Đã xấu lại nghèo thì lấy ai?
Giá tôi có tiền, tôi sẽ đi chỉnh sửa, phẫu thuật để được một khuôn mặt thiên thần như người ta vẫn làm.
Mỗi đêm tôi lại nằm khóc, cảm nhận được sự tủi thân ngấm vào từng thớ thịt. Cuộc sống mấy năm nay của tôi đều thế, cứ thui thủi một mình, không dám thổ lộ cùng ai. Cái cảm giác cô đơn muốn chết đi được, nhiều khi không muốn tiếp tục cuộc sống nữa. Nói ra nhiều người bảo tôi tiêu cực, suy nghĩ không chín chắn, nhưng có ai ở trong hoàn cảnh của tôi đâu mà hiểu.
Người ta cứ nói, con người đẹp ở tâm hồn, yêu nhau phải yêu cái tính cái nết. Thế nhưng, tôi tự hỏi, có gã đàn ông nào thật tình khi nhìn thấy một đứa con gái xấu xí mà chịu ngồi để tiếp chuyện lâu không hay là không thấy họ xinh là đã muốn đứng dậy. Tôi đã từng khóc rất nhiều lần vì được giới thiệu bạn trai, nhưng khi chỉ gặp mặt được 15 phút là họ đứng dậy đi, thậm chí không đủ thời gian uống cốc nước. Và từ đó cũng không liên lạc lại nữa. Tôi tủi thân đến uất ức vì tại sao ông trời lại bất công, không ban cho tôi một nhan sắc chỉ cần gọi là bình thường như người ta.
Nhưng nhiều lần như thế tôi quen dần, và tôi cũng không còn nghĩ tới việc đi xem mắt nữa. Bởi vì tôi qua xấu, xấu đến nỗi mà nếu ai chưa từng gặp tôi, mới nhìn vào thì nghĩ khuôn mặt tôi bị phẫu thuật hỏng. Nhưng tôi nào có làm gì, nếu có tiền đi phẫu thuật thì tôi đã để cho nhan sắc mình xinh đẹp, chứ không phải cam chịu cảnh này.
Người ta cứ nói, con người đẹp ở tâm hồn, yêu nhau phải yêu cái tính cái nết. (ảnh minh họa)
Tôi không có nét gì về hình thức, chỉ được cái dáng người cao ráo. Nhưng vì mặt xấu nên người ta chẳng để ý tới dáng dấp của tôi. Thế là, tôi chỉ có những mối quan hệ bạn bè bình thường từ hồi còn học sinh, còn người yêu ư, chắc còn lâu hoặc không bao giờ có được.
Người ta nói, con gái xấu như tôi mấy ai dám yêu. Tôi bỏ qua tất cả những lời bàn tán ấy vì thật ra, cuối cùng họ cũng chỉ quan trọng hình thức. Người xấu như tôi thì bao giờ mới có được một mối tình? Đã bao lần tôi khát khao yêu, nhìn người ta tay trong tay mà lòng quặn thắt. Bố mẹ tôi cũn tan nát cõi lòng. Giá tôi có tiền, tôi sẽ đi chỉnh sửa, phẫu thuật để được một khuôn mặt thiên thần như người ta vẫn làm. Nhưng khổ nỗi, tôi nào có tiền như người ta nên phải cam chịu cảnh xấu và không lấy được chồng. Thật buồn khi đã xấu lại còn nghèo?
Theo Eva
Tết của gái ế
32 tuổi chưa người yêu, người ta gọi tôi là gái ế. Thế nhưng, chẳng ai muốn nói tới việc này đầu năm.
Cứ mỗi dịp Tết đến xuân về, người người xốn xang chờ đón năm mới đến thì lòng tôi lại càng buồn vô hạn. Chưa năm nào tôi thấy mùa xuân đẹp vì cảm giác cô đơn trống trải chứ tràn ngập trong lòng tôi. Người ta hân hoan chờ đón năm mới, chỉ có riêng tôi sợ cái gọi là Tết.
Nào thì quần áo, nào thì đồ trang điểm, nào thì làm tóc, tất cả những thứ ấy người ta đều đua nhau chuẩn bị với giá cắt cổ. Nhưng dù có cắt cổ cũng phải chịu vì Tết đến nơi rồi, không nhanh chân thì qua Tết. Mà Tết là dịp người ta được thể hiện cùng nhau nhất, được phô trương, được vui chơi và làm đẹp hết mình. Lẽ ra, tôi cũng nên làm như vậy, nhưng tôi lại tự khéo mình trong phòng tối, tự sống cô lập, sợ cái không khí náo nhiệt ngoài kia. Người ta cứ vui thỏa thích, cứ cười thỏa thích, mặc người ta. Còn tôi vẫn cứ một mình.
Tôi sợ nhìn thấy ai đó tay trong tay đi dạo phố, quàng khăn cho nhau. Rồi sợ họ vô tình liếc nhìn thấy tôi đang nhìn trộm họ. Những lúc ấy, chắc cảm giác trống trải cô đơn tràn ngập. Tôi sợ những buổi tối sum vầy, không phải vì không muốn có Tết mà bởi tôi sợ phải đối diện với thực tế, 32 tuổi còn chưa có người yêu. Rồi người ta sẽ hỏi tôi, hoặc có người biết ý thì ái ngại nhắc tới chuyện chồng con. Nhưng bản thân tôi tự hiểu và chỉ thấy mặc cảm trong lòng.
Tôi sợ nhìn thấy ai đó tay trong tay đi dạo phố, quàng khăn cho nhau. Rồi sợ họ vô tình liếc nhìn thấy tôi đang nhìn trộm họ. (ảnh minh họa)
32 tuổi chưa người yêu, người ta gọi tôi là gái ế. Thế nhưng, chẳng ai muốn nói tới việc này đầu năm. Bố mẹ cũng không giục nhưng nhìn khuôn mặt buồn và ánh mắt của mẹ, tôi hiểu, mẹ đang lo lắng cho đứa con gái như tôi.
Tôi sợ phải gặp mặt bạn bè dù có muốn lắm lắm cũng không dám đi. Sợ người ta tay dắt tay díu, con cái đề huề, chồng con đủ cả, chỉ riêng mình tôi. Sẽ mệt mỏi lắm với những câu hỏi tại sao? Biết được tại sao thì thật là dễ dàng quá. Vì tôi không hiểu, sao duyên không tới, hoặc ứ tới rồi lại đi. Tôi cũng đâu phải cô gái khó tính gì, đâu phải người không xinh xắn, đâu phải thất nghiệp không công ăn việc làm. Tôi cũng không kén chọn quá như người ta nói, chỉ là để quên mối tình đầu, tôi đã mất 3 năm đau khổ. Và tới khi tôi nhận ra, mình cần mở lòng thì đã là lúc muộn mằn so với bạn bè.
Giờ thì tôi là người cô đơn nếu không muốn nói là gái ế. Tôi cũng mong lắm một tấm chồng, một người yêu thương tôi thật lòng nhưng khó quá. Tôi ngại giao lưu, tiếp xúc với tất cả mọi người vì sợ người ta hỏi tuổi tác và chuyện gia đình của tôi. Giờ tôi phải làm sao bây giờ. Hay cứ ra đường phố kia, hòa mình vào dòng đời, mặc kệ cho mọi thứ đến đâu thì đến?
Theo Eva
Gái ế kêu oan Đội ngũ gái ế tập họp nhau lại lên Thiên đàng đánh trống kêu oan với thần Cupid. Mùa cưới cuối năm, nhà nhà người người theo chàng về dinh. Ai chưa lên xe hoa thì cũng có đôi có cặp, ấm áp qua mùa đông. Nhìn người ta tay trong tay, chân trong chân mà các gái ế không khỏi bùi ngùi,...