‘Đại ca’ một thời và bí mật về những hình xăm
Những hình xăm Lâm Xung, đại bàng hay trái tim nhỏ máu… khiến người đàn ông dù đã bước vào ngưỡng tuổi 50 đậm chất lãng tử mà theo chủ nhân của nó thì mỗi hình xăm lại ẩn chứa một bí mật rớt nước mắt.
17 tuổi đã nếm mùi cơm tù
Tính đến thời điểm hiện tại, trong số mấy nghìn trại viên ở cơ sở giáo dục Thanh Hà thì Nguyễn Quốc Chưởng, sinh năm 1963, trú tại phường Pom Hán, thành phố Lào Cai (Lào Cai) là người “giàu” nhất. Thứ mà anh ta có không phải là tiền bạc mà chính là những hình xăm trên cơ thể, đi liền với nó là những từng trải, vấp ngã.
Không một chút e dè ngượng ngập, Chưởng vạch áo cho chúng tôi xem những hình xăm trên cơ thể mình mà nếu xét về phương diện thẩm mỹ thì quả là chúng rất đẹp và sống động.
Chưởng bảo từng ấy hình xăm nhưng nó thể hiện trọn vẹn cuộc đời của anh ta từ quá khứ thời trai trẻ và cả ước vọng lúc về già. Mà quả đúng như vậy, ảnh trái tim nhỏ máu, gương mặt cô gái trẻ và cả xấp tiền rồi cuối cùng là hình ảnh Lã Vọng câu cá, chứng tỏ anh ta không hề nói dối.
Chưởng sinh ra trong một gia đình nghèo, lại là con cả nên trách nhiệm thật nặng nề. 14 tuổi, Chưởng đã biết đi làm thuê kiếm tiền phụ cha mẹ. Chẳng biết có phải do tiếp xúc sớm với tiền bạc hay bởi môi trường lao động là vác hàng cho bọn buôn lậu đã tạo cho Chưởng sự từng trải cùng với tính đa nghi quá sớm.
Trại viên Nguyễn Quốc Chưởng và những hình xăm.
16 tuổi Chưởng yêu song không may cho anh ta, mối tình đầu ấy lại vướng vào một ả nạ dòng. Người đàn bà này đã dùng miệng lưỡi ngọt ngào để bòn rút tiền bạc cũng như sức khỏe của chàng trai mới lớn. Trong một lần nghe nhân tình xui khiến, Chưởng tham gia vào một vụ trộm hàng lậu lớn và phải trả giá bằng bản án 2 năm tù.
Cải tạo chưa đầy 2 năm thì được tha, Chưởng trở về với sự tinh quái, lọc lõi học được từ các bạn tù. Ban đầu anh ta cũng đứng ra “cai” bến để thu tiền dân buôn lậu vượt biên nhưng thân cô thế yếu, không thể địch nổi những kẻ khác đã từng xưng hùng, xưng bá ở đây nên Chưởng chỉ còn cách nuôi hận đợi chờ.
Bỏ lên bãi vàng thử canh bạc may rủi với số phận, Chưởng quyết tâm kiếm chút vốn sau đó sẽ quay về quê tạo dựng cơ nghiệp nhưng lại một lần nữa anh ta vỡ mộng. Nạn bảo kê, đầu gấu đã vét sạch những đồng tiền ky cóp được khiến Chưởng hiểu ra rằng ở nơi xô bồ, chỉ có luật rừng này không thể làm ăn hiền lành, lương thiện được.
Ban đầu là gây sự để thu hút sự chú ý rồi Chưởng tham gia các trận đánh nhau, hút thuốc phiện và buôn ma túy. Dân bãi vàng né tránh không dám dây với Chưởng, mặc anh ta kiếm tiền từ bán ma túy.
Năm 1985, Chưởng bị bắt, kết án 5 năm tù về tội buôn bán ma túy. Về trại giam Hồng Ca (Bộ Công an) cải tạo, ngẫm lại những ngày lang bạt của mình, Chưởng nghĩ đến chuyện xăm hình trên cơ thể để ghi nhớ và hai hình xăm: rồng chầu mặt nguyệt trên ngực và một biểu tượng về tình ái, tiền bạc, tù tội nơi cánh tay phải đã ra đời từ đấy.
Video đang HOT
Theo lời tâm sự của Chưởng thì trong tù không có dụng cụ để xăm nên họ đã nhặt một chiếc đinh cùn, mài cho nhọn sắc rồi dùng nó chích vào cơ thể, sau đó dùng dép cao su đốt cháy, nhỏ vào những vết châm đó. Nhiễm trùng, viêm da, lở loét có khi hàng tháng trời là điều dễ hiểu nhưng Chưởng bất chấp để rồi sau đó là những hình xăm nhạt nhòa sẹo.
Từ ngày có hình xăm, Chưởng được nhiều kẻ giang hồ biết đến và như một lẽ tự nhiên, anh ta trở thành dây tầm gửi, sống bám vào loạt nhà hàng, khách sạn và những tụ điểm vui chơi giải trí ở phường Pom Hán, thành phố Lào Cai.
Đến trở thành trùm bảo kê đường biên
Đang chưa biết phải bắt đầu từ đâu để kiếm sống sau 2 lần ra tù vào tội, Chưởng bỗng nhiên được nhiều thanh niên choai choai tìm gặp. Chúng thi nhau tâng bốc, gọi Chưởng là đại ca, sư phụ và chỉ sau vài chầu nhậu nhẹt, Chưởng và những kẻ vô công rồi nghề này đã tìm ra chiêu thức kiếm tiền.
Theo đó, họ lên danh sách những nhà hàng, quán ăn trên địa bàn rồi ngang nhiên đặt vấn đề bảo kê để thu phí hàng tháng những khổ chủ này. Nhìn vẻ mặt của Chưởng, những hình xăm trổ trên ngực, trên 2 cánh tay, ai cũng dè chừng, không dám kháng cự.
Thế là Chưởng thành bảo kê, cho dù không phải việc ăn chặn này lúc nào cũng suôn sẻ. Nhiều trận tỉ thí với những kẻ côn đồ khác thường diễn ra với đủ các loại hung khí như dao, gậy và cả ma túy nhưng do liều lĩnh, bất cần nên Chưởng vẫn trụ được mặc dù nhận về không ít thương tật. Chưởng bảo trong các trận đánh nhau ấy, nặng nhất là lần bị chém tổn hại tới 36% sức khỏe, phải vào bệnh viện điều trị mất 6 tháng trời.
Không chỉ bảo kê những quán hàng trong khu vực phường, Chưởng còn lấn sân sang nhiều lĩnh vực khác như bảo kê vũ trường, sới bạc và cả gái mại dâm. Tiền kiếm được, Chưởng ném vào ma túy và những cuộc tình chóng vánh thế nên khi trong túi bộn tiền, chẳng khi nào thiếu em út nhưng khi vào tù, Chưởng chẳng có cô nào chung tình tới thăm.
“Tôi có nhiều kẻ thù lắm, chúng chỉ tìm cơ hội hạ tôi nhưng khó lắm”, Chưởng kể. Cùng giới giang hồ với nhau, Chưởng thừa hiểu những chiêu trò, thủ đoạn nên luôn tự nhắc mình phải tỉnh táo và khi nào có cơ hội phải thể hiện bản lĩnh của mình.
Bản lĩnh mà Chưởng chứng tỏ cho những kẻ cùng giới phải kiêng nể ấy là việc dùng ma túy của mình. Anh ta có thể dùng cả thuốc phiện, heroin, tân dược đến thuốc lắc, thứ nào cũng thuần thục nhưng để đầu óc “lên chín tầng mây” trong thời gian 3 tiếng thì phải là hỗn hợp của cả hồng phiến, ống nước hoa quả, ống tân dược gây nghiện và 1 tép heroin nữa.
Chính cái sự phê khác người ấy mà đàn em nào cũng sợ Chưởng còn những kẻ kình địch thì khiếp vía vì chẳng hiểu anh ta thuộc loại người nào mà thần kinh quái đản như vậy.
Hỏi Chưởng lý do vào cơ sở giáo dục Thanh Hà, anh ta chỉ cười: “cũng nằm trong kế hoạch”. 4 lần đi tù, Chưởng đã biến cơ thể mình kín mít các hình xăm, không còn chỗ trống với những biểu tượng tình ái, tiền tài, tù tội rồi phượng hoàng, đại bàng, cá mập hình Lâm Xung và Lã Vọng ngồi câu cá. Chưởng bảo chỉ còn gan bàn tay, bàn chân là chưa có hình xăm nhưng cũng chán xăm rồi nên không muốn xăm nữa.
Chỉ vào hình xăm Lã Vọng, Chưởng bảo mong ước về già được như Lã Vọng, sống cuộc đời bình yên với khoảnh vườn, cái ao nhưng chắc là khó lắm bởi ân oán giang hồ đâu dễ cởi. “Cũng may là tôi chưa vợ con nên có thế nào cũng không làm lụy ai”, Chưởng tâm sự.
Cũng theo anh ta thì Chưởng rất muốn rửa tay gác kiếm nhưng nhiều cái níu kéo, đâu dễ muốn là được. Khi được hỏi có gì ngáng trở khiến anh ta phân vân trên con đường hoàn lương của mình, Chưởng tư lự: “nhiều điều khó đoán định lắm bởi giới nào cũng có luật của giới đấy, người bên ngoài không hiểu được đâu, chỉ biết rằng nếu như lần đầu tiên đưa thân vào chốn giang hồ khó thế nào thì việc rũ bỏ còn khó gấp vạn lần”.
Chẳng biết điều anh ta nói đúng được bao nhiêu phần nhưng có một điều chúng tôi chắc chắn rằng, Chưởng bắt đầu thấy chán nản cuộc sống trước đây nên Chưởng đã nghĩ đến và mơ ước cho một tuổi già bình yên. Thế cũng là tốt lắm rồi bởi chỉ cần một quyết tâm thôi là anh ta sẽ thực hiện được.
Theo 24h
Mắc bệnh tâm thần, vẫn cầm đầu xã hội đen bắt cóc tống tiền giữa sân tòa
Quỳ lạy, van xin không kết quả, chị đành phải gọi điện cho chồng mang tiền đến để chuộc thân...
Mất tích khi đi hầu Tòa
Sáng 19/4/2011, chị Vũ Thị Thanh Thương (ở quận Hoàng Mai) - với tư cách người có quyền lợi, nghĩa vụ liên quan - đến Tòa án Hà Nội để tham dự phiên xét xử một đối tượng phạm tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
Khi tòa tuyên bố nghỉ trưa, chị Thương lững thững đi bộ rời khỏi phòng xử án. Bỗng chị sững người khi nhận ra một số thanh niên mặt mày bặm trợn, tiến đến bắt ép phải ra ngoài đường nói chuyện.
Chưa kịp định thần, chị tiếp tục bị ấn lên xe máy và bị chở thẳng tới một quán karaoke trên đường Nguyễn Văn Cừ, quận Long Biên.
Điều khiển xe ô tô bám sát nhóm "giang hồ" vào thời điểm đó là Phạm Thị Xuân (SN 1967), trú ở phường Lam Sơn, quận Lê Chân, Hải Phòng.
Sau khi bị tống vào một phòng hát tại quán karaoke, chị càng thêm bàng hoàng vì nhận ra "người quen". Ngay lập tức, chị bị Xuân dùng vỏ chai bia đánh phủ đầu. Hưởng ứng ngón đòn dằn mặt của Xuân, đám "đầu gấu" bắt giữ chị Thương cũng thay nhau giáng vật cứng vào gióng chân, đầu gối nạn nhân. Không thể chịu đựng được màn tra tấn dã man, người phụ nữ này đã phải quỳ lạy, van xin, nhưng cũng chẳng có kết quả.
Nhận thấy bị hại đã sợ đòn, Xuân liền ép chị Thương phải viết giấy vay nợ 138.000 USD và 280 triệu đồng. Chưa hết, Xuân còn bắt chị Thương phải viết thêm một tờ giấy với nội dụng "chán đời nên tự tử".
Mục đích của Xuân là nếu phát hiện ra công an thì ả ta sẽ lập tức sai người ném nạn nhân cùng tờ giấy "tự tử" xuống sông. Chuẩn bị xong xuôi, Xuân và đám "giang hồ" bắt chị Thương gọi điện cho chồng mang tiền đến chuộc người.
Theo lời cầu cứu của con tin, 18h50 cùng ngày anh Nguyễn Ngọc Đại (chồng chị Thương) ôm tiền đến điểm hẹn ở gần cây xăng ở đầu đường Nguyễn Văn Linh, quận Long Biên để giao nộp cho đám "giang hồ".
Tuy nhiên, đúng lúc Xuân đang kiểm đếm đống tiền vừa nhận từ tay chồng nạn nhân thì bị lực lượng công an ập đến bắt quả tang. Chị Thương nhờ thế mà đã được giải cứu.
Thành cướp vì sử dụng "luật rừng"
Trong quá trình điều tra, Phạm Thị Xuân được xác định là đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo và hiện ả ta còn đang phải điều trị thêm cả bệnh tâm thần. Vì vậy, CQĐT buộc phải ra quyết định tạm đình chỉ bị can, bắt buộc chữa bệnh đối với "quái nữ" người Hải Phòng.
Mới đây, TAND TP Hà Nội đã tiến hành phiên xét xử đối với các bị cáo đã tham gia phi vụ này cùng với Phạm Thị Xuân là Nguyễn Đức Kính (SN 1950), trú ở phường Hạp Lĩnh; Nguyễn Ngọc Chiến (SN 1967, cán bộ tín dụng một ngân hàng ở Bắc Ninh), trú tại phường Vạn An, cùng TP Bắc Ninh, tỉnh Bắc Ninh; Nguyễn Thế Hùng (SN 1979), ở phường Ngọc Lâm, quận Long Biên và Nguyễn Việt Anh (SN 1977), trú phường Nhật Tân, Tây Hồ, Hà Nội.
Tại phiên xét xử, Nguyễn Đức Kính đã khai nhận hành vi phạm tội. Nguyễn Ngọc Chiến cũng thành khẩn về hành vi bắt giữ và cướp tài sản của chị Thương.
Theo đó, năm 2009, đối tượng và Xuân hùn tiền để cho anh Vũ Đức Nam (trú ở quận Ba Đình, Hà Nội) vay 6 tỷ đồng, đầu tư vào một dự án trồng rừng ở Tây Nguyên.
Đến hẹn, Xuân đòi nhiều lần nhưng anh Nam không trả và sau đó anh này trình ra một tờ giấy thể hiện số tiền kia đã được chuyển cho chị Thương.
Tiếp đến, anh Nam sắp xếp một cuộc gặp giữa ba bên và tuyên bố gán món nợ của Xuân cho chị Thương. Thế nhưng chị Thương nhất quyết không chấp nhận sự gán nợ này. Chiến trình bày, chính vì lý do đó nên đối tượng và Xuân mới phải tiến hành cách hồi nợ theo kiểu "luật rừng".
Mới đây, TAND TP Hà Nội đã tiến hành phiên xét xử đối với các bị cáo: Nguyễn Đức Kính (SN 1950), trú ở phường Hạp Lĩnh; Nguyễn Ngọc Chiến (SN 1967, cán bộ tín dụng một ngân hàng ở Bắc Ninh), trú tại phường Vạn An, cùng TP Bắc Ninh, tỉnh Bắc Ninh; Nguyễn Thế Hùng (SN 1979), ở phường Ngọc Lâm, quận Long Biên và Nguyễn Việt Anh (SN 1977), trú phường Nhật Tân, Tây Hồ, Hà Nội.
Sau 1 ngày xét xử, nhận thấy cáo buộc của cơ quan công tố đối với Nguyễn Đức Kính và Nguyễn Ngọc Chiến là có căn cứ, đúng người, đúng tội nên TAND TP Hà Nội quyết định tuyên phạt 2 bị cáo này cùng mức 18 năm tù giam theo đúng tội danh bị truy tố.
Riêng Nguyễn Thế Hùng, Nguyễn Việt Anh, HĐXX cho rằng chỉ phạm vào tội " Bắt giữ người trái pháp luật", do đó chỉ xử phạt cùng mức 5 năm tù.
Theo xahoi
Cái kết không có hậu của "ông trùm" ma túy đội lốt đại gia buôn gỗ Trùm ma túy Nguyễn Trọng Tuấn bị công an bắt, con trai cả của hắn trở nên thiếu thốn. Hết tiền, xin mẹ không được, con trai Tuấn đã châm lửa đốt nhà. Nguyễn Trọng Vũ Có mặt tại xã Khánh Sơn, huyện Nam Đàn, Nghệ An những ngày đầu năm 2013, đi đến đâu cũng thấy người người ngán ngẩm lắc đầu...