Đã từng có người yêu em như thế…
Anh và em cũng vậy, chúng ta đã từng có ý nghĩa với nhau là được, chỉ là đã từng thôi anh nhé.
Yêu đôi khi chẳng cần lí trí quá nhiều, chỉ là chút thương, chút nhớ, chút động vậy là đủ.
Chỉ là có người nhấc lê em ra khỏi giấc ngủ nướng sáng chủ nhật chỉ bằng một câu nói: “Lát anh qua đón”.
Chỉ là có người hàng sáng vẫn lóng ngóng ở cổng cơ quan dúi vào tay em hộp xôi còn nóng hổi rồi chạy biến mất tiêu. Hãnh diện khi có vừa đủ năm hộp để mời mấy cô nàng đồng nghiệp, để chúng nó hét lên: “Anh ta chu đáo quá!”.
Chỉ là có người với bóng lưng to đùng cho em trốn đằng sau những cơn bão mùa hè, trốn khỏi những cơn mưa nặng hạt và những âm thanh rền rền làm run sợ trái tim của một người con gái.
Chỉ là có người ngồi đó im lặng lắng nghe em nói mỗi khi gặp chuyện. Chia sẻ chẳng phải nhất thiết cứ cố gắng chìa tay ra giúp nhau, đôi khi chỉ cần anh nói “mọi thứ sẽ ổn thôi” đã đủ để nhấn chìm từng đơt sóng bất an trong suy nghĩ củamột người con gái.
Chỉ là có người mới xa nhau một ngày mà tối đã vội gửi tin nhắn “nhớ em”. Chỉ hai từ, năm chữ mà làm cho em phát điên với cái nỗi nhớ đã cố gắng kiềm chế cả ngày, muốn cắt đứt cái khoảng cách địa lí chết tiệt nào đó chỉ để gặp anh mà thôi.
Đã từng có một người yêu em như thế…
Video đang HOT
Chỉ là có người luôn chỉnh sửa lời nói thiếu suy nghĩ của em, vì em vốn là một cô nàng nóng nảy. Trong mảng màu riêng của hai đứa, em lúc nào cũng như một đứa con nít hay hờn dỗi mỗi khi anh nhắc em.
Chỉ là có người bảo cần em đi cùng suốt đoạn đường phía trước, chỉ cần em là đủ…
Nhưng rồi em nhận ra yêu bằng cảm xúc có lẽ là không đủ, vì hiện tại em đang cần lí trí hơn bất cứ lúc nào, khi không còn thương, không còn nhớ, không còn động.
Không còn ai lôi em dậy mỗi sáng chủ nhật. Em cuộn mình trong chăn, miễn cưỡng nhắm mắt dù trời đã quá trưa. Thấy đói lắm, cái dạ dày cứ giục giã vài tiếng kêu âm ỉ nhưng em cũng chẳng buồn đi ăn nên em chẳng thiết dậy sớm làm gì.
Không còn ai dúi cho em hộp xôi nóng mỗi sáng. Em gặm qua loa ổ bánh mì khô khốc, vì với em đâu còn quan trọng chuyện ăn uống. Nhưng em nghĩ nếu là bánh mì anh mang cho, chắc chắn em sẽ thấy rất ngon.
Không còn ai chở em qua những con đường mưa rát mày rát mặt. Em nhắm mắt phóng xe như một con thiêu thân. Là nước mưa, là nước mắt rơi vì rát hay là nước mắt đang rơi vì nhớ anh?
Không còn ai chia sẻ cùng em, em im lặng giấu kín nó đi như một bài thi điểm xấu lúc còn nhỏ. Em đứng lặng cho cái chuyện cuộc đời cứ xô em đi như bọt sóng, trắng tinh, tan biến nhưng thật lãnh đạm.
Không còn ai nhắn tin cho em dù em có đi xa cái góc Sài Gòn này cả tháng. Em cứ gõ gõ rồi lại xóa xóa, chỉ định hỏi một câu “anh đang làm gì đó?” với em bây giờ cũng thật khó khăn. Nhắn rồi lại mong anh trả lời dài một chút, vì chỉ vài từ bây giờ của anh cũng đủ làm em thấy mình nên dừng lại.
Không còn ai căn dặn em đủ điều nữa. Không có anh, em quay trở lại làm người lớn. Em lại là một người chị thỉnh thoảng nói năng không suy nghĩ. Nghĩ lại có anh chỉnh em thật tốt!
Và quan trọng hơn, anh và em không cùng nhau đi tiếp. Không ai có lỗi, chỉ là hai người cùng nhau, cùng lúc quay đi và thế là không còn gì cả. Em vô tư ngồi đây hoài niệm, thiết nghĩ một mối quan hệ cũng không cần cùng nhau đi đến hết cuộc đời, chỉ cần bên nhau một khoảng thời gian nhưng nó có ý nghĩa là đủ. Anh và em cũng vậy, chúng ta đã từng có ý nghĩa với nhau là được, chỉ là đã từng thôi anh nhé!
Theo Guu
Cô người yêu trời nóng 37 độ vẫn mặc áo len khiến tôi chết ngất trong đêm tân hôn
Tôi vô cùng tò mò dưới lớp áo dày hàng ngày đó cô ấy đang cất giấu điều gì. Tôi tắm rửa trong chớp mắt rồi lao ra ngoài nằm sẵn trên giường chờ vợ.
Chào mọi người, mới lấy vợ hôm qua mà hôm nay tôi đã phải ngồi đây đăng lên chúttâm sự khó tỏ cùng ai này.
Tôi là Lâm, năm nay 31 tuổi. Vợ tôi kém tôi 2 tuổi, yêu nhau 5 tháng thì cưới. Nếu thắc mắc chuyện vì sao chúng tôi mới yêu nhau 5 tháng đã đi đến hôn nhân thì do cả 2 cũng không còn trẻ nữa. Tôi quen cô ấy trên mạng, nói chuyện tâm đầu ý hợp thì cứ thế yêu nhau. Gia đình cô ấy cơ bản, bố mẹ làm công nhân viên chức đã nghỉ hưu, dưới cô ấy còn 2 đứa em nữa cũng sắp dựng vợ gả chồng.
Vợ tôi về hình thức thì ưa nhìn, tính nết cũng dễ chịu, đáng yêu. Chỉ có điều cô ấy có sở thích rất lạ là mặc áo len. Quen nhau vào mùa đông nên tôi không để ý chuyện này lắm nhưng khi hè tới thì tôi choáng nặng khi lần nào gặp nhau người yêu cũng mặc áo len dày sụ. Áo len cô ấy thích lại còn là loại len cao cổ, sợi to nữa. Nhiều lần tôi tò mò hỏi cô ấy: "Thế em không nóng à?", cô ấy ngượng nghịu nhìn tôi rồi nói: "Quen rồi anh ạ!". Thú thực là vì lúc nào người yêu cũng xuất hiện trong bộ dạng "bố của kín cổng cao tường" nên tôi cũng không biết đằng sau lớp áo kia là điều gì. Những lúc riêng tư 2 đứa, cô ấy cũng chỉ cho tôi nhiều nhất là hôn, hễ cứ định mò vào trong là bị đẩy ra ngay.
Bố mẹ và bạn bè tôi rất hiếu kỳ sở thích này của người yêu tôi. Bạn tôi còn đùa là: "Khéo người yêu mày ngày cưới cũng đòi mặc áo len đấy!". Tôi cười giả lả theo nhưng cũng bán tín bán nghi. Nào ngờ, ngày đưa tôi đi xem áo cưới, cô ấy khiến tôi ngã khuỵu xuống đất khi xuất hiện trong chiếc váy mà phần trên là ren che kín người. Nhìn chiếc váy vừa dài vừa nặng nề tôi chỉ biết toát mồ hôi còn cô ấy thì vui lắm, cứ ngắm mình trong gương mãi không rời mắt. Tôi thở dài, đành chiều theo ý cô ấy vậy.
Quen nhau vào mùa đông nên tôi không để ý chuyện này lắm nhưng khi hè tới thì tôi choáng nặng khi lần nào gặp nhau người yêu cũng mặc áo len dày sụ. (ảnh minh họa)
Ngày cưới dù mệt lắm tôi vẫn hăm hở làm mọi thứ cho xong để được tân hôn với vợ. Tôi vô cùng tò mò dưới lớp áo dày hàng ngày đó cô ấy đang cất giấu điều gì. Tôi tắm rửa trong chớp mắt rồi lao ra ngoài nằm sẵn trên giường chờ vợ. Vợ tôi rụt rè tiến vào, hỏi tôi:
- Mình có thể tắt đèn không anh?
Tôi hơi hụt hẫng đôi chút nhưng cũng đồng ý. Đèn vừa tắt là tôi nhào đến vợ luôn, cởi phăng chiếc áo len kỳ cục trên người cô ấy. Ồ, "phụ tùng" không tồi chút nào, sao cô ấy cứ phải giấu diếm nhỉ? Tôi còn tưởng người vợ tôi có khiếm khuyết gì cơ. Vợ tôi rất chịu hợp tác khiến tôi nhanh chóng có được sự hưng phấn. Đến lúc cao trào, tôi láu cá xoay người cô ấy sang một bên rồi với tay bật đèn.
Ánh đèn vừa sáng lên cũng là lúc tôi không thể tin vào mắt mình. Lưng vợ tôi có hình xăm con rồng to trải dài cả lưng, tràn lên cả phần cổ, hai cánh tay của cô ấy cũng có những hình xăm chữ Trung Quốc chi chít tôi nhìn không hiểu. Vợ tôi vội vàng kéo chăn che người lại còn tôi thì ngồi phịch xuống thẫn ra vì bất ngờ.
Một lúc sau lấy lại bình tĩnh, tôi mới hỏi nguồn gốc những hình xăm này của vợ. Vợ tôi rưng rưng rồi kể, cách đây 10 năm cô ấy sống rất nổi loạn, thường xuyên đi dạt nhà. Trong hội cô ấy chơi ai cũng phải có vài hình xăm, từ to đến nhỏ. Những hình xăm cô ấy có trên người đều là từ thời gian đó hết. Sau đó vài năm thì cô ấy trưởng thành, bắt đầu cuộc sống lại từ đầu. Thế nhưng những hình xăm này cản trở cô ấy rất nhiều trong cuộc sống. Cô ấy đành phải mặc áo len quanh năm để không ai phát hiện ra. Cũng vì tự ti mà cô ấy không dám mở lòng với ai, thành ra 29 tuổi vẫn cô đơn lẻ bóng.
Ánh đèn vừa sáng lên cũng là lúc tôi không thể tin vào mắt mình. (ảnh minh họa)
Nghe vợ kể chuyện trong tiếng nghẹn ngào, tôi vừa thương vừa giận cô ấy. Tôi nói với vợ: "Chuyện này bất ngờ quá, anh cần thời gian để suy nghĩ" rồi sang phòng khác ngủ.
Tôi biết hiện giờ vợ tôi đã là con người khác so với quá khứ đó, thế nhưng những điều cô ấy kể khiến tôi không thể không suy nghĩ. Suốt thời gian dài dạt nhà và sa ngã như vậy, vợ tôi hẳn đã chung chạ với nhiều người đàn ông. Chưa kể nhìn những hình xăm của cô ấy, tôi nói thật là có đôi chút rợn người.
Bây giờ tôi phải làm sao? Mặc cảm này của tôi với vợ sẽ không thể biến mất trong ngày 1 ngày 2. Tôi cảm thấy như mình vừa bị lừa dối và phản bội vậy, nhìn thấy vợ là lại bực mình. Tôi có nên chia tay cô ấy không?
Theo Một thế giới
Liệu có một người thứ hai khiến em yêu như anh đã từng? Như một buổi chiều hoàng hôn sắp đi ngủ. Đã có lúc mình thương yêu một người nhiều đến thế, rằng có lúc mình đã yêu cuồng say và mê mệt đến vậy, rằng có một người đã khiến mình thay đổi nhiều đến thế. Đã có một, vậy tại sao lại không thể có hai? Thế gian bảy tỷ người nhưng chúng...