Đã mất rồi cần gì phải giữ
Lan đã quá đề cao cái màng mỏng manh ấy mà quên đi mất rằng thứ cần giữ gìn nhất chính là việc trân quý bản thân mình…
Lần đâu tiên dâng hiến, cô ấy đa.u đớ.n như đán.h mất chính mình. Ảnh minh họa
Lan là cô bạn thân của tôi. Hồi xưa, cô ấy vốn hiền lành, thụ động bao nhiêu thì giờ tinh tế, quyết đoán và “ghê gớm” bấy nhiêu. Bước ngoặt của sự biến đổi về “chất” ấy là nỗi đau bị người yêu ruồng bỏ khi lỡ dính bầu. Năm lớp 11, trước sự săn đón của Hoàng – học trên một khóa, cô ấy e ấp gật đầu. Cuộc tình kéo dài suốt quãng đời sinh viên và kết thúc khi Lan báo cho anh biết mình có thai, lúc đó Lan cũng sắp ra trường.
Cô ấy vốn là mẫu người con gái truyền thống, không chấp nhận việc quan hệ trước hôn nhân và cố gắng giữ gìn hết sức có thể. Nhưng Hoàng lại một mực chiếm hữu cho bằng được, nhớ lần đầu tiên dâng hiến cho Hoàng, Lan đã vào nhà tắm gọi điện cho tôi và khóc vì hoang mang, cảm thấy mình đã đán.h mất một thứ rất quý giá và đán.h mất chính mình.
Thế rồi sau đó Lan có bầu. Hoàng muốn cô ấy bỏ thai và quất ngựa truy phong không dấu vết. Bạn tôi lặng lẽ một mình đi giải quyết, để trốn chạy quá khứ tội lỗi ấy, cô ấy vào Sài Gòn.
Cho đến bây giờ, Lan luôn day dứt bởi tội lỗi ấy, nhưng đó là một góc khuất sâu kín, bước qua giông bão, con người ta càng trở nên chai sạn hơn, vững vàng hơn. Cứ bước qua mỗi cuộc tình, Lan lại một lần nữa khẳng định “Con trai bây giờ đểu cả mày ơi”… 30 tuổ.i, đi hết cuộc tình này đến cuộc tình khác, bạn tôi vẫn lẻ bóng.
Video đang HOT
Tháng trước, bạn hẹn tôi đi uống cà phê và vui mừng giới thiệu Thắng, một chàng trai người Bạc Liêu, làm cùng cơ quan, đẹp trai, thích thể thao và rất có chí hướng. Tôi mừng vì một lần nữa Lan lại có thể mở lòng với một người nhưng cách yêu của cô ấy khiến tôi có cảm giác phấp phỏng, sợ cô ấy sẽ khổ vì thói luôn chiều chuộng người khác, chu toàn, tinh tế, cả tính độc lập đầy quyết đoán, không cần những tin nhắn ướt át, không ràng buộc phải đưa nhau đi uống cà phê, đi chơi, không nhõng nhẽo đòi quà…
Cô ấy nhanh chóng lên giường sau khi người ấy vượt qua một số thử thách như chăm sóc mình lúc ốm đau, 12h đêm ôm một bó hoa hồng to đến tặng… Tôi có khuyên can, đừng cho họ dễ dàng đạt được cái họ muốn họ sẽ nhanh nhàm chán và không coi trọng mình. Thế nhưng Lan có lí lẽ của cô ấy, có mất gì nữa đâu, thứ quý giá nhất cô ấy đã trao cho mối tình đầu, giờ đã “mất rồi cần gì phải giữ”…
Cô ấy chăm chút cho người yêu từng bộ quần áo, từng chiếc khăn ấm, từng miếng ăn sao để đủ chất dinh dưỡng, chăm chút mọi mối quan hệ xung quanh anh ta… Và chăm chút cả chuyện giường chiếu sao cho chàng hài lòng nhất. Cô ấy trượt dài và mối tình nào cũng nhanh chóng kết thúc sau khi “con ong đã tỏ đường đi lối về”.
Càng dành yêu thương cho người khác, cô càng bị co.i thườn.g. Ảnh minh họa
Đôi khi yêu hết mình cũng là một cái lỗi chăng? Bạn dường như quên mất quên mất rằng đôi khi cần yếu đuối để anh ấy được thể hiện chí khí đàn ông, đôi khi cần bỏ đói tình yêu, đôi khi cần đòi hỏi anh ta quan tâm, chăm sóc mình, đừng cho ăn quá nhiều dễ no lại sinh chán, kiêu sa một chút để được tôn trọng… Hay người kia quen nhận và không còn nhận ra giá trị khi món quà thật dễ dàng có được?
Chiều hôm ấy Lan gọi cho tôi, giọng cô ấy run trong điện thoại, khi phát hiện Thắng bắt cá hai tay. Chua chát hơn, khi cả hai người con gái đều phát hiện anh phản bội, anh ta không có thái độ ăn năn mà còn buông lời tàn nhẫn với Lan và chỉ trích cô ấy không đứng đắn, mọi thứ ở cô có gì để bằng người con gái đó… Anh ta quay qua cuống quýt giải thích với cô bé đó. Đúng trong mắt anh, Lan bây giờ là gái hư và họ chỉ thỏa mãn để chơi đùa, không có ý định lấy làm vợ, mặc cho Lan cố gắng để cho anh biết rằng cô sẽ là một người vợ tốt trong tương lai…
“Mình mệt mỏi lắm rồi, mình làm mẹ đơn thân nhé!”. Ảnh minh họa
Yêu sai cách, hay sai người giờ đã không còn quan trọng với Lan. Quan trọng cô ấy đã mất niềm tin và sợ yêu như con chim bị thương sợ cành cong. Vân vê li cà phê, bàn tay vẽ những hình thù vô thức qua những giọt nước rơi trên bàn, cô ấy hỏi nhỏ “Mình làm mẹ đơn thân nhé!”.
Tôi thương cô ấy vô cùng, nhưng không biết chia sẻ sao cho Lan vơi bớt nỗi buồn. Phụ nữ mất đi tình yêu của đời mình đã khổ, đằng này cô ấy mất luôn cả lòng yêu thương chính mình. Phải yêu mình, tôn trọng mình thì mới xứng đáng được trân trọng.
Lan đã quá đề cao cái màng mỏng manh ấy mà quên đi mất rằng thứ cần giữ gìn nhất chính là việc trân quý bản thân mình. Cho dù cô ấy độc thân, làm vợ, làm mẹ hay chỉ là một bà mẹ đơn thân thì điều này mới là quan trọng nhất!
Theo Tinmoi24.vn
Sống với nhau mà lúc nào tôi cũng phải đề phòng chồng
Tôi là người thành thị tự tin, chồng là người nông thôn gia trưởng. Anh không chấp nhận thua kém vợ dù sự thật là vậy.
ảnh minh họa
Tôi thương con, không muốn con phải sống trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương của cha hoặc mẹ nên đã cố gắng chịu đựng để sống với một người mà có lẽ trong lòng tôi không còn xem anh là chồng mình nữa. Sẽ có người nghĩ rằng tôi đang biện hộ cho sự nhút nhát và yếu hèn của mình khi không dám buông tay vì tình cảm không còn. Đúng là tôi có lo sợ, không phải sợ mình không đủ kinh tế để nuôi dưỡng con, tôi có việc làm ổn định, thu nhập cũng khá đủ để hai mẹ con có một cuộc sống đảm bảo. Nỗi sợ của tôi, đơn giản thôi, nó bắt nguồn từ tuổ.i thơ không được trọn vẹn của chính bản thân. Cha mẹ cũng sớm chia tay nhau khi tôi chưa biết cảm nhận được đó là sự mất mát trong cuộc đời, tôi đã lớn lên bên cạnh bà ngoại và cậu dì. Vì thế dù đã đi qua nửa đời người nhưng tôi vẫn khao khát được một lần cái cảm giác được che chở khi nằm gọn trong vòng tay của cha, được một lần vô tư ôm mẹ ngủ một giấc say nồng.
Có lẽ tôi sinh vào mùa đông nên bản tính cũng giống như mùa đông, luôn cố tạo ra vẻ bề ngoài kiêu kì, lộng lẫy và lạnh lùng để che đậy đi sự yếu mềm và nhạy cảm, vốn chỉ muốn trực trào ra theo cảm xúc. Người ngoài nhìn tôi luôn có sự ngưỡng mộ và ganh tỵ, cuộc sống của tôi không hề có vướng bận hay suy nghĩ về cơm áo gạo tiề.n. Dù chúng tôi không thuộc hàng đại gia nhưng đủ cho cuộc sống dư giả không lo sợ. Vì có kinh tế cho nên tôi xinh đẹp và trẻ trung hơn so với tuổ.i tác của mình. Dưới con mắt của người đời, gia đình chúng tôi thật hoàn hảo, nhưng.... Mấy ai biết được, để có sự hoàn hảo đó là sự chịu đựng và chống đỡ của tôi. Buồn cười ở chỗ, người mà tôi chống đỡ lại là chồng tôi, người lúc nào cũng canh me tôi suy sụp hay gặp khó khăn để hạ bệ tôi bất cứ lúc nào...
Anh ta sống với tôi không phải vì tình thương, trách nhiệm và nghĩa vụ của một người làm chồng..., chỉ là vì sự ích kỷ của một người đàn ông, muốn tró.i châ.n người phụ nữ bằng tờ hôn thú. Bây giờ tôi mới thấy người xưa nói đúng, phải có sự môn đăng hộ đối mới có thể thấu hiểu nhau. Sự khác biệt về trình độ, về nhận thức, suy nghĩ và khác biệt cả môi trường sống thì làm sao mà dung hòa được. Tôi là người phụ nữ thành thị tự tin, còn chồng lại là người đàn ông nông thôn gia trưởng. Anh ta không chấp nhận thua kém vợ dù sự thật là vậy.
Chắc có lẽ tôi đã sai, cái sai trầm trọng nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ là lựa chọn người đàn ông không phù hợp. Đàn ông lúc yêu, họ có thể đội lốt thành một con vật cảnh đáng yêu trong hình hài của một con chó sói nguy hiểm. Tôi đã phải sống chung với hiểm nguy và chịu đựng điều đó dù thật sự tôi đuối lắm rồi. Ngày trước khi con còn nhỏ, tôi chưa đi làm và sống phụ thuộc vào anh ta, đã nhiều lần chồng vũ phu với tôi. Một người phụ nữ như tôi không chấp nhận được điều đó, nhưng tôi cũng đành nhắm mắt cho qua vì con. Bây giờ, tôi ổn định công việc, anh chiều chuộng tôi mỗi khi tôi mạnh khỏe, xinh đẹp, nhưng khi tôi đau yếu thì anh lại quay ngoắt và tìm mọi cách gây khó dễ cho cuộc sống của tôi. Tại sao vợ chồng sống với nhau mà lúc nào cũng đề phòng nhau, đối kháng với nhau như vậy? Tôi không biết trong tâm tưởng của anh thì tôi có phải là vợ hay không? Cần nhau là những lúc đớ.n đa.u, khó khăn chứ đâu phải như những gì anh đang đối xử với tôi, vậy mà đó lại là thời cơ tốt để anh hạ gục tôi. Tôi muốn buông tay nhưng khi nhìn con thơ nhỏ, hình ảnh quá khứ tuổ.i thơ lại ùa về làm tôi chùn bước.... Bởi vì với danh phận là một người chồng, anh ta là người chồng tồi, nhưng khi là một người cha thì anh là một người cha tốt. Tôi thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ.
Trong chúng ta ai cũng phải có ngã ba đường, nhưng với tôi ngã ba đường không phải là sự lựa chọn giữa người mới và người cũ trong tình yêu, đó là sự lựa chọn giữa cuộc sống mới cho cuộc đời mình với tình cảm của một người cha cho con của mình.
Theo VNE
Mẹ bắt tôi phá thai vì gia đình nhà anh quá nghèo Đời mẹ, cũng vì lấy chồng nghèo khổ nên cả đời vất vả mà chẳng được đi đến đâu, mẹ không muốn tôi đi theo vết xe đổ của mẹ... Tôi và anh yêu nhau hơn 1 năm nay, anh hơn tôi 2 tuổ.i, chúng tôi học chung trường đại học. Anh đã đi làm được 3 năm, còn tôi mới đi làm...