Đã từng có được nhưng không giữ được. Đã từng là tất cả, nhưng cuối cùng không là gì cả…
Biết trước không thành mà vẫn đ.âm đầu vào muốn thử thì gọi là gì? Có lẽ là khờ dại… Đã biết nên làm gì mà vẫn lựa chọn làm ngược lại thì gọi là gì? Có lẽ là mất lý trí…
ảnh minh họa
Biết trước không thành mà vẫn đ.âm đầu vào muốn thử thì gọi là gì? Có lẽ là khờ dại… Đã biết nên làm gì mà vẫn lựa chọn làm ngược lại thì gọi là gì? Có lẽ là mất lý trí…
Biết trước không thành mà vẫn đ.âm đầu vào muốn thử thì gọi là gì?
Có lẽ là khờ dại…
Đã biết nên làm gì mà vẫn lựa chọn làm ngược lại thì gọi là gì?
Có lẽ là mất lý trí…
Video đang HOT
Tình yêu thì khờ dại, cũng không có lý trí bao giờ nếu như làtình yêu thực sự. Bởi vì yêu, một phần nào đó chúng ta đoán biết trước kết quả sẽ như thế nào nhưng vẫn lựa chọn có được một quãng thời gian chìm đắm, cho dù đến cuối cùng thứ chúng ta nhận lại được là đau thương. Một chớp nhoáng trong cuộc đời ấy liệu có đáng để đ.ánh đổi lấy đau thương rất nhiều năm về sau hay không? Có lẽ là có, cũng có lẽ là không, bản thân thấy đáng, là đáng rồi, thấy đủ, là đủ rồi…
Tôi biết bản thân mình đang đ.ánh cược vào một thứ tình cảm chẳng có mấy phần hi vọng, thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi mơ mộng ngốc nghếch. Tôi biết đoạn tình cảm này rồi cũng sớm… c.hết yểu, nhưng lại vẫn không khỏi tưởng tượng một lần nữa được trở về trong vòng tay người ấy. Thế nhưng trong đoạn tình cảm này, tôi cũng sợ người khác chê cười mình ngốc nghếch, sợ cho đến cuối cùng, vẫn chỉ là một mình bản thân tự đa tình.
Thế nhưng một vòng tay lại có thể khiến cho tôi lưu luyến đến thế, cái cảm giác yên bình và ấm áp ấy, đã từ lâu, từ lâu lắm rồi…
Thế nhưng tất cả cũng chỉ có thế, đêm qua, ngày sáng, người đã quên rồi. Tôi thực sự hi vọng cứ được say sưa trong cái cảm giác ấy mãi, bởi vì ngày sang, lý trí lại trở về với cả tôi lẫn người, là hai thế giới vốn chưa từng có điểm chung…
Thế nhưng tôi sợ duyên mình cạn, tất cả những người tôi đặt hi vọng, đều chỉ là những người đi ngang qua cuộc đời, tất cả đều rời đi hết. Thế nhưng lại vẫn không khỏi khờ dại, lựa chọn đặt cược vào chữ duyên phận, cho dù biết rõ, đổi lại là những gì.
Bởi vì có những người đã cùng nhau đi qua biết bao nhiêu xuân, hạ, thu, đông, biết bao nhiêu con đường, bao nhiêu nước mắt…mà đến cuối cùng cũng vẫn là người dưng; thế nên mới có những người mất điniềm tin vào tình yêunhư thế.
Đã từng có được, nhưng không giữ được. Đã từng là tất cả, nhưng đến sau cùng vẫn không là gì cả. Đã từng trao ra hết, thế nhưng kết cục vẫn là mất đi… Thế nên làm sao mà tin được? Làm sao mà tin được rằng trên đời này cái gọi là thật lòng thật dạ yêu thương rồi sẽ được đáp trả lại xứng đáng cho những gì mình đã gửi gắm?
Mọi chuyện lại xoay vòng, lại xảy ra như biết bao nhiêu lần khác. Gặp gỡ, quen biết rồi đặt hi vọng ở một người, để rồi sau đó mệt mỏi, thất vọng nhận ra rằng tất cả vốn dĩ đều là sai, là lầm tưởng của chính bản thân mình. Và rồi sau đó lại tự mình rời bỏ, tự mình bước đi…
Vô số lần như thế, tôi không dám cho người khác cơ hội để bước vào trái tim mình, cũng không dám cho chính bản thân mình cơ hội để đ.ánh liều với trái tim. Một người bước đến, tôi chỉ biết dùng hết gai nhọn của mình, dùng nụ cười và thái độ bất cần của mình để phòng vệ, để bảo vệ chính trái tim mình, để rồi sau đó đẩy họ ra thật xa, thật xa khỏi cuộc đời của mình cho đến mãi về sau. Cuộc đời này, cách tốt nhất để tránh cho mình những tổn thương là không quan tâm sâu sắc đến bất cứ thứ gì, bất cứ ai hết…
Lần nào cũng thế, mọi chuyện lại đi về cùng một lối mòn cũ, cảm thấy mệt mỏi trước những trắc trở, cảm thấy vô vọng trước những hờ hững, cảm thấy cô đơn trước những lời nhắn nhủ, những lời yêu thương của người ấy và thế là lại lựa chọn ra đi…
Yêu thương mà cô đơn đến thế, thì yêu thương làm gì? Yêu, trong lòng mỗi người đều có một định nghĩa khác nhau. Có người yêu vẻ bề ngoài, có người yêu những mộng tưởng do chính bản thân xây dựng về người kia, lại có người, chưa biết rõ tên nhau cũng nói yêu được…
Thế nhưng tôi vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một người có thể hiểu và thông cảm cho những suy nghĩ của mình, đó mới chính là thứ tình yêu tôi mong chờ, chứ không phải những lời chót lưỡi đầu môi.
Theo Phununews
Đàn ông mất 3 tuần trong cả đời chỉ để chờ phụ nữ mua sắm
Nhiều đàn ông Anh thừa nhận họ không thích đi mua đồ cùng phụ nữ vì phải chờ đợi quá lâu.
Nhiều đàn ông cảm thấy mệt mỏi khi đi mua sắm cùng phụ nữ. Ảnh: The Sun.
The Sun cho hay, theo một cuộc khảo sát được thực hiện trên 2.000 người ở Anh, mỗi lần đi shopping, đàn ông sẽ mất trung bình khoảng 23 phút để đứng chờ đợi vợ hoặc bạn gái lựa đồ.
Với các đôi đến cửa hàng mua sắm khoảng 2 lần/tháng, số thời gian chờ lên tới gần 47 phút/tháng hoặc 9 giờ, 22 phút mỗi năm. Trong suốt quãng đời, khoảng thời gian này tương đương với 24 ngày.
50% đàn ông tham gia khảo sát cho biết họ thường đi quanh cửa hàng khi phụ nữ mua sắm, 37% ra ngoài và đứng chờ ở đó. Những người còn lại đứng, ngồi ở lối vào cửa hàng, lướt điện thoại hoặc nhắn tin, gọi điện cho bạn bè. Một số ít tìm thức ăn, đồ uống trong khi chờ đợi.
Hơn 1/3 các cặp đôi thừa nhận họ thường tranh cãi với nhau khi phụ nữ để đàn ông ở ngoài chờ quá lâu. Hơn 1/10 số đàn ông thừa nhận họ không muốn đi mua sắm với phụ nữ vì phải chờ đợi mệt mỏi.
Theo VNE
Viết cho những người đang cảm thấy mệt mỏi trong cuộc sống Chúng ta mệt mỏi vì yêu thương quá nhiều, chăm sóc quá nhiều. Chúng ta kiệt quệ cả thân xác lẫn tâm hồn vì một thế giới chỉ biết đón nhận mà không bao giờ biết đáp đền... ảnh minh họa Khi ở ngưỡng quá sức chịu đựng, chúng ta chẳng có gì ngoài một trái tim tan nát và linh hồn bị...