Đã quá muộn để vứt bỏ
Tôi không biết phải làm gì với giọt máu đã trở thành hình hài một con người trong bụng. Bây giờ thì cái thai đã được 5 tháng. Tôi đã chờ đợi Hưng suốt 60 ngày. Bình thường, thời gian ấy sẽ chẳng là gì nhưng một khi người ta sống trong chờ đợi thì một ngày sẽ dài như một thế kỷ.
“Đã nói rồi mà không chịu nghe. Cái mặt thằng cha ấy nhìn là biết đểu. Chắc mày ăn trúng bùa mê thuốc lú của hắn rồi”- Mai quát tôi. Thật lòng, tôi không biết vì sao mình lại lao vào Hưng dù biết anh ta đã có vợ con. Có lẽ bắt đầu từ lòng thương hại, sau đó là đồng cảm vì Hưng cũng cô đơn, thất vọng về tình yêu như tôi.
Tôi nói với cô bạn thân: “ Có lẽ anh ấy bận thật chứ không phải muốn rũ bỏ trách nhiệm. Chỉ có điều, tao không biết phải xử trí thế nào trong lúc này. Anh ấy bảo tao tự giải quyết, càng nhanh càng tốt vì để lâu không tiện“. Cái thai trong bụng tôi đã được 5 tháng. Nó là của Hưng. Thế nhưng anh lại lấp lửng: “Em lớn rồi, phải tự biết phòng ngừa chứ? Anh không chịu trách nhiệm đâu”.
Đúng là tôi biết phòng ngừa nên hai năm qua đã không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mấy tháng trước, trong một lần Hưng vào Sài Gòn bất ngờ, chúng tôi đã ở bên nhau cả đêm. Hôm đó tôi cứ chủ quan nghĩ rằng, mình đang trong thời gian an toàn của chu kỳ nên không phòng ngừa. Sau đó mỗi tháng vẫn cứ thấy kinh, dù ít hơn bình thường nên tôi yên tâm rằng chẳng có việc gì xảy ra. Cho đến khi tôi đi khám sức khỏe định kỳ và tá hỏa khi biết mình có thai…
Tôi quá lo sợ nên mới gọi cho Hưng. Tôi muốn anh cho tôi lời giải: Bỏ hay giữ? Hoặc chí ít thì anh cũng vào với tôi để tôi bớt hoảng loạn. Thế nhưng câu trả lời là “anh bận lắm”. Cuối cùng tôi phải kể mọi chuyện với Mai, hi vọng rằng cô bạn sẽ cho mình một giải pháp. Đúng như vậy. Sau khi tận tai nghe cuộc đối thoại của tôi với Hưng qua điện thoại, Mai quyết định: “ Cái cần loại bỏ khỏi cuộc đời mày là thằng cha ấy. Đồ đều cáng“. Nhưng nếu làm theo lời Mai thì cái hậu quả của mối quan hệ hai năm qua của chúng tôi sẽ như thế nào?
Giờ tôi không biết phải làm gì với giọt máu đã trở thành hình hài một con người trong bụng mình (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi quen Hưng trong một lần hội nghị khách hàng của công ty. Khi ấy, các đại lý của công ty ở cả nước về TP HCM dự hội nghị. Tình cờ chúng tôi ngồi gần nhau trong tiệc chiêu đãi của công ty. Nói chuyện với nhau, tôi chợt nhận ra người đàn ông này có điều gì đó rất cuốn hút.
Sau này tôi nhận ra đó là vẻ buồn buồn cố hữu trên gương mặt, trong ánh mắt và cả trong những câu chuyện anh kể với tôi. Điều đó khiến một người con gái vừa chia tay mối tình đầu của mình như tôi mềm lòng. Trong những lần gặp sau đó, tôi đã để cảm xúc của mình buông thả theo những câu chuyện đớn đau, day dứt của anh. Hưng là người bất hạnh trong tình yêu. Vợ anh ngoại tình, anh biết điều đó nhưng không thể ly hôn vì con cái. Mấy năm nay họ đã ly thân và thỏa thuận rằng, mỗi người có quyền tự do riêng của mình. Tôi có thể đến với anh mà không sợ bất cứ trở ngại nào.
Mọi thứ gần đúng như anh nói, ngoại trừ một lần, có người phụ nữ gọi điện cho tôi. Chị tình cờ thấy cuộc gọi nhỡ của tôi trong máy Hưng trong một lần anh say rượu ngủ quên như chết mà chuông điện thoại cứ reo. Chị nói rằng, chị là vợ Hưng và bảo tôi vui lòng gọi lại vào lúc khác vì chồng chị đã ngủ.
Giọng người phụ nữ ấy nói về Hưng thật âu yếm, dịu dàng, chứa chan tình cảm chứ không hề có dấu hiệu gì là của một người đang ly thân và ngoại tình. Sau này tôi nói Hưng thì anh bảo, bản tính của vợ anh như thế. Và vì vậy mà anh mới lầm.
Trong ngần ấy thời gian quan hệ với Hưng, tôi luôn nuôi hi vọng một ngày nào đó anh sẽ ly hôn để trở thành của tôi trọn vẹn. Thế mà giờ đây, mong ước ấy đang trôi theo những tháng ngày chờ đợi vô vọng. Tôi muốn ra nhà Hưng một chuyến để nói rõ ngọn ngành. Nhưng Mai ngăn tôi lại: “ Ra đó, không khéo lại mang đầu máu về. Tao bảo đảm là anh ta chẳng hề ly thân với vợ, cũng chẳng hề có chuyện vợ anh ta ngoại tình”.
Tôi cố gắng không tin vào những điều Mai nói, nhưng thời gian càng trôi qua thì niềm tin ấy càng phai nhạt. Nhiều người trong công ty biết tôi có thai. Những lời xầm xì đã bắt đầu lan rộng. Ba tháng qua, tôi không dám về nhà thăm ba má. Tôi nói dối là mình đang đi học nên rất bận. Má tôi đòi lên thăm, tôi cũng không cho.
Giờ tôi không biết phải làm gì với giọt máu đã trở thành hình hài một con người trong bụng mình…
Có phải đã quá muộn để vứt bỏ…
Theo 24h
Nặng một chữ tình
"Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng", chồng Hương vẫn chứng nào tật ấy. Kết quả là một đứa bé đã thành hình và chuẩn bị chào đời trước sự ngỡ ngàng của Hương.
Tan tầm chiều, Hương đi xe máy đến trường học để đón cậu con trai, thì đã thấy Khâm dựng xe máy chờ sẵn. Như thường lệ, hai người từng hẹn nhau tại đây. Nếu ai rảnh việc, không gặp tắc đường, đến sớm hơn thì đợi người đến sau, để lúc tan trường thì cùng đón bé Hải, con trai đầu lòng của Hương. Sau đó cả ba cùng đi ăn quán, hay tạt qua chợ. Khâm đứng ngoài trông cu Hải để Hương vào mua đồ ăn, rồi cùng về nhà Hương nấu cơm. Đến khuya, Khâm mới ra về.
Mối quan hệ tình cảm thắm thiết, gắn bó, cùng với sự hy sinh vì nhau với những cặp nam nữ bình thường thời nay đã khó và không còn là phổ biến thì với một phụ nữ từng có chồng, hiện đang nuôi con riêng như Hương, càng khó gấp bội. Hương cũng nghĩ rằng, với một chàng trai chưa vợ như Khâm, anh cũng không dễ vượt qua mặc cảm. Nhưng Hương cũng biết, vì một ân tình sâu nặng với Hương cùng với sự đắm đuối trước một nhan sắc khá hút lòng người nên Khâm hết sức cảm phục và tha thiết yêu cô. Nhưng anh cũng hiểu những khó khăn mà anh phải đối mặt trong mối quan hệ với bé Hải - kết quả của cuộc hôn nhân thứ hai của Hương với biết bao trắc trở, truân chuyên. Nếu lấy Hương, chắc chắn anh sẽ phải hy sinh, nhường nhịn trong tình cảm bởi Hương sẵn sàng đánh đổi tình cảm vợ chồng vì con, vì những năm tháng cô từng chịu bao đau khổ.
Ngày cô gặp và được Quảng tỏ tình khi hai người còn học đại học. Quảng đẹp trai, thông minh. Còn Hương xinh đẹp, ngoan hiền. Ai cũng khen cặp đôi trai tài, gái sắc thực sánh duyên đôi lứa cùng nhau. Đôi bên cha mẹ đều vui mừng, ưng ý. Ra trường, Quảng được phân công về một Viện nghiên cứu, Hương đi dạy học, rồi hai người làm đám cưới, sống với nhau rất hòa hợp, hạnh phúc. Ngay từ những ngày đầu chung sống, Hương đã luôn mong sớm được trở thành người mẹ như bao người phụ nữ khác. Quảng lại là con trai duy nhất, sự thừa kế, nối dõi tông đường càng trở thành áp lực khi họ chỉ mong sớm có cháu đích tôn.
Nhưng năm sau, lại năm sau, năm sau nữa... Hương vẫn mãi chưa có thai. Nhu cầu có một đứa con càng cháy bỏng trong Hương. Thuốc men chạy chữa cũng đã nhiều nhưng vẫn không kết quả. Càng nghe thấy những tiếng thở dài của chồng, sự mong ngóng, những câu nói bóng gió của mẹ chồng và những người thân trong gia đình chồng, cô càng thắt lòng. Giữa lúc đó, có người nói đến tai cô về sự trăng hoa của chồng. Cô quyết định nói chuyện thẳng thắn với chồng. Sau một hồi quanh co, cuối cùng chồng cô cũng đành thú nhận về mối quan hệ ngoài luồng của mình, nhưng vẫn khăng khăng chỉ yêu một mình Hương, còn mối quan hệ với cô gái nọ chẳng qua chỉ là muốn thử khả năng đàn ông của mình mà thôi.
Dù trong lòng rất giận nhưng Hương vẫn gắng bình tĩnh và hóa giải mối quan hệ tay ba này. Nhưng "cây muốn lặng mà gió chẳng đừng", chồng Hương vẫn chứng nào tật ấy. Kết quả là một đứa bé đã thành hình và chuẩn bị chào đời trước sự ngỡ ngàng của Hương. Không chịu nổi cú sốc lẫn nỗi đau về tinh thần, cô gục ngã và bỏ lại phía sau lưng những ước mơ dang dở và những nỗ lực trên đường tìm kiếm một hài nhi bé nhỏ.
Những năm tháng sau ly hôn, Hương tránh xa mọi lời tỏ tình, cầu hôn của đàn ông. Nhưng rồi ông cậu giới thiệu cho Hương người cháu bà mợ, tên là Phán là một vận động viên bán chuyên nghiệp, tuổi chưa đến 30, to cao, đẹp trai. Phán đã qua một đời vợ, có một đứa con, song vợ cũ nhận nuôi. Được cậu mợ nhiệt thành vun đắp, Hương với Phán thành hôn. Hương cảm thấy thật mãn nguyện vì cưới tháng trước, tháng sau Hương đã có thai. Tuy mới mang thai lần đầu, song qua sách báo, cô cũng đã biết cách để bảo vệ thai nhi. Nhưng điều khó nhất là làm sao giữ được Phán trong thời gian bầu bí khi Phán đang ở độ tuổi tràn đầy sinh lực.
Cô đem chuyện khó nói tâm sự với bà mợ. Bà mợ cười bảo, chỉ còn cách đuổi dê khỏi đàn, điệu hổ khỏi núi một thời gian. Nhân lúc ông cậu đang xây nhà ở ngoại thành, cần người trông nom, bà mợ nhờ Phán đến ngủ trông giúp. Được độ hơn tuần lễ, thì chồng Hương bị ông cậu đuổi về vì bắt được quả tang thằng cháu dẫn gái về hú hí và lấy trộm vật liệu xây nhà của cậu bán lấy tiền bao gái.
Việc ngoại tình của Phán, dĩ nhiên là cô giáo Hương không thể chấp nhận, cô đã đưa đơn ra tòa ly hôn, đem bụng vượt mặt về nhà mẹ đẻ sinh con. Trải qua 2 lần đò, Hương tự nhận thấy mình không thể vấp tiếp được nữa. Lần này cô đã rất thận trọng, định bụng sẽ ở vậy suốt đời. Nhưng ngày qua ngày, sự kiên trì, nhẫn nại cùng với tình yêu và sự hy sinh của Khâm, cuối cùng Hương đã tìm thấy "một nửa" của mình, bến đỗ bình an cho chặng đường còn lại của mình.
4 năm đã qua kể từ những chiều Hương cùng Khâm đi đón bé Hải tại cổng trường học. Bây giờ Khâm và Hương đã là một cặp vợ chồng hạnh phúc. Niềm vui của họ còn nhân lên gấp bội khi Hương vừa sinh thêm một bé gái bụ bẫm, kháu khỉnh
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Đây không phải lần đầu tiên của em phải không?" Lang thang trên mạng tôi đọc được tâm sự của chị, người viết bài "Khốn khổ khi ai đến với tôi cũng "dòm" trinh tiết". Tôi đã bật khóc, tại chị giống tôi nhiều quá. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, tôi cũng xin viết ra những lời mà tôi đã giấu kín trong lòng từ lâu. Mong sao tôi nhẹ...