Đã muộn rồi những ngày xưa cũ!
Ngày ấy, ngày ấy đã xa rồi, mối tình đầu sâu nặng và kéo dài 5 năm của tôi, giờ đây ngồi nhớ lại bao nhiêu kỉ niệm lại ùa về làm tôi như đang mơ, đang sống lại với kí ức đó.
Ngày ấy tôi 18 tuổi vừa mới rời ghế nhà trường để bắt đầu một cuộc sống mới, xa nhà xa gia đình, xa quê hương, trước mắt tôi là cả một nỗi buồn hòa lẫn nỗi lo lắng của một đứa con gái chập chững bước vào đời, tôi như cánh diều lơ lửng trên không trung không định hình được mình sẽ rơi vào nơi nào .Tôi mơ hồ và cảm thấy cô đơn biết nhường nào? Ngoài đi học ở trường gặp bao bạn bè xa xạ, tối về ôm mớ sách vở mải miệt học bài để quên đi nỗi nhớ nhà da diết.
Rồi anh chợt đến như một món quà mà ông trời đã cố tình ban tặng cho tôi, anh học cùng lớp tôi cùng tuổi tôi và anh cũng hiền lành chăm chỉ và nhát như tôi. Chúng tôi học cùng nhau nhà đối diện mà chưa dám làm quen , thỉnh thoảng đi học bắt gặp nhau chúng tôi chỉ trao nhau ánh mắt ngượng ngùng và đi mỗi người một nửa con đường của riêng mình.
Rồi một ngày đẹp trời không hiểu sao anh lại mạnh dạn sang tôi chơi, nói chuyện và hỏi thăm tôi, tôi cho anh xem abum anh gia đình tôi, tôi chỉ cho anh từng người trong gia đình, rồi chúng tôi thân nhau hơn, quý nhau hơn và tình yêu đến từ lúc nào không biết.
Và rồi một ngày anh đến bên tôi cầm tay tôi anh nói rằng anh yêu tôi, tôi là người bạn gái đầu tiên mà anh dám nói chuyện, dám làm quen và có tình cảm đặc biệt. Tôi cũng không hiểu từ bao giờ tôi đã yêu anh, một tình yêu trong sáng và ngọt ngào. Anh thường chiều chuộng tôi đúng mực, anh và tôi đã dành cho nhau tất cả mọi tình cảm mà có lẽ trong cuộc đời sẽ không có người thứ 2. Và chúng tôi đã trở thành một cặp trời sinh trong mắt mọi người.
Rồi chúng tôi học xong, đi làm, có lẽ do tôi không được may mắn nên toàn phải đi làm xa anh, nhưng cuối tuần chúng tôi cũng thay nhau đi thăm và an ủi chia sẻ cũng như bù đắp lại cho nhau trong những ngày không được bên nhau .Mỗi lần gặp nhau chúng tôi không bao giờ có thể kể hết chuyện, không bao giờ muốn rời nhau mà thời gian thì lại trôi đi quá nhanh.
Và điều mà chúng tôi mong muốn nhất là làm sao để chúng tôi có thể xin được công việc gần nhau, rồi điều đó cũng thực hiên được khi tôi đã xin được công việc chỉ cách anh hơn 10km, khoảng cách hơn 10 km với chúng tôi đã là rất gần rồi để anh và tôi không phải lặn lội đường dài mấy chục km để được gặp nhau trong những dịp trọng đại.
Video đang HOT
Tưởng rằng rồi từ đây không gì có thể ngăn cản ,có thể để tôi và anh xa nhau nữa, rồi chúng tôi sẽ vun đắp và xây dựng một gia đình thật hạnh phúc với những đứa con bé bỏng và yêu thương.
Nhưng khi mọi mong ước tưởng chừng sắp trở thành sự thật thì tôi bất ngờ nói lời xa anh, mặc cho anh cầu xin trong đau khổ, mặc cho anh mong muốn gặp mặt tôi để được nói chuyện, nhưng tôi không thể không thể gặp anh cho dù trong lòng tôi cũng rất nhớ anh, muốn được nằm trong vòng tay của anh để được khóc cho thỏa nỗi nhớ anh cũng như nỗi đau chất chứa trong lòng.
Nhưng lòng tự trọng của một đứa con gái mạnh mẽ như tôi đã thắng nổi trái tim mềm yếu của mình, tôi đã quyết tâm không gặp anh, không muốn nghe anh nói và không thể tiết lộ cho anh biết lý do vì sao tôi quyết định xa anh. Tôi muốn anh vẫn luôn được giữ mãi hình tượng một người con hiếu thảo nghe lời cha mẹ, một người luôn sống vì gia đình, tôi không muốn vì tôi mà anh làm gia đình anh thất vọng vì yêu và lấy một người như tôi, một người con gái ở một miền quê rất xa, anh lấy tôi sẽ phải chịu khổ cực và vất vả trong khi đó ở quê hương của mình, anh có thể lấy được một người vợ giàu có và gần gũi.
Còn tôi cái lòng tự trọng, tự ái trong tôi nó cao đến mức tôi đã quyết tâm phải xa anh trong đau khổ , trong dằn vặt và cho đến giờ đây tôi vẫn tự hỏi “Tôi sinh ra trong một miền quê xa xôi , một gia đình nghèo là có tội chăng? Và chính điều đó đã cướp mất hạnh phúc của tôi hay sao?”
Giờ đây trong trái tim tôi vẫn yêu anh vẫn không thể quên được anh và tôi biết anh cũng vậy! Nhưng đã muộn rồi để quay lại những ngày xưa .Vì với tôi và anh tình yêu đó giờ chỉ còn là kỉ niệm không bao giờ quên .Mối tình đầu của tôi!
Theo Ione
Lo lắng vì vợ và em họ quá thân mật
Tôi đọc trong mắt vợ tôi sự ngưỡng mộ đối với người em họ và tôi suy diễn những điều xa xôi hơn.
Ngay từ khi Đức, cậu em họ của tôi dọn đến ở chung thì giữa hai người họ đã nảy sinh tình cảm thân thiết. Hiên hay nhắc Đức, hay để dành đồ ăn ngon, rủ rê Đức đi chơi cùng gia đình. Những chuyện vướng mắc trong công việc ở công ty, vợ tôi cũng mang về hỏi cậu em họ. Giữa hai người sự thân mật ngày càng gia tăng.
Có lần bà dì ruột đến thăm mẹ tôi, thấy thái độ của Hiên với Đức cũng đã nhắc khéo tôi: "Coi bộ vợ cháu với thằng Đức thân mật dữ hén". Tôi cười: "Dạ, tại họ cùng tuổi, tính tình lại hợp nhau". Ai nói gì tôi cũng không tin nhưng tôi đã truyền đạt lại cho Hiên tất cả. Nàng nhăn mặt: "Anh tin em hay tin mấy người kia?". Tôi nói là tôi tin vợ nhưng trong ứng xử, vợ tôi nên khéo léo, đừng để người khác nghi ngờ sự trong sáng của mình. Vợ tôi nghe xong thì phá lên cười và nói tính nàng xưa nay vốn thế, không sửa được.
Ông Nội của Đức và ông nội tôi là anh em ruột nên quan hệ giữa chúng tôi rất gần gũi. Từ lâu tôi xem Đức như em ruột. Khi Đức từ nước ngoài về, tôi đã đưa vào giữ một chức vụ quan trọng trong công ty của gia đình. Được hơn 2 năm, thấy Đức ở nhà thuê bất tiện, tôi bảo dọn về sống chung, vừa để tiện trong việc bàn bạc công việc, vừa để Đức có cảm giác sống trong sự yêu thương, chăm sóc của gia đình.
Đề xuất này của tôi được cả nhà ủng hộ, nhất là vợ tôi. Ngay khi nghe tôi nói chuyện này, Hiên vui ra mặt: "Em mới gặp chú ấy vài lần nhưng nói chuyện hợp lắm. Đó là một người thông minh, khôi hài, chắc nhà mình sẽ vui lắm đây".
Nếu cứ để yên trong lòng thì tôi có cảm giác như đang bị gai nhọn đâm vào tim (Ảnh minh họa)
Sự việc diễn ra đúng như vậy. Có Đức về sống chung, không khí trong gia đình sôi động hẳn lên. Bàn ăn không lúc nào ngớt tiếng cười, Đức đi làm thì thôi, về tới nhà là phụ chị giúp việc dọn dẹp, lau nhà, nấu ăn... Đức lại hát rất hay và hay hát, về đến nhà là hát vang khiến không khí gia đình càng thêm rộn ràng, đầm ấm.
Tất cả mọi thứ sẽ rất OK nếu như tôi đừng thấy vợ tôi và cậu em họ đi chung và khoác tay nhau một cách thân mật, tình tứ. Hiên đã từng đi du học ở nước ngoài nên phong cách có phần thoải mái, tôi biết điều đó nên rất hiểu và thông cảm với vợ. Việc khoác tay, choàng vai bạn trai đối với nàng là bình thường.
Bây giờ nàng vẫn thế với tất cả mọi người, trong đó có Đức, thế nhưng trong lòng tôi lại dậy lên một nỗi nghi ngờ. Tôi đọc trong mắt vợ tôi sự ngưỡng mộ đối với người em họ và tôi suy diễn những điều xa xôi hơn.
Sau hôm thấy họ từ quán cà phê bước ra, tôi không lúc nào rời mắt khỏi vợ mình và cậu em họ. Tôi thấy Đức vẫn bình thường, chẳng tỏ vẻ gì là sợ sệt hay có hành vi đáng ngờ của kẻ làm điều bất chính. Cậu ta vẫn vui vẻ ca hát, làm việc nhà, gọi vợ tôi ra hành lang để nói chuyện gì đó rồi bật cười ha hả...
Tôi rất muốn hỏi vợ tôi về "nội dung" của cuộc cà phê hôm đó nhưng lại sợ làm nàng giận. Tôi càng không dám hỏi Đức vì sợ sẽ làm sứt mẻ tình cảm anh em bởi tôi với hắn ngoài tình anh em còn là bạn chí cốt từ nhỏ. Nhưng nếu cứ để yên trong lòng thì tôi có cảm giác như đang bị gai nhọn đâm vào tim.
Hay là tôi cứ nói thẳng và đuổi hắn ra khỏi nhà là xong chuyện?
Theo VNE
Nỗi lo sau "vượt rào" của thiếu nữ 14 tuổi Cháu đã lỡ "trót dại" một lần. Và bây giờ cháu đang rất lo sợ mình có thai... Thưa chuyên gia! Chắc do áp lực công việc lớn nên cha mẹ cháu dạo gần đây hay cãi vã và lớn tiếng với nhau. Không khí trong nhà khá căng thẳng nên cháu không thể đem chuyện "động trời" này ra hỏi bố mẹ...