Đã yêu nhau rồi, thì cứ yêu đi…
Phải rồi, hãy cứ yêu, cứ cháy hết mình cho tình yêu, dù có phải đánh đổi bằng giá nào đi chăng nữa, bởi cuộc đời vốn dĩ được tạo nên từ vô vàn những lần đánh đổi… Đã thế, thì còn sá gì?
ảnh minh họa
“Rồi sẽ có một người khiến bạn muốn vứt bỏ cả thế giới lại phía sau chỉ để được yêu và ở bên người đó…”
Tôi đã đọc ở đâu đó một câu như vậy. Và tôi tự hỏi, đến khi gặp một người như thế, liệu có sẵn sàng để yêu?
Tình yêu mà tôi muốn nói đến chính là thứ tình yêu mà ngay khi bắt đầu đã được định sẵn kết thúc, người bạn yêu chính là kẻ khiến bạn sống chết muốn giữ lấy, cam tâm tình nguyện quay lưng lại với cả thế giới chỉ để yêu và được yêu…Nếu bạn lựa chọn dấn thân, cũng đồng nghĩa với việc bạn chấp nhận chống lại tất cả, gia đình, bạn bè, những người xung quanh, chấp nhận vứt bỏ hết thảy danh, lợi, lòng tự tôn, đạo đức, liêm sỉ, và cả sự kiêu hãnh của bản thân,…
Rất nhanh chóng có người nói với tôi rằng chẳng thể nào vứt bỏ cả thế giới được đâu, hoang đường quá!
Video đang HOT
Ừ, tôi biết là hoang đường, vì ở đời có được bao nhiêu người như Romeo và Juliet, như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, dám hi sinh tất cả vì tình yêu và người mình yêu. Có thể là muốn, là nguyện lòng đấy, là cam tâm đấy, nhưng chắc gì đã làm được. Vì tình yêu ấy, dù cóđiên cuồng đến đâu, dù có bất chấp đến mức nào, vẫn thườngrất khó đi được đến phút cuối cùng, bởi lẽ quay lưng lại với cả thế giới đâu phải chuyện dễ dàng. Bạn chỉ có thể ngụp lặn trong đó, hưởng đủ mọi ngọt ngào lẫn khổ đau, cả đắng cay, hờn tủi để cuối cùng ôm về bên mình là cô độc trong nhớ nhung với những kỷ niệm vụn vặt, để rồi mỗi lần đem ra gặm nhấm lại nhói đau, lại rơi nước mắt… Mà, nếu có thể đi chăng nữa, thì kẻ đã từng nếm trải nó ắt sẽ phải chịu đau thương biết chừng nào.
Một người, liệu có đủ dũng cảm để dấn thân, đủ kiên trì để theo đuổi?
Thế nhưng, thật ra, tình yêu nảy sinh trong vô vọng mới là thứ tình yêu mãnh liệt nhất.Đến với nhau chân thành, ở bên nhau vì thực sự không thể mất nhau, không tính toàn thiệt hơn, không màng chuyện được mất, không cần hứa hẹn, cũng chẳng cần kết quả. Có thể yêu đến bao giờ sẽ yêu, có thể ở bên nhau một ngày cũng tự biết là đáng quý.
Ở đời, có thể có riêng cho mình một tình yêu như thế, phải chăng, đánh đổi bằng cô đơn và nhung nhớ dẫu đến hết cả một đời cũng là đáng lắm hay sao ?
Có một câu hát như thế này: ” Đã yêu nhau thì cứ yêu đi, sẽ cho ta ngày tháng chẳng hề phung phí…”
Phải rồi, hãy cứ yêu, cứ cháy hết mình cho tình yêu, dù có phải đánh đổi bằng giá nào đi chăng nữa, bởi cuộc đời vốn dĩ được tạo nên từ vô vàn những lần đánh đổi… Đã thế, thì còn sá gì?
Theo blogtamsu
Cuộc đời ngắn lắm, yêu đi!
Tình yêu vốn là thứ tình cảm thiêng liêng, ai cũng nên trải qua một lần. Tuổi trẻ sẽ qua đi rất nhanh và nhạt nhẽo nếu không có tình yêu làm màu.
Chị tôi mải chơi, chỉ ham vui chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện chồng con. Rồi đến khi có người đàn ông nào đến tìm hiểu, chị cũng lắc đầu ngao ngán. Chị nói, chị chưa thích lấy chồng. Nghe người ta nói, chị là người xinh đẹp nên thiếu gì người yêu, chị càng tự kiêu và càng không muốn yêu đương ai hết. Tới lúc chị nhận ra mình không còn trẻ nữa, quay lại thấy chẳng còn ai xung quanh mình. Chị đã chơi với những người ít tuổi hơn nhiều năm nay quá. Và giờ, bạn bè chị, con cái, yên bề gia thất hết cả rồi.
Chị đợi người đến tìm hiểu chị, không có ai. Những người đàn ông hết lời tán tỉnh chị, giờ gặp chị cũng chỉ một nụ cười xã giao. Chị không còn nhiều người theo đuổi như trước kia. Đàn bà có thì, con gái trẻ cũng lớn và đẹp hơn nhiều, chị không còn chỗ đứng trong giới nữa. Chị dần mất màu, mất hết cả nhan sắc và sự tự tin.
Bạn tôi, vì thiếu nhan sắc nên không tự tin đối diện với đàn ông. Người nào được mai mối cô ấy cũng từ chối, không phải vì không thích mà là vì không dám thích. (Ảnh minh họa)
Nơi của chị đứng, bây giờ có người khác thế vào. Ham vui, ham chơi đến ngày mỏi chân, mỏi gối mới dừng lại, nhưng chị đã dừng lại quá muốn. Để đến bây giờ, chị mải miết đi tìm người đàn ông chị thích ngày đó. Không ngờ, anh ấy cũng đã đi lấy vợ, không thể chờ được chị thêm. Hết thật rồi... chị muốn yêu mà không được, một lần được yêu cũng không xong. Giờ có gặp ai, cũng chỉ là mối lái, miễn cưỡng, không thể lãng mạn ngọt ngào như thuở thanh niên. Chị ơi, tại chị cả, chị đã phí hoài tuổi xuân vào những cuộc phưu lưu mà không nhận ra, tình yêu mới là phép màu hạnh phúc, mới là sự diệu kì, mới là điều mà mỗi một người cần phải trải qua. Có hạnh phúc, có khổ đau, có vui có buồn nhưng đó mới là yêu, mới là sống thật với mình.
Chị đã già, cuộc đời ngắn lắm, sao chị không yêu. Giờ có muốn cũng đã muộn rồi...
**
Bạn tôi, vì thiếu nhan sắc nên không tự tin đối diện với đàn ông. Người nào được mai mối cô ấy cũng từ chối, không phải vì không thích mà là vì không dám thích. Cô ấy thường nói với tôi rằng &'không biết họ có thích mình thật lòng không, có yêu mình thật lòng không. Mình xấu thế này thì ai yêu chứ. Ngoài kia còn biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, sao họ không yêu, lại chọn mình?'. Cứ tư tưởng sợ hãi như vậy nên mãi mãi, cô ấy chưa có người yêu, người người sốt ruột. Ai cũng mong cho bạn tôi sớm có chỗ bầu bạn để vui vẻ, xua tan không khí buồn tủi trên khuôn mặt.
Tôi thúc giục bạn nhiều lần, cứ yêu đi đừng ngần ngại. Cuộc đời ngắn lắm, cứ yêu đi đừng sợ ai. Nếu cứ sợ ngày mai họ không yêu mình nữa thì sao dám bắt đầu. Tương lai có ai nói trước được, hứa hẹn nhiều rồi cũng thất hứa mãi đó thôi. Đừng nghĩ xa xôi, biết rằng hôm nay ta yêu và được sống thật với lòng mình, được thương yêu chính người mình yêu, thế là đủ. Ngày mai có ra sao, kệ ngày mai. Lo lắng những điều xa xôi ấy, chỉ làm bản thân mệt mỏi, chỉ làm mình mất tự tin.
**
Rồi bạn tôi có người yêu. Tôi cố gắng mai mối cho bạn một người. Lúc đó, bạn không tự tin cho lắm rằng anh này thích mình thật. Tôi bảo bạn thay đổi ngoại hình, cách ăn mặc. Mình không có khuôn mặt xinh như người ta thì phải tạo được phong cách riêng, đáng nhớ. Bạn khác hẳn. Anh bạn tôi cũng ưng ý cô bạn này hơn. Hai người họ cứ tìm hiểu qua lại, cuối cùng yêu nhau từ bao giờ không hay. Tiếp xúc với đàn ông nhiều, cô ấy mạnh dạn hơn hẳn, nói chuyện vui vẻ hơn trước. Ban đầu, tôi là cầu nối, sau dần tôi đã chẳng còn đi chung cùng với họ.
Sau một thời gian, tôi nhận được tin tốt, họ đã yêu nhau. Cô bạn hồ hởi cám ơn tôi, rồi ca ngợi người yêu hết lời. Cô ấy nói, thật may là có tôi giới thiệu không đến giờ, vẫn chưa biết cảm giác được yêu, được lo lắng, quan tâm, cung phụng là gì. Thật hạnh phúc biết bao...
Tình yêu vốn là thứ tình cảm thiêng liêng. Tuổi trẻ sẽ qua đi rất nhanh và nhạt nhẽo nếu không có tình yêu làm màu. Yêu đi đừng ngại. Đời người ngắn lắm. Hãy mạnh dạn nói lời yêu, đừng để những tiếc nuối và ân hận. Cứ yêu đi, yêu hết mình, ngày mai có ra sao, để ngày mai tính. Đời người ngắn, tuổi trẻ càng ngắn, nên phải sống và hưởng thụ điều thiêng liêng nhất của đời người, là yêu và được yêu.
Theo Tintuc