Đã yêu thì sao gọi là… mất mát?
Tìm một người đàn ông chân thành như anh Tú Linh còn khó hơn mò kim đáy bể, chả nhẽ bạn muốn chúng tôi cả đời giữ gìn “trinh tiết” để đi tìm “cái kim dưới đáy bể” hay sao?!
Phụ nữ yêu hết mình,”cháy” hết mình vì tình yêu thì sao phải day dứt lương tâm? Là một người phụ nữ, nhưng tôi cũng không tán thành cách một số bạn gái vẫn làm, đó là cắn dứt lương tâm khi mất đi cái “ngàn vàng”. Tại sao các bạn lại cho rằng phải cắn dứt lương tâm về chuyện đã đồng ý trao cho người yêu cái quý giá nhất của mình?
Tôi cũng không hiểu, tại sao nhiều người đàn ông lại “bắt” phụ nữ chúng tôi phải chọn “thời điểm” và “đối tượng” để trao gửi cái sự trinh tiết?! Thật vô lý, bạn có quyền gì, hay những người đàn ông khác có quyền gì mà đòi hỏi ở phụ nữ chúng tôi phải thế này, phải thế kia, phải trao cho người này mà không được trao cho người kia?! Các bạn nghĩ mình phái mạnh” thì được phép tự cho mình nhiều “quyền” hạn đến thế?!
Phụ nữ chúng tôi cũng là con người, cũng có cảm xúc, có tình yêu. Người ta vẫn thường nói, “Không có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có giây phút vĩnh cửu của tình yêu”. Vì thế, bạn thật sai lầm khi “dạy” chúng tôi phải tìm được một người đàn ông đáng tin cậy và chọn một thời điểm đáng tin cậy mới được trao cho họ cái quý giá nhất của đời con gái.
Cũng xin thưa với bạn Việt Dũng và cánh mày râu rằng, bây giờ tìm một người đàn ông chân thành như anh Tú Linh còn khó hơn mò kim đáy bể, vì thế, chả nhẽ bạn muốn chúng tôi cả đời giữ gìn “trinh tiết” để đi tìm “cái kim dưới đáy bể” hay sao?!
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Hơn nữa, phụ nữ chúng tôi cũng là con người, cũng có nhu cầu sinh lý như các bạn. Vậy tại sao chỉ các bạn mới được quyền “quan hệ” với bất cứ ai, bất cứ khi nào các bạn thích, còn chúng tôi thì phải “giữ gìn” và chọn cho đúng thời điểm, đúng đối tượng mới được “gửi vàng”?
Phụ nữ giữ cho ai, giữ để làm gì, khi mà cánh đàn ông sau này là người yêu chúng ta, rồi chồng chúng ta họ chẳng bao giờ phải giữ gìn. Và họ cũng chẳng hề áy náy hay mảy may suy nghĩ lấy một giây phút rằng trước khi làm chồng bạn, họ đã làm “chồng” hàng tá những cô gái khác.
Tôi nghĩ, nếu đã yêu thì yêu hết mình, “cháy” hết mình và không nên day dứt lương tâm khi yêu. Ngay cả khi bạn kết hôn, hãy cứ ngẩng cao đầu mà sống. Còn nếu ai đó có bị chồng “coi thường” vì [["chuyện ấy"]] thì tôi nghĩ rằng người chồng ấy không “đáng” để chúng ta yêu thương và sống trọn cả một đời với anh ta.
Bởi theo tôi, một người đàn ông hiểu biết và sẵn sàng chia sẻ với vợ sẽ không bao giờ “nhìn” vào những điều nhỏ nhặt ấy. Bạn cũng thế, đừng bao giờ xét nét chồng xem ngày xưa anh ấy yêu ai, quan hệ với bao nhiêu người trước khi đến với bạn, mà hãy nhìn vào thực tại, xem anh ấy đối xử với bạn như thế nào, và có sẵn sàng chia sẻ với bạn tất cả những khó khăn trong cuộc sống hay không?!
Cuộc sống có được bao nhiêu đâu mà đắn đo với suy tính?! Hãy cứ sống, yêu và nhìn về phía trước chứ đừng bao giờ “ngoái” lại phía sau để day dứt, và làm khổ người khác bằng những suy nghĩ ích kỷ của mình.
Theo Nguoiduatin
Đêm tân hôn nhớ đời ở... bụi tre
Nhà vệ sinh của nhà Vinh vẫn còn mang đậm phong vị hương đồng gió nội. Tức là nó được đặt ở nơi thiên nhiên hữu tình: Bụi tre.
Linh được lũ bạn mệnh danh là người phụ nữ dũng cảm nhất Vịnh bắc bộ khi quyết tâm yêu và lấy Vinh - chàng trai quê chính hiệu, trong khi Linh là tiểu thư thành phố.
Tình yêu của Linh và Vinh bị gia đình Linh phản đồi kịch liệt, họ không muốn con gái họ phải chịu khổ. Nhưng Linh cá tính mạnh mẽ, một khi đã quyết làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản. Bố mẹ Linh cũng đành ngậm ngùi chấp nhận. Hơn nữa, sau khi kết hôn, vợ chồng Linh sẽ vẫn sống trên thành phố vì công việc của cả hai đều ở trên này nên bố mẹ Linh cũng yên tâm phần nào.
Linh là cô gái ưa khám phá, thích những thứ mới lạ nên lần đầu về quê Vinh, thứ gì với Linh cũng lạ lẫm. Linh hào hứng lắm, không như mấy cô gái khác không thích về quê, Linh luôn chân luôn tay với mọi thứ. Người nhà Vinh ai cũng quý mến tính cách hồn hậu của Linh. Mọi thứ ở nhà Vinh, cái gì cũng tốt, trừ cái nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh có vẻ đã trở thành câu chuyện, đề tài muôn thuở của những vùng quê. Nhà vệ sinh của nhà Vinh vẫn còn mang đậm phong vị hương đồng gió nội. Tức là nó được đặt ở nơi thiên nhiên hữu tình: Bụi tre.
Linh được lũ bạn mệnh danh là người phụ nữ dũng cảm nhất Vịnh bắc bộ. (Ảnh minh họa)
Linh đã ngỏ ý với Vinh, nhắc bố mẹ xây lại nhà vệ sinh trong nhà hoặc ít ra cũng phải có một cái nhà vệ sinh cho đàng hoàng, tử tế. Vì ít ra cũng đã xây được cái nhà to đẹp gần như nhất làng thế kia rồi cơ mà. Vinh gật gù, ra ý tâm đắc lắm với lời Linh nói. Linh cứ chắc mẩm điều mình mong muốn sẽ trơ thành sự thật. Cho tới tận hôm kết hôn.
Mải làm cô dâu xinh đẹp, rạng rỡ nên hôm đó Linh đã gần như nhịn đi vệ sinh để hoàn tất mọi thủ tục. Mà nhịn một chút cũng có sao , cả ngày Linh có được gì bỏ bụng đâu cơ chứ. Ai cũng muốn chụp ảnh cùng, rồi thủ tục, nghi lễ. Ở quê mọi người tổ chức hôn lễ rườm rà hơn trên thành phố rất nhiều. Mãi tới chập choạng tối, Linh mới cởi được chiếc váy cô dâu ra khỏi người mình. Khắp người ê ẩm. Bố mẹ chồng Linh cũng biết ý nên sau khi khách khứa, họ hàng ra về hết, ông bà đã giục Linh đi nghỉ sớm vì vất vả cả ngày rồi. Nhưng Linh vào được phòng cũng gần 10 giờ tối rồi. Đúng lúc này thì cái bụng bắt đầu biểu tình. Linh luống cuống chạy quanh nhà tìm cái nhà vệ sinh. Vinh thì hồn nhiên trả lời:
- Bụi tre ấy! Bố mẹ bận rộn với việc cưới xin nên kế hoạch xây nhà vệ sinh bị hoãn lại. Em chịu khó ra ngoài ấy đi.
Lại là bụi tre - cái thiên đường thần thánh ấy sao cứ đeo bám Linh mãi không buông vậy. (Ảnh minh họa)
Lại là bụi tre - cái thiên đường thần thánh ấy sao cứ đeo bám Linh mãi không buông vậy. Nhưng bây giờ có không muốn, Linh cũng không có quyền được lựa chọn. Nhìn Vinh với ánh mắt đầy oán hận, Linh hậm hực lao nhanh ra ngoài. Trời tối đen như mực, mọi nhà xung quanh đều đã tắt đèn say giấc từ lâu. Cầm đèn pin, Linh rón rén từng bước đến "thiên đường". Tiếng muỗi vo ve, tiếng côn trùng kêu rả rích tạo nên một giàn nhạc giao hưởng đồng quê kì diệu. Linh nghe mà bao nhiêu da gà, da vịt cứ đua nhau nổi hết cả lên. Cuối cùng thì Linh cũng giải quyết xong nhu cầu cấp bách. Lúc đi ra thì không gặp họa nhưng lúc đi vào thì...Rầm...
Linh vấp phải cục đá, ngã lăn ra đất. Đau điếng, Linh kêu không nổi. Mà bây giờ có kêu thì xấu hổ lắm. Linh không nhấc nổi người dậy. Đen đủi cho Linh quá, điện thoại không mang theo chứ nếu không Linh đã gọi điện cho Vinh ra chịu khổ cùng Linh rồi.
Lại nói về Vinh, đợi mãi không thấy Linh vào, Vinh lo lắng nên cầm đèn đi tìm. Dưới ánh trăng mờ ảo, Vinh thấy có cái bóng cứ nhấp nha nhấp nhổm dưới nền đất. Hốt hoảng, Vinh chạy nhanh đến.
Vinh đỡ Linh dậy mà Linh đấm Vinh thùm thụp vì ấm ức. Sau một ngày khá mệt mỏi, Vinh cũng gần như đuối sức nên phải loay hoay mãi, Vinh mới đỡ được Linh vào nhà. Lúc này thì cũng quá nửa đêm rồi. Cả hai mệt rã rời nên mạnh ai người ấy ngủ, chẳng còn thiết tha gì hơn nữa. Vinh và Linh đã có một đêm tân hôn nhớ đời tại bụi tre như thế đấy. Tuy có chút nuối tiếc nhưng đó cũng là một kỉ niệm đẹp đáng được trân trọng, giữ gìn phải không?
Theo Một Thế Giới
'Ngự lâm quân' Thấy tôi ôm Hải, hắn lầm lì ngồi vào một góc, có khi hắn còn chen vào giữa với một thái độ hết sức khó chịu. Hắn luôn ghen tuông một cách công khai khi thấy tôi và Hải bày tỏ tình cảm với nhau. Đôi lần, vì hắn mà tôi cũng phải hạn chế bớt những cử chỉ âu yêm khi ở...