga còn tiếp tục sử dụng chúng. Không lực Nga sử dụng khoảng 39 chiếc MiG-25 hoạt động hiện tại.
1. SR-71 Blackbird - tốc độ 3,2 (Hoa Kỳ)
Dù được giới thiệu từ năm 1966, SR-71 Blackbird (Chim két SR-71) vẫn là máy bay trinh sát có người lái nhanh nhất sau 4 thập kỉ. Sản xuất bởi Lockheed, SR-71 chính thức được sử dụng từ tháng 1.1966. Có khả năng bay ở tốc độ 3,2 Mach, SR-71 là một cỗ máy phải-có đối với Mỹ thời gian đó khi máy bay trinh sát U-2 bị phòng không Soviet cùng thời khuất phục.
Thực tế, cỗ máy bay này chưa bao giờ b.ị b.ắn hạ thay vào đó 12 trong tổng số 32 chiếc được sáng tạo đã bị phá hủy vì t.ai n.ạn rủi ro. Máy bay này có lớp sơn công nghệ hiện đại khiến radar không thể dò ra. Hình dạng toàn thân của Chim két cũng khiến nó là một máy bay công nghệ tàng hình số một.
SR-71 đã về hưu hẳn từ năm 1998 khi Quốc hội và Không lực Hoa Kỳ thấy rõ việc bảo dưỡng và vận hành quá tốn kém. Thực chất SR-71 được chế tao như một vũ khí chạy đua trong suốt thời kì chiến tranh lạnh. Nếu muốn ngắm Chim két SR-71, bạn có thể đến bảo tàng Mỹ và Anh
Theo soha
Biệt kích Mỹ huấn luyện quân nổi dậy đ.ánh tạt sườn Syria Ngày 03-3, hãng thông tấn nhà nước Sana của Syria đưa tin, các huấn luyện viên thuộc lực lượng đặc biệt Lục quân Mỹ đang huấn luyện cho các nhóm vũ trang đối lập đang chiến đấu chống lại chính phủ của Tổng thống Syria Bashar al-Assad. Theo hãng thông tấn Sana, các lính biệt kích Mỹ đang huấn luyện cho lực lượng...