Đã quên được anh
“Hãy quên anh đi vì anh là một thằng tồi! Anh không xứng đáng với tình yêu của em”. Những lời nói ấy như những nhát dao cứa vào tâm hồn em: lạnh buốt, rướm máu, âm ỉ mãi không thôi.
Em và anh đã quen nhau thật tình cờ. Như anh vẫn nói, đó là số phận. Số phận đã đưa em đến bên anh, một cách kì diệu nhất. Chúng ta đã có những khoảng thời gian thật hạnh phúc, thật đẹp đẽ và ngọt ngào. Em và anh đã mơ về một ngôi nhà bình yên và cả những đứa trẻ. Anh đã nói anh hạnh phúc và vui mừng biết bao khi nghĩ về điều ấy. Và anh còn nói, còn nói về thật nhiều điều nhưng đến một ngày, anh bỗng nói với em rằng: “Có những điều dù không muốn nhưng ta vẫn phải chấp nhận. Tương lai của anh mơ hồ và mịt mù quá. Anh chỉ có thể là kẻ yêu em thế này thôi. Mình chia tay đi em!”. Em ngơ ngác, hoảng sợ, không tin vào tai mình. Em òa khóc như một đứa trẻ. Em đã hỏi anh không biết bao nhiêu lần câu hỏi tại sao. Nhưng rồi anh chỉ nói rằng: “Em hãy chấp nhận đi. Xin em đừng hỏi anh tại sao nữa!”.
Em chẳng còn sức lực để đứng dậy níu kéo anh. Em ngồi đó, khóc không thành tiếng. Anh đến cạnh, ôm em vào lòng. Em lại òa khóc, van xin anh ở lại với em. Chính anh cũng đã lặng lẽ lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình nhưng rồi cuối cùng anh vẫn dứt khoát ra đi, đi mãi mãi. Em đã cố tìm hiểu lí do, nhưng rồi càng tìm hiểu em lại càng thêm đau lòng và em chấp nhận.
Video đang HOT
Cuộc sống của em từ ấy không còn anh bên cạnh. Em và anh đã mãi đi trên hai con đường. Đau đớn mãi, khuỵu ngã mãi rồi em cũng phải tự đứng dậy. Em đã suy nghĩ rất nhiều, và cũng đã hiểu ra rất nhiều điều. Em quyết định sống mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Với em, giờ đây anh đã là kỉ niệm, dĩ vãng ngọt ngào và có cả đớn đau. Nhưng em không trách anh gì hết, chỉ cần anh bình yên và hạnh phúc với sự lựa chọn của mình, vậy là được rồi!
Em không phủ nhận, những lúc cô đơn em lại nghĩ về anh. Nhưng bây giờ, mỗi khi nghĩ về anh, em thấy lòng mình vô cùng bình thản.
Giống như sao băng trên bầu trời, vụt đến và vụt đi. Chỉ thế thôi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
22 tuổi, em đã quên được anh!
Và một sinh nhật nữa trôi qua.Thêm tuổi mới nên suy nghĩ sâu lắng và chững chạc hơn rất nhiều... Vậy là em đã đón sinh nhật 22 tuổi và cũng 22 lần cùng bạn bè thật nhè nhàng và ý nghĩa. Một bữa café nghe nhạc Trịnh trong một không gian yên tĩnh.
Anh và em quen nhau quá nhanh nên mình chưa bao giờ đi cùng nhau trong những ngày lễ hay kỉ niệm nào cả. Kể ra cũng buồn thật nhưng bây giờ đối với em không có ý nghĩa gì cả, đơn giản là em đã đẩy anh ra khỏi suy nghĩ, ra khỏi cuộc sống của em rồi. Em không còn thời gian để nghĩ về anh, về những điều đã qua nữa. Em đã trở về chính mình, đã tìm được niềm vui trong cuộc sống. Có lẽ năm vừa qua em cũng còn suy nghĩ non nớt nên đã có những hành động bây giờ nghĩ lại thấy mình con nít ghê gớm. Nhưng từ bây giờ sẽ không còn điều đó xảy ra nữa anh à.
Em bây giờ đã 22 tuổi rồi, sẽ có những hành động chín chắn và suy nghĩ kĩ càng hơn. Em sẽ lí trí hơn, sẽ không còn hành động theo con tim nữa. Người ta nói đúng,thời gian sẽ chữa lành vết thương. Với em cũng vậy, vết thương trong trái tim bây giờ đã lành lại rồi. Em đã để anh vào trong quá khứ, vào một nơi chứa đựng những kỉ niệm đẹp thời thơ dại. Em bây giờ vẫn còn một mình không phải vì nhớ anh mà không chấp nhận ai, em muốn dành thời gian và suy nghĩ cho việc học và công việc. Dạo này em thích nghe nhạc nhẹ, thích nhạc trữ tình, không biết có phải suy nghĩ thay đổi nên cảm nhận về âm nhạc cũng thay đổi theo?. Hình như em nhận ra mình đang thay đổi dần dần theo chiều hướng tích cực rồi đó anh.
Trước kia nếu thấy anh online thì trong người em có cảm giác hồi họp, vui mừng nhưng bây giờ em để chế độ luôn luôn ẩn với anh. Dường như em không muốn nói chuyện với anh nữa dù là hỏi thăm sức khỏe bình thường. Em đã quên anh được rồi anh đừng buồn nhé. Em bây giờ thấy thanh thãn, nhẹ nhàng lắm anh à. Đã đến lúc em sống cho em rồi, sống với niềm vui xung quanh mà trước kia em tiêu cực không chịu nhận ra. Anh và em sẽ có hạnh phúc với những gì mà cuộc sống ban tặng nhé. Chào anh! Hạt cà phê.
Theo Ngôi Sao
Gió vô tình Mấy tuần nay anh không gọi cho em nữa, vì anh sợ sẽ không kiềm chế được cảm xúc, tâm trạng của mình, chứ không phải vì anh ghét em hay anh muốn quên em, mặc dù anh ước gì mình có thể. Nhưng càng cố quên em thì anh càng thấy nhớ em nhiều hơn nữa. &'Nếu như lòng anh không còn...