Đã xa lắm rồi
Có bao giờ em như thế này đâu, chỉ từ ngày ấy mà thôi, chỉ từ đêm Noel ấy. Có đôi khi em cười một mình khi nhìn thấy hình bóng con đường xưa ta hay đi.
Lần nào cũng vậy, nhà anh rất xa nơi em ở, nhưng anh vẫn thích đến chỉ để chở em đi vòng vòng rồi lại về nhà trong đêm tối. Có đôi khi có người bạn chở em về trong mưa, em nhất mực không chịu chui vào áo mưa, chỉ đơn giản em chỉ muốn núp mưa sau lưng duy nhất một người mà thôi, chính là anh đó.
Có đôi khi em thấy nuớc mắt mình rơi khi bất chợt thấy hình ảnh thân quen của đôi ta khi xưa, khi mà chúng ta mặc dù đã lớn nhưng vẫn chơi đùa như hai đứa trẻ ấy. Anh cứ bảo rằng, nếu em là cô bé 14 thì anh chính là chàng trai 18 đấy.
Có đôi khi em lại hát bài hát đã đưa anh và em đến với nhau một cách vô thức và khi nhận ra bài hát mình đang hát thì em lại khóc thật nhiều.
Có đôi khi em nghe ai đó nhắc đến anh, tim em lại nhói đau hơn bất kỳ một thương tổn nào mặc cho em đã cố tỏ ra như không có gì xảy ra cả và hàng đêm, trong mười tháng qua, em luôn mơ về anh.
Video đang HOT
Trời vừa sáng là em tỉnh giấc mặc cho sớm đầu ngày mới thiếp đi. Em nhận ra nước mắt mình lăn dài dẫu cho em vui biết bao nhiêu khi đựoc ở bên anh, dẫu cho chỉ là trong giấc mơ.
Sao anh nỡ ra đi không cho em một lý do, sao anh nỡ quên “Bên nhau mãi mãi, em nhé” mà anh đã nói với em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu thực sự nơi đâu
Từng ngày mới vẫn hạnh phúc trôi đi với bao người, trừ em. Họ mãn nguyện vì niềm vui mà cuộc sống ban tặng. Còn riêng em, đau buồn và chán chường.
Em chỉ thấy cuộc sống đang bóp nghẹt ước mơ về một hạnh phúc xa xôi. Anh ơi, lẽ nào em không tốt? Lẽ nào em không ra gì để anh rời bỏ nơi đây tìm về nơi ấy, để rồi xa em và yêu một người con gái khác?
Em đang được làm việc ở một nơi mà nhiều người mong muốn. Được sống trong toà tập thể đầy đủ, không còn phải hứng chịu những luồng bụi như bão táp chốn công trường. Em không còn phải lặn lội những ngày mưa tầm tã để đi làm thí nghiệm trong khi mọi người được ngồi trong phòng tán gẫu, không còn phải ôm đùm biết bao hồ sơ công trình cả lúc đêm đã về khuya.
Em sống trong tình yêu của bạn bè, đồng nghiệp thay vì ngày xưa em phải nép mình vì những ghanh tị tầm thường. Vậy mà anh ơi, em vẫn thấy mình lẻ loi, cô đơn không thể diễn tả được. Em đang sống "mặc kệ" cuộc đời mình đây anh. Có nhiều lúc em muốn đập phá một cái gì đó ở xung quanh như muốn phá hết nỗi u uất, chán nản đang hiện hữu trong con người em để được sống khác nhưng lại ngập ngừng vì biết mình là con gái.
Chịu đựng thêm một lần nữa, em sẽ biết hy sinh phải không anh? VA à, anh có biết sau mỗi giờ làm việc, khi đồng hồ điểm 5 giờ chiều em lại nghĩ: "Mình sẽ làm gì tiếp theo đây?" không anh? Anh có biết sau mỗi tập phim buổi tối em chỉ cầm điện thoại đọc tin rồi nhắn tin một cách vô thức không anh?
Em buồn, em nhớ anh, nhớ tình yêu đã vội vàng ra đi khi em chưa được đền đáp, chưa được hy sinh vì nghĩa tình anh đã trao cho em hai năm về trước. Có một lúc nào đó em muốn biến mất, lại vẫn cái cảm giác muốn tan đi như ngày đầu tiên anh xa em. Muốn hoá giải hết, muốn chỉ là một mảnh hồn siêu thoát để quên đi nỗi buồn mang nặng trong lòng. Em không ghét được anh, thật lạ lùng.
Em chỉ thấy ghét mình tại sao không nhìn những người con trai với ánh mắt thân thiện hơn, tại sao cứ mang họ ra so sánh với Anh, giận mình sao trao trọn tâm hồn và trái tim mình cho quá khứ. Em ghét mình lắm anh ạ, dù biết rõ rằng tình yêu ngày xưa chỉ còn là đơn phương mình em, biết rõ hơn lúc nào hết anh của em ngày xưa giờ đã yêu một người con gái khác vậy mà vẫn nhớ, vẫn lừa dối mình anh không phải là người như thế.
Phũ phàng biết bao nhiêu khi em đã nghĩ tình yêu của anh còn nguyên vẹn lắm, anh nói có người khác cũng chỉ là để em thanh thản tìm hạnh phúc thực sự cho mình thôi! Trời ơi, biết được điều đó...em chết lặng. Em vô hồn và lạnh lùng nhưng anh không biết được rằng có thể nước mắt không chan chứa được nữa bởi em đã khóc nhiều rồi trong suốt thời gian đằng đẵng - hai năm qua.
25 tuổi, cái tuổi cũng chưa đủ để em vội vàng trong chuyện lập một gia đình bé nhỏ cho riêng em. Em cũng chưa lúc nào cho phép mình vội vã. Cả lúc này đây, khi em đã nhìn thấy trên khoé mắt, gần nơi giọt nước mắt chảy ra đã có nếp nhăn li ti, em vẫn còn ngần ngại. Khi nhiều người đặt cho em câu hỏi" Còn em, khi nào?", em vẫn chỉ lặng im. Trái tim em vô cảm hay cuộc sống của em vô hồn hay em đang vô tình với chính bản thân em? Em chưa khi nào nghĩ người đàn ông ở trong ngôi nhà - gia đình nhỏ bé của em, đó lại không phải là anh.
Chưa khi nào em nghĩ mỗi sớm mai đi làm, người em chỉnh cổ áo sơ mi lại không phải là anh. Và chưa có lúc nào hết em nghĩ khi hết giờ làm việc em lại sắp những bữa cơm cho người chồng thân yêu của em, người đó lại không phải là anh...Một bức tranh về một cuộc sống gia đình hạnh phúc, ngày bên nhau em đã vẽ với muôn màu, muôn sắc còn giờ đây nó như một bức tranh đã úa màu, "viễn cảnh" phải không anh? Thời gian ấy, ước mơ của em còn là những lần được cùng anh về Nghệ An, được anh giới thiệu với người thân em là bạn gái.
Em mơ ước mình như một cô dâu mới tất bận với công việc bếp núc mỗi dịp mình về thăm quê, bên cạnh em có anh. Nói thêm những kỷ niệm chỉ làm cho trái tim em như xé ra từng mảnh. Cuộc đời là những mảnh ghép và anh là mảnh ghép thật lớn lao trong cuộc đời em, biết không anh? Làm sao đây để hạnh phúc ngày yêu anh quay trở lại. Em đã mất anh rồi! Đó là sự thật mà sự thật thì sao cay đắng quá chừng? Tình yêu của anh chân thành đến thế, ngọt ngào và đằm thắm đến vậy mà còn đứt gãy. Anh thương em nhiều đến thế, yêu em nhiều đến vậy mà còn xa em thì em biết tìm đâu hạnh phúc thật sự cho mình? Anh hãy trả lời cho em được không anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhật ký chuyện tình Hoa hồng vàng Đến khi tôi nhận ra mình yêu anh, yêu chân thành, thì anh rời bỏ tôi ra đi. Trái tim tôi tan nát, tưởng chừng mọi thứ xung quanh tôi đều vô nghĩa. anh đến với tôi ân cần, nhẹ nhàng. Hồi đó tôi mới ra trường, vô tư đón nhận tình yêu của anh mà không một chút trăn trở và nghĩ...