Đã từng nghĩ chúng mình sẽ mãi đi bên nhau
Còn nhớ những ngày đầu, chúng ta quyết định nắm tay, giữa những trái ngược của tính cách. Chúng ta nói với cả thế giới này rằng: “Chính vì những trái ngược đó nên mình mới bù đắp cho nhau, mới cuốn lấy nhau hơn!”. Đúng là khi yêu thì người ta sẽ tìm cách, dù theo cách nào thì có lẽ ta đều đã từng rất vui vẻ!
ảnh minh họa
Anh từng nghĩ là mình sẽ lo lắng cho em, bằng đôi bàn tay chưa nhiều thô ráp. Anh của những ngày tháng đó, chân đi chưa vững vàng. Thời khắc bên nhau là rất chông chênh! Chúng ta có lúc giống ngọn đèn đường buổi sáng sớm, lúc một người dắt tay một người đi dưới hơi sương.
Ta đã từng giận dỗi nhau vì những điều nhỏ nhặt, rồi cũng chẳng giận được lâu! Ta từng nghĩ rằng một chiếc ôm chặt có thể đổi lấy mọi thứ, để cho em vẹn nguyên như cô gái buổi đầu, và để anh cảm nhận được, mái đầu em đang vùi trong vòng tay anh.
Video đang HOT
Chúng ta có lẽ đều từng gọi cảm giác ấy là “hạnh phúc”. Có một số người, họ không cần mất nhiều thời gian để quyết định yêu nhau.
Họ quyết định cho đi khi cảm xúc mình lên tiếng, nhìn thấy nhau trong những bất chợt và rung động. Thế rồi nắm tay, đi cho hết những bồi hồi. Tình yêu buổi đầu ít ai biết trước.
Chỉ cần cạnh nhau là thấy vui, những nụ cười nở trên môi khi nhìn thấy người kia. Người ta bảo lúc mới yêu là sẽ hạnh phúc, có những hạnh phúc trong đời rất thiêng liêng, để cho người ta nhớ về, gìn giữ và trân trọng.
Hình như chúng ta từng rất vui, từng bất chấp đi bên nhau. Nếu như em chưa từng nghĩ khác, như cách anh chưa thể vững vàng.
Hình như chúng ta đã từng hạnh phúc thật nhiều, nếu như người này chưa từng buông những lời phũ phàng dành cho người kia!
Ai đó đi qua một cuộc tình, hẳn họ đều từng nghĩ là mình sẽ cho đi hết. Sẽ cùng người kia nắm tay và đi trên một con đường dài. Ngay cả phút cuối cùng, anh vẫn nghĩ là: nếu có tình cờ gặp lại thì anh sẽ ôm em. Bởi vì anh nhớ có người từng nghĩ: nếu chúng mình có một phút quên mọi thứ trên đời thì ta sẽ dành phút ấy cho nhau, cho những vỗ về an ủi.
Những hạnh phúc “đã từng” thường hay làm con người ta rơi nước mắt mỗi khi nhớ về. Như anh từng nhớ về em trong khoảng thời gian sau chia tay.
Và hình dung thì không thể mờ, rất lâu sau đó…
Theo Laodongthudong
Tôi sợ chia tay em lại mất 8 năm để vượt qua đau khổ lần nữa
Gần 2 tháng không gặp và nói chuyện với nhau nhưng trong tôi chưa giây phút nào thôi nghĩ về em, thôi lo lắng cho em.
ảnh minh họa
Tôi tự nhận mình là người đa sầu đa cảm. 8 năm trước tôi chia tay mối tình đầu tuy chỉ kéo dài 6 tháng nhưng không rõ mình đã sống trong u buồn và đau khổ bao nhiêu lâu mới nguôi ngoai được. Suốt 8 năm tôi sợ hãi, không dám yêu ai, sợ một lần nữa phải sống trong nỗi buồn tan vỡ. Thế rồi em xuất hiện, em kém tôi 10 tuổ.i, chủ động nói chuyện với tôi, sự nhí nhảnh của em làm cho tôi vui vẻ, yêu đời hơn hẳn. Gần như tôi có thể nói chuyện với em cả ngày không chán. Tình cảm trong tôi cứ thế hình thành, yêu em lúc nào không hay. Em liên tục trêu đùa tôi rằng: "Anh yêu em rồi phải không", như thể em cũng có tình cảm với tôi vậy. Dù rất muốn thổ lộ nỗi lòng nhưng tôi chưa dám khẳng định tình cảm của mình nên chưa dám nói.
Đời lắm trớ trêu, em mới 19 tuổ.i, tôi không bao giờ nghĩ em từng có chồng và một con gái 2 tuổ.i. Khi biết sự thật (do tôi vô tình phát hiện chứ không phải em nói) tôi sốc vô cùng, suýt bật khóc dù bản thân gần 30 tuổ.i, cảm giác như bị lừa dối, phản bội vậy. Không hiểu sao khi nói chuyện với em về chuyện em từng có chồng, biết được em phải trải qua những ngày tháng đau khổ của cuộc hôn nhân đó tôi lại thấy thương nhiều hơn, muốn chăm sóc cho em. Tôi tha thứ việc em giấu tôi là từng có chồng con. Chúng tôi chính thức yêu nhau sau một tháng tôi phát hiện ra sự thật đó. Chúng tôi đã có những khoảng thời gian rất hạnh phúc, những ước mơ về một gia đình bé nhỏ dù biết sẽ không dễ gì để gia đình hai bên đồng ý chuyện này. Tôi cứ nghĩ gia đình ngăn cản nhưng chỉ cần 2 người yêu nhau sẽ có cách để vượt qua, nào ngờ hạnh phúc ngắn chẳng tày gang.
Gia đình hai bên còn chưa kịp biết để phản đối mà em đã thay đổi. Yêu nhau được 3 tháng em viện lý do công việc, chăm con, không còn thời gian nói chuyện với tôi nữa (trước đó em đâu có như vậy). Cả ngày thậm chí em không nói chuyện với tôi câu nào, gọi điện rất ít khi nghe máy. Tôi cảm nhận được sự lạnh nhạt, hờ hững của em. Dù nhiều lần cố gắng nói cho em hiểu cảm giác đó nhưng tôi thấy không có gì tiến triển. Tôi như bị bỏ rơi, cô độc trong chính tình yêu của mình dù trong lòng còn rất yêu em nhưng vẫn phải cất lời chia tay. Dường như chỉ chờ có thế, em không cần phải suy nghĩ nhiều đã đồng ý luôn. Tôi lại càng không hiểu vì sao đồng ý chia tay rồi em lại nhắn tin cho tôi nhiều hơn trước, gọi điện cho tôi như thời chúng tôi mới quen nhau vậy. Từ sâu trong lòng tôi vẫn yêu em, đề nghị được quay lại, em quyết không gặp, không đồng ý, nói không muốn nghe lời chia tay từ tôi nữa, cạn yêu thương rồi, không còn cảm giác với con trai. Tôi có cảm giác như thể em đang trách móc tôi vậy.
Sau nhiều lần tôi muốn gặp em để nói mình không muốn chia tay, vẫn muốn cùng em thực hiện những mong ước còn dang dở nhưng em từ chối. Gần 2 tháng chúng tôi không gặp và nói chuyện với nhau nhưng trong tôi chưa giây phút nào thôi nghĩ về em, thôi lo lắng cho em. Tôi rất buồn và đau khổ, 29 tuổ.i rồi, gia đình mong ngóng tôi lập gia đình, không còn thời gian 8 năm để nguôi ngoai chuyện cũ một lần nữa. Tôi không muốn đến với người sau mà trong lòng còn nhớ đến người cũ. Xin mọi người cho tôi lời khuyên, có cách nào điều trị tâm lý để sớm vượt qua được những chuyện đau buồn này? Làm ơn hãy giúp tôi.
Theo Vnexpress
Hí hửng báo có bầu, tôi chế.t lặng khi anh tiết lộ sự thật về ly nước đưa tôi uống Tôi muốn nhanh chóng đưa cuộc tình này tới đích, thế nên, tôi cố tình dựng lên câu chuyện đó để ép anh cưới mình. Nào ngờ, kẻ cắp gặp bà già, gã đàn ông ấy còn tính toán hơn tôi bội phần. Cuộc tình này, tôi lại trắng tay. Chẳng những tôi không có được một đám cưới như mong đợi mà...