Đã lâu rồi anh như ông chủ còn vợ con chỉ là tôi tớ
Em chợt nhận ra, anh là người chỉ yêu mỗi bản thân mình, không quan tâm đến bất kỳ ai.
Mắt em bỗng dưng bị nhức, tới lui bệnh viện tỉnh đã một tuần vẫn không khỏi. Con trai đang học ở Sài Gòn, bảo mẹ lên đây, con dắt đi khám. Anh nghe xong, buông một câu: “Vẽ chuyện, làm như nhà giàu đứt tay không bằng”. Ba giờ sáng, em lặng lẽ ra đường đón xe đi Sài Gòn, anh vẫn ngủ yên trong chăn ấm.
Bác sĩ nói mắt em bị cườm, phải mổ ngay. Con trai luýnh quýnh: “Để con gọi ba lên lo cho mẹ”. Con trai đã 22 tuổi nhưng trước giờ chuyện gì cũng được mẹ lo, giờ thấy phải chăm mẹ mổ là quá tầm nên hoảng hốt. Em can: “Đừng gọi, có con là được rồi”. Con trai không yên tâm, vẫn ra gọi điện.
Trở vào, nhìn vẻ mặt bần thần của con, em biết ngay con đang thất vọng. “Ba nói có lên cũng không biết làm gì. Gửi gắm bác sĩ là được”. Em cười gượng, không dám khóc, sợ con lo thêm. Câu trả lời của anh, em đã đoán trước nên không hề ngạc nhiên. Đã lâu rồi, anh như ông chủ trong nhà, vợ con chỉ là tôi tớ. Mỗi ngày anh đi làm về, chỉ tắm táp rồi vừa đọc báo, vừa chờ cơm; mặc em loay hoay tắm con gái nhỏ, nấu nướng, dọn dẹp….
Mỗi lần anh nhậu quá đà, y như rằng em phải thức trắng đêm chăm sóc. Anh liên tục đòi em thoa dầu, xoa bóp chân tay, pha nước chanh… Sáng ra, hỏi anh muốn ăn gì, anh vừa rên vừa quạu quọ buông gọn hai chữ “hủ tí u”.
Lẽ nào là do ngay từ đầu em đã quá chiều anh? (Ảnh minh họa).
Trước giờ anh chỉ ăn hủ tí u ở quán bà Tư. Thấy tô hủ tí u em vừa mang về, anh nhăn mặt: “Mua hủ tí u của ai mà mùi kinh thế. Dẹp, mua cháo cho dễ ăn”. Em sửa soạn đi làm, anh nhăn nhó: “Định bỏ anh ở nhà một mình à? Ai chăm sóc? Rủi có chuyện gì thì sao? Xin nghỉ đi”. Chiều anh, em xin nghỉ, nhưng sau đó lại phải thức đêm làm bù.
Những khi anh bệnh, không khí trong nhà căng như dây đàn. Con gái không được xem ti vi, không được làm ồn. Chỉ cần món đồ chơi của con rơi xuống đất cũng làm anh phát cáu: “Đầu tôi nhức muốn nổ tung đây này. Các người có để tôi yên không?”.
Người ta nói “trong mỗi người đàn ông đều có một đứa trẻ”. Giờ “đứa trẻ” ấy đang bệnh, thèm được người thân quan tâm, nên làm quá lên để gây chú ý. Em hiểu điều này nên luôn dịu dàng, chiều chuộng anh từng chút để anh không buồn tủi.
Video đang HOT
Vợ chồng với nhau là phải cùng nhau đi qua những ngày vui vẻ và cả những ngày trắc trở, bão giông. Nhưng có lẽ, chỉ mình em nghĩ vậy, anh thì khác. Anh xem bổn phận của em là phải chiều chồng, phải lo hết chuyện trong nhà, càng không được phép đau ốm.
Em thường than đau bụng, anh nghe chỉ phán “chắc ăn bậy bạ gì đó chớ gì”, tệ hơn nữa là “than đau ốm hoài, mệt quá”. Em tự mình đi khám. Bác sĩ nói bị sỏi thận, phải bắn tia la-de. Ngày em nhập viện, anh bàn, vô đó bắn một phát là về. Em ổn thì tự chạy xe về, không thì đón taxi. Anh xong việc sẽ lên bệnh viện lấy xe giùm. Trưa nay anh kẹt đi đám cưới bạn… Em chênh chao buồn tủi khi một mình tất bật chạy hết phòng này đến phòng kia tự làm thủ tục nhập viện. Em như con thuyền đơn độc, ngả nghiêng trong giông gió thét gào, không biết bấu víu vào đâu để kiếm tìm một tia hy vọng….
Lần mổ mắt này cũng vậy. Em về nhà sau mấy ngày nằm viện. Anh nhìn qua rồi thở ra: “Chưa tới 50 mà bị cườm, cứ như bà già”. Chiều đó, anh đi làm về thấy bếp núc lạnh tanh là bực bội: “Em đau mắt chứ có phải đau tay đâu, sao cơm nước không chịu nấu?”. Bực dọc đá thúng đụng nia một lúc, anh xẵng giọng: “Ăn đỡ mì gói vậy. Em ăn không, anh nấu luôn?”.
Nước mắt em nghẹn trong lòng. Không dưng em thấy lạnh quá. Tự vòng tay ôm mình, em tự hỏi: “Đây có phải là người đàn ông em đã hết dạ yêu thương và chăm sóc bao năm qua?”.
Hơn 20 năm chồng vợ, buồn vui đã nhiều, không lúc nào em không làm tròn bổn phận. Thậm chí, còn làm quá bổn phận khi chăm anh từng bữa ăn giấc ngủ, quần áo thẳng thớm, cắt cả móng tay chân, thay anh lo cả cho nhà nội….
Em tội tình gì mà anh đối xử hờ hững đến nhẫn tâm như vậy? Em chợt nhận ra, anh là người chỉ yêu mỗi bản thân mình, không quan tâm đến bất kỳ ai xung quanh. Lẽ nào là do ngay từ đầu em đã quá chiều anh? Hay tại em mờ mắt, nhìn không ra bản chất ích kỷ trong con người anh?
Theo Tintuc
Đã từng có được nhưng không giữ được. Đã từng là tất cả, nhưng cuối cùng không là gì cả...
Biết trước không thành mà vẫn đâm đầu vào muốn thử thì gọi là gì? Có lẽ là khờ dại... Đã biết nên làm gì mà vẫn lựa chọn làm ngược lại thì gọi là gì? Có lẽ là mất lý trí...
ảnh minh họa
Biết trước không thành mà vẫn đâm đầu vào muốn thử thì gọi là gì? Có lẽ là khờ dại... Đã biết nên làm gì mà vẫn lựa chọn làm ngược lại thì gọi là gì? Có lẽ là mất lý trí...
Biết trước không thành mà vẫn đâm đầu vào muốn thử thì gọi là gì?
Có lẽ là khờ dại...
Đã biết nên làm gì mà vẫn lựa chọn làm ngược lại thì gọi là gì?
Có lẽ là mất lý trí...
Tình yêu thì khờ dại, cũng không có lý trí bao giờ nếu như làtình yêu thực sự. Bởi vì yêu, một phần nào đó chúng ta đoán biết trước kết quả sẽ như thế nào nhưng vẫn lựa chọn có được một quãng thời gian chìm đắm, cho dù đến cuối cùng thứ chúng ta nhận lại được là đau thương. Một chớp nhoáng trong cuộc đời ấy liệu có đáng để đánh đổi lấy đau thương rất nhiều năm về sau hay không? Có lẽ là có, cũng có lẽ là không, bản thân thấy đáng, là đáng rồi, thấy đủ, là đủ rồi...
Tôi biết bản thân mình đang đánh cược vào một thứ tình cảm chẳng có mấy phần hi vọng, thế nhưng trong lòng vẫn không khỏi mơ mộng ngốc nghếch. Tôi biết đoạn tình cảm này rồi cũng sớm... chết yểu, nhưng lại vẫn không khỏi tưởng tượng một lần nữa được trở về trong vòng tay người ấy. Thế nhưng trong đoạn tình cảm này, tôi cũng sợ người khác chê cười mình ngốc nghếch, sợ cho đến cuối cùng, vẫn chỉ là một mình bản thân tự đa tình.
Thế nhưng một vòng tay lại có thể khiến cho tôi lưu luyến đến thế, cái cảm giác yên bình và ấm áp ấy, đã từ lâu, từ lâu lắm rồi...
Thế nhưng tất cả cũng chỉ có thế, đêm qua, ngày sáng, người đã quên rồi. Tôi thực sự hi vọng cứ được say sưa trong cái cảm giác ấy mãi, bởi vì ngày sang, lý trí lại trở về với cả tôi lẫn người, là hai thế giới vốn chưa từng có điểm chung...
Thế nhưng tôi sợ duyên mình cạn, tất cả những người tôi đặt hi vọng, đều chỉ là những người đi ngang qua cuộc đời, tất cả đều rời đi hết. Thế nhưng lại vẫn không khỏi khờ dại, lựa chọn đặt cược vào chữ duyên phận, cho dù biết rõ, đổi lại là những gì.
Bởi vì có những người đã cùng nhau đi qua biết bao nhiêu xuân, hạ, thu, đông, biết bao nhiêu con đường, bao nhiêu nước mắt...mà đến cuối cùng cũng vẫn là người dưng; thế nên mới có những người mất điniềm tin vào tình yêunhư thế.
Đã từng có được, nhưng không giữ được. Đã từng là tất cả, nhưng đến sau cùng vẫn không là gì cả. Đã từng trao ra hết, thế nhưng kết cục vẫn là mất đi... Thế nên làm sao mà tin được? Làm sao mà tin được rằng trên đời này cái gọi là thật lòng thật dạ yêu thương rồi sẽ được đáp trả lại xứng đáng cho những gì mình đã gửi gắm?
Mọi chuyện lại xoay vòng, lại xảy ra như biết bao nhiêu lần khác. Gặp gỡ, quen biết rồi đặt hi vọng ở một người, để rồi sau đó mệt mỏi, thất vọng nhận ra rằng tất cả vốn dĩ đều là sai, là lầm tưởng của chính bản thân mình. Và rồi sau đó lại tự mình rời bỏ, tự mình bước đi...
Vô số lần như thế, tôi không dám cho người khác cơ hội để bước vào trái tim mình, cũng không dám cho chính bản thân mình cơ hội để đánh liều với trái tim. Một người bước đến, tôi chỉ biết dùng hết gai nhọn của mình, dùng nụ cười và thái độ bất cần của mình để phòng vệ, để bảo vệ chính trái tim mình, để rồi sau đó đẩy họ ra thật xa, thật xa khỏi cuộc đời của mình cho đến mãi về sau. Cuộc đời này, cách tốt nhất để tránh cho mình những tổn thương là không quan tâm sâu sắc đến bất cứ thứ gì, bất cứ ai hết...
Lần nào cũng thế, mọi chuyện lại đi về cùng một lối mòn cũ, cảm thấy mệt mỏi trước những trắc trở, cảm thấy vô vọng trước những hờ hững, cảm thấy cô đơn trước những lời nhắn nhủ, những lời yêu thương của người ấy và thế là lại lựa chọn ra đi...
Yêu thương mà cô đơn đến thế, thì yêu thương làm gì? Yêu, trong lòng mỗi người đều có một định nghĩa khác nhau. Có người yêu vẻ bề ngoài, có người yêu những mộng tưởng do chính bản thân xây dựng về người kia, lại có người, chưa biết rõ tên nhau cũng nói yêu được...
Thế nhưng tôi vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một người có thể hiểu và thông cảm cho những suy nghĩ của mình, đó mới chính là thứ tình yêu tôi mong chờ, chứ không phải những lời chót lưỡi đầu môi.
Theo Phununews
Cái tát của chồng làm cải thiện mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu Lấy nhau đã gần 10 năm sinh sống, chị H tự cho mình là người vợ hạnh phúc. Trừ những mẫu thuẫn nho nhỏ trong đời sống gia đình và những bất hòa xung quanh chuyện mẹ chồng, nàng dâu, chồng chị lúc nào cũng ân cần, chu đáo, chăm sóc chị và các con. Rõ ràng, điều này xuất phát từ tình...