Đã thương, hãy thương cả con người khó hiểu và cô độc của em nhé anh?…
Mờ nhạt, khó hiểu, cô độc – dường như hội tụ đầy đủ nơi em, ẩn náu sau vỏ bọc mạnh mẽ, vô tư cười nói này. Anh à! Một khi quyết định thương em rồi thì xin hiểu và đừng trách em nhé.
Kể từ những ngày bản thân kết thân với kẻ thù của sự hy vọng thì ngay lúc này, em có một sự thôi thúc chẳng những không bé nhỏ, đơn độc mà nó lại móc nối nhau tạo nên những mắt xích hiện lên rõ nét. Hôm nay, em tự nhủ mình phải học cách sẻ chia. Lời nói – hành động – câu chữ điều đó không quan trọng. Điều em muốn đơn giản lắm, chỉ là để giãi bày chính em mà thôi.
Có lẽ khi đọc được những dòng tâm sự này, anh sẽ hiểu hơn phần nào những tính cách đang hiện diện và chiếm hữu lấy em.
EM – mang hình hài một cô gái bình thường như bao người, có lẽ sẽ không có gì được nhận xét hoặc đánh giá là hoàn hảo, nổi trội nhưng em có cả một trái tim đầy thương cảm đầy đáng nói đấy ạ.
EM – đã từng trải qua những tháng ngày mệt mỏi không tên, khó lí giải, chỉ mông lung trong suy nghĩ để rồi thiếp dần đi trong mỗi đêm dài.
EM – với những tình bạn thật đậm, thật sâu bỗng rạn nứt và vỡ vụn chỉ vì những chuyện cỏn con mà người ngoài cuộc cho là trẻ con, là bồng bột.
EM – người kết hôn với sự cô đơn lẻ bóng đã hai mươi mấy cái trăng tròn, luôn thường trực trong mình nỗi sợ cô đơn, sợ phản bội, sợ yêu.
Mờ nhạt, khó hiểu, ích kỉ, cô độc dường như hội tụ đầy đủ nơi em, ẩn náu sau vỏ bọc mạnh mẽ, vô tư cười nói này. Anh à! Một khi quyết định thương em rồi thì xin hiểu và đừng trách em nhé.
Nếu một ngày không đẹp như mọi ngày, em có im lặng thì mong anh hiểu…
Vì em MỜ NHẠT nên câu hỏi lí do thương em cũng là thường tình, bởi ngoài kia biết bao cô gái xứng với anh hơn em không về mặt này thì cũng hợp về mặt khác hoặc chỉ đơn giản là người ấy thương anh rất nhiều. Sự tự tin có vẻ không chịu em khuất phục, bởi thế chưa một giây phút nào em hài lòng chính bản thân mình.
Vì em KHÓ HIỂU nên sẽ mệt mỏi nhường nào đối với một chàng trai đương nhiên lại rước mối bòng bong vào mình, phải không anh? Em biết cả chứ nhưng còn cách nào khác ngoài việc anh hãy trải lòng, thử đặt mình vào vị trí của em, và nếu đường chính đã hết lối thì anh chỉ cần lùi lại và tìm đến những lối rẽ tắt khác để bước đến cái đích cả anh và em đều muốn chinh phục, đó chính là con người em.
Vì em ÍCH KỈ nên em có thể buồn giận, hờn tủi và luôn giữ mọi thứ cho riêng mình. Anh đừng đối xử như một bản sao y của em, đừng so đo thiệt hơn với em, anh nhé. Điều đó càng khiến em chốn giấu cảm xúc của mình, rồi lại tự reo rắc những suy nghĩ mông lung trong đầu, về Anh – về Em – về Cả hai ta.
Vì em CÔ ĐỘC nên có lẽ người thân nhất luôn ở bên là nỗi sợ. Sợ yêu, sợ chia tay, sợ cô đơn, sợ lại phải yêu lại từ đầu, sợ phải gợi nhớ về những kỉ niệm quá khứ.
Thương em, hãy thương cả con người em, thương cả sự mờ nhạt, khó hiểu, ích kỉ, cô độc của em để có thể thuần hóa lại nó, có được không anh?
Video đang HOT
Liên Yumi
'Ôi cái rét trái mùa, đất trời kỳ lạ thật, khó hiểu như lòng người...'
Tháng 3 xứ Bắc như Vũ Bằng ví, đẹp tựa một cô gái nghiêng nước nghiêng thành. Vì nàng đẹp nên hay làm nũng, chẳng đau răng cũng nhăn mặt cho thêm xinh.
Giữa mùa hè nắng changsớm nay ngày trở lạnh
heo may và mưa xám
se lòng như chớm đông...
(Lưu Quang Vũ)
Mới hôm qua còn nóng nực oi ả, sớm nay đã hanh hao cái lạnh của mùa đông tưởng như đã khuất nẻo. Cái rét cuối mùa còn vương lại như nỗi lưu luyến của mùa đông ấy thơ mộng đên nỗi mà người xưa gọi bằng tên một cô gái đẹp: rét nàng Bân.
(Ảnh minh họa: theo dilichnganha.vn)
Nàng Bân may áo cho chồng,
May ba tháng ròng mới được cửa tay,
Lạy trời cho cả heo may,
Nàng Bân chết quách đêm nay cho rồi.
Chuyện kể rằng nàng Bân là con gái của Ngọc Hoàng nhưng khác với nhiều chị em của mình, nàng chậm chạp và có phần vụng về. Mùa rét đến, nàng định đan cho chồng một cái áo ngự hàn. Nhưng nàng vụng về quá, loay hoay mãi đến nỗi trời đã sắp sang xuân rồi mà nàng chỉ đan trọn được đôi cổ tay.
Thương chồng buốt giá cơ hàn
Vỏ cây dệt sợi miên man tháng ngày
(Lãng Du)
Nhưng nàng không nản chí, nàng cứ mải miết đan mãi qua tháng Giêng rồi hết tháng Hai, cho tới khi áo may xong thì vừa lúc trời hết rét. Nàng Bân buồn lắm. Thấy con âu sầu, biết chuyện, Ngọc Hoàng cảm động bèn làm cho trời rét lại mấy hôm để chồng nàng mặc thử áo.
Bàn tay nhuốm máu tần ngần
Hòa cùng giọt lệ trầm luân than trời.
Động lòng trời nhả tuyết rơi
Ngày xuân ấm áp vội rời sang đông
Bõ công cho chút tình nồng
Ngày đêm đan áo cho chồng ấm thân.
(Lãng Du)
(Ảnh minh họa: theo missviet.com.vn)
Cái rét trái mùa ấy lạ kì hơn hết thảy những đợt lạnh của mùa đông. Trở về trong những ngày chớm hạ, vì chưng tình nghĩa thẳm sâu của người chinh phụ, thương chồng nơi biên ải, muốn gửi tấm áo vụng về đã may qua đông tàn nguyệt tận nên trời đất chuyển mùa để nghĩa tình vợ chồng được trọn vẹn, dài lâu.
Tháng ba gieo gió, tuyết sương
Cho chồng Nàng nhận tình thương ấm nồng
(Hồng Ngân)
Câu chuyện tình của nàng Bân khiến đất trời tháng 3 xứ Bắc đẹp vẻ lạ lùng huyền ảo. Vừa mới mưa xuân phơi phới bay, đã thấy nắng hạ tràn trên khắp ngả, toan cất khăn áo để mùa sau thì cái rét tái tê lại trở về. Nàng dẫu vụng về nhưng tấm chân tình đau đáu của nàng với tình quân khiến Ngọc Hoàng cũng cảm động mà thay đất đổi trời, đem cái lạnh lẽo của đông tàn vào những ngày nắng hạ.
Than ôi! Cái rét nàng Bân
Vì nàng mà để tiết trần đổi thay
(Lãng Du)
Tấm lòng chân thành và giản dị ấy đẹp đến nỗi mà tên nàng được dành để gọi cho cái rét ngọt muộn màng, nhắc nhân gian nhớ đến tình nghĩa vợ chồng, dẫu đơn sơ, giản dị mà son sắt, thủy chung.
Chàng bên trời, thiếp ở Ngô,
Chàng đi nhớ thiếp, thiếp mơ tới chàng.
Thư bao nhiêu, lệ bao hàng,
Lạnh về, áo đến tay chàng hay chưa?
Ai có ở xứ Bắc, đã quen với thời tiết lắm khi thất thường lạ lùng, mới hiểu được cái kì ảo quyến rũ không sao lý giải được của đất trời. Cứ như thể trong cao xanh vời vợi kia, cũng có bao nhiêu là sự thể đang xoay vần, và nắng mưa dường như chỉ là những biến hóa diệu kì nơi thiên thượng mà thôi.
Ôi cái rét trái mùa
đất trời kỳ lạ thật
khó hiểu như lòng người
những vui buồn trái ngược
Hôm qua còn nóng bức
và mai lại nắng thiêu
ngày lạnh được bao nhiêu...
(Lưu Quang Vũ)
Tháng Ba - rét nàng Bân, cái rét ngọt muộn màng bất chợt ấy nhắc người ta nhớ lại tích cũ chuyện xưa, để trong một khoảnh khắc giá lạnh cơ hàn, thấm thía hơn ý nghĩa đạo lý vợ chồng trọn vẹn, sắt son. Trong cuộc đời này, có biết bao nhiêu nàng Bân như thế.
ĐKN/Sưu tầm
Sợ ăn, sợ uống, sợ mọi thứ trên đời... Đến bao giờ con người mới thực sự hạnh phúc? Mỗi ngày, những nỗi lo của con người ngày một tăng lên. Trẻ sinh ra sợ không có sữa mẹ, lớn lên lại sợ môi trường bẩn, thực phẩm nguy hại. Những nỗi sợ có làm con người ta hạnh phúc hơn? Có lẽ chưa bao giờ câu chuyện về thực phẩm bẩn, thực phẩm kém an toàn lại rầm rộ như bây...