Đã trót mang bầu, nhưng còn nhiều lo lắng thì có nên cưới?
Do mình đã không dùng biện pháp tránh thai nào nên hậu quả là mình đã bị dính bầu. Anh ấy thì rất vui nhưng còn mình không biết mình nên làm như thế nào đây nữa?
Ảnh minh họa
Mình là một trong những người hay đọc những dòng tâm sự của tất cả mọi người trên chuyên mục này. Mình có một chuyện rất muốn kể và tâm sự với mọi người. Thực sự mình cũng không muốn nói ra đâu nhưng mà nếu cứ giữ mãi trong lòng, mình cũng thấy mệt mỏi lắm. Mình không biết mình nên làm như thế nào đây nữa dù mình cũng sắp lấy chồng rồi.
Mình và anh ấy yêu nhau cũng được 2 năm. Thật sự lúc đầu anh ấy nói lời yêu mình, mình thấy rất buồn cười (Anh ấy hơn mình 14 tuổi). Lúc đầu mình nghĩ đây là chuyện hoang đường nhưng rồi người ta hay nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Mình yêu anh ấy và mình cũng thương anh ấy nên mình muốn làm tất cả những gì cho anh ấy để anh ấy được giống như những người bạn của anh ấy.
Video đang HOT
Chúng mình đã vượt quá giới hạn, thời gian này mình cũng vừa mới tốt nghệp mình có những suy nghĩ rất khác. Và mình cảm nhận được tình cảm của mình dành cho anh ấy bây giờ không phải là tình yêu nữa mà nó giống như sự thương hại
Rất nhiều lần mình nói với anh ấy lời chia tay nhưng anh ấy níu kéo và mình cũng thấy rất thương anh ấy, mình đã không chia tay nữa. Nhưng rùi cách đây 3 tháng mình đã không dùng biện pháp tránh thai nào nên hậu quả là mình đã bị dính bầu.
Thời gian đó cũng là thời gian rất mệt mỏi với mình bởi vì lúc đó mình đang phải ôn thi tốt nghiệp. Còn mình đã nói với anh ấy, anh ấy rất vui mừng và sung sướng nhưng thực sự trong thâm tâm mình rất là rằn vặt bản thân. Nếu mà mình cứng rắn hơn 1 chút thì chắc đã không đến nỗi như thế này. Và hình như chuyện mình có thai lại thêm ràng buộc mình và anh ấy cũng nên. Anh ấy ít nhắn tin hay gọi điện cho mình thời gian đó, mình cảm thấy rất buồn và tuyệt vọng.
Nhưng thật sự mình cũng không hiểu bản thân mình nữa. Cách đây mấy ngày, bố mẹ anh ấy cũng đã xuống nhà mình chơi và cũng chỉ vài ngày nữa gia đình mình cũng lên nhà anh ấy. Nhưng thực sự giờ đây mình không biết nên làm những gì nữa vì thực sự giờ phút này mình không còn cảm giác gì bên anh ấy hay chỉ là cảm giác miễn cưỡng và ép buộc thôi. Nhưng mình lại sợ chia tay mình sợ phải phá bỏ đi đứa bé mình đang mang trong người. Nếu mình làm như thế thì lương tâm mình sẽ cảm thấy rất cắn rứt. Nhưng nếu mình lấy anh ấy ư, có khi cả cuộc đời mình sẽ phải sống trong đau khổ.
Lúc này, mình thật sự rất sợ sau này về sống với nhau sẽ có những suy nghĩ bất đồng. Tại vì lúc nào nói chuyện với nhau 2 đứa mình cũng không hợp mà mình sợ sau này cũng thế? Nhưng có 1 điều mình sợ nhất đó là cảnh sống chung đại gia đình và mình phải làm dâu trưởng. Và câu nói của mẹ anh ấy đã nói về mình với đứa con dâu lấy em trai anh ấy rằng: “Nếu không làm dâu của bố mẹ thì cái đứa con của chị ấy không sống được, tại vì đứa cháu ấy lúc nào bố mẹ anh ấy cũng chăm sóc mà… Hay hình như là bố mẹ chê chị ấy vụng và không làm gì nên hồn”.
Mình viết những lời này mong các bạn tư vấn cho mình để mình có thế tìm ra được 1 con đường sáng nhất trên mỗi bước đi. Mình có lên làm cô dâu không? Hay tất cả chỉ là tâm trạng lo lắng hoang mang của bất cứ cô gái sắp làm cô dâu nào thôi.
Theo VNE
Đốm lửa trong đêm
Đàn bà, hình như ai cũng ghét thuốc lá và không thích chồng hút thuốc lá. Ấy thế mà kỷ niệm về khoảng khắc rung động lần đầu trong đời của tôi - một thiếu nữ 17 tuổi lại là... thuốc lá.
Ngày đó, lớp học thêm môn toán của chúng tôi được thầy giáo tổ chức trong một căn chung cư cũ. Tòa nhà đang được giải tỏa và nhiều căn hộ trong đó đã nhận tiền đền bù rời đi nơi khác. Chuẩn bị cho mùa thi đại học, bọn học trò chúng tôi thường phải học cho đến tận khuya. Thầy giáo dạy toán của chúng tôi già và rất nổi tiếng. Vì vậy ông có khá nhiều thế hệ sinh viên giỏi là học trò ngoan của ông.
Thỉnh thoảng, kẹt công việc gì đó, ông lại nhờ một anh sinh viên đến coi giờ, giao bài tập và ngó chúng tôi làm bài cho đến khi ông về. Với các cô bé học trò ngày ấy, những giờ học đó thật là vui. Chúng tôi tha hồ bày đủ trò để trêu ghẹo những chàng sinh viên hay lúng túng, đỏ mặt đến tận mang tai khi bị chúng tôi thắc mắc với những câu vô cùng cắc cớ.
Thế rồi một lần, trong giờ nghỉ giải lao, khi đang vui đùa cùng bạn bè ngoài hành lang, tôi bỗng thấy một bóng người đứng lặng thinh. Khu chung cư hơn một nữa hộ đã rời đi nên tối om vào lúc mặt trời vừa sập xuống. Chưa kịp nhận ra bóng đen đó là ai thì tôi thấy một đốm sáng đỏ lóe lên trong bóng tối. Người đàn ông đó đang hút thuốc. Tôi nhận ra đó chính là anh sinh viên đến trông coi giờ học của chúng tôi hôm nay. Khác với những chàng sinh viên khác, giờ giải lao có khi ra hành lang đừng trò chuyện với học sinh, "ông thầy trẻ" này lại tách hẳn ra, đứng lặng lẽ một mình trong bóng tối và rít thuốc.
Cái vẻ trầm tư, cô đơn và lặng lẽ đó bất chợt làm rung lên trong lòng tôi những tình cảm rất lạ kỳ. Bóng tối của tòa nhà che giấu giùm tôi một chút lặng đi, xúc động. Một cô gái mơ mộng như tôi ngày đó đã kịp thu vào trong mình nỗi thương xót của một người phụ nữ: có điều gì khiến người đàn ông đó phải trầm mình vào nỗi cô đơn đến thế.
Tôi còn nhớ, khi giờ học bắt đầu, tôi đã quan sát ông thầy trẻ và nhận ra anh có ánh mắt rất buồn, rất sâu. Anh không hề chú ý đến bất cứ tiếng cười rúc rích hay sự trêu ghẹo nào, vì thế, bọn bạn gái chúng tôi cũng chẳng buồn trêu chọc, còn than thở với nhau "chán chết", bởi anh cũng chẳng hề đẹp trai.
Những giờ học sau đó, anh không xuất hiện nữa. Tôi cũng không dám hỏi ông thầy già anh là ai. Thế nhưng kỳ lạ là đốm lửa lóe lên đầu điếu thuốc ấy đã theo tôi rất nhiều năm tháng, đến mức tôi chẳng thể nào quên. Nó làm tôi luôn có thể tĩnh lại để thương yêu và chấp nhận người đàn ông yêu mình mà vẫn yêu... thuốc lá. Và chỉ cần nhìn thấy người đàn ông của mình, sau những xung đột, giận hờn, cãi vã, lại lấy thuốc lá, ra hành lang ngồi một mình im lặng hút là lòng tôi lại chùng lại, thứ tha.
Theo VNE
Em rất nhớ anh... Mấy chị bạn làm chung cứ nay khoe cái này, mai khoe cái kia. Họ có chồng làm kỹ sư, bác sĩ, giám đốc nên quà tặng toàn những thứ đắt tiền. Ấy vậy mà, có người còn mè nheo chê lên chê xuống, so bì với người nọ, người kia... Những lần thấy các chị như vậy, em lại bỏ ra hành...