Đã làm người thứ ba, lễ tết người ta về với vợ, cũng đừng oán trách!
Tôi chấp nhận đi bên đời anh ấy, bởi cả cuộc đời này, tôi chỉ cần tình yêu ấy…
Ngoài phố nhộn nhịp quá, tôi thấy nhiều đàn ông đang đi mua quà, chắc họ tặng vợ, hay tặng người yêu? Hà Nội mùa này lạnh thế, lang thang, đôi giày cao gót làm tôi đau nhói, nhưng, có một cái gì đó, đau hơn… ở trong tim.
Tôi yêu anh từ khi mới ra trường. Khi ấy, tôi là một cô gái tỉnh lẻ, sống đơn độc ở thành phố này. Anh dành cho tôi sự quan tâm, chia sẻ, khiến tôi cảm thấy đỡ cô đơn. Công việc đấu đá, bon chen, chỉ có anh động viên để tôi có được sự nghiệp ngày hôm nay.
5 năm ròng rã bên nhau, anh với tôi như một phần máu thịt. Người ta cần oxy để sống như thế nào, thì tôi cần anh như vậy. Chúng tôi yêu nhau, yêu nhau thật sự. Và có lẽ, tôi đã có thể là một cô bé Lọ Lem được ở bên Bạch Mã hoàng tử như trong chuyện cổ tích, nếu như anh không bị ràng buộc.
Nếu như thì mãi chỉ là nếu như. Có những lúc vì yêu quá, vì khát khao ở bên nhau quá, tôi và anh đã định cùng bỏ đi đến một thành phố khác, chúng tôi sẽ làm lại từ đầu. Nhưng rồi, anh lại không thể dứt bỏ được nghĩa vụ làm chồng, làm cha.
Tôi chẳng bao giờ trách anh, vì nếu anh không phải người sống trách nhiệm, tình cảm đến thế, thì tôi cũng không yêu anh nhường này! Và từ ấy, tôi quyết định ở bên anh, như một cái bóng. Tôi chấp nhận sự thật mình là một kẻ đi bên đời, không danh phận. Và tôi, chưa một lần cảm thấy hối hận vì điều đó.
Video đang HOT
Hôm qua, anh mới tặng tôi một thỏi son, một thỏi son đỏ thắm mà tôi rất yêu thích. Bao giờ cũng vậy, anh luôn dành cho tôi những bất ngờ, luôn là người biết tôi thích gì, cần gì. Đương nhiên, với vợ anh cũng vậy. Người đời thì tàn nhẫn gọi những người như tôi là kẻ thứ ba, là kẻ giật chồng… Nhưng cũng buồn, cũng tủi lắm.
Có nhiều đàn bà như tôi, chấp nhận làm kẻ thứ ba, không phải vì tiền, vì danh lợi, mà chỉ vì một chữ tình mà thôi. Tôi xinh đẹp, giỏi giang và khéo léo, tôi chẳng khó gì để kiếm được một người đàn ông, và thực tế, tôi cũng có nhiều người theo đuổi. Nhưng thế gian vạn đàn ông, không thể bằng một người, đó là anh. Tôi là người sống nhiều bằng cảm xúc. Và hơi ấm anh mang lại cho tôi trong cuộc đời này, đã dìu dắt tôi đi qua năm mùa đông lạnh giá.
Nếu hỏi có bao giờ tôi khóc vì tủi phận, vì cô độc, tôi sẽ nói ngay là có. Nhưng khi khóc, tôi cũng chỉ để nước mắt tự rơi, tôi tuyệt nhiên không nghĩ gì. Bởi tôi chẳng bao giờ oán trách anh, hay oán trách mình, oán trách cuộc đời. Có nhiều lần anh đã nói với tôi: “Xin lỗi vì anh đã khiến cuộc đời em dang dở, đã biến em thành người thứ ba”. Tôi chỉ cười, vì tôi chấp nhận mà.
Hôm nay Hà Nội mưa và lạnh. Những cơn rét đầu mùa khiến tôi run rẩy quá. Những ánh mắt người lướt qua dưới đèn đường loang loáng. Tôi nhớ anh, giá như có anh lúc này, tôi sẽ không cô đơn đến thế. Nhưng giờ này, chắc anh đã mang những bông hoa hồng về tặng vợ, chắc anh đang đưa chị ấy đi đến một nhà hàng sang trọng nào đó…
Người ta cứ bảo phụ nữ làm người thứ ba, vì đàn ông mà khổ. Nhưng tôi nghĩ, sướng khổ là ở quyết định của đàn bà mà thôi…
Theo Emdep
Đời chỉ cần một người ngồi nghe em kể luyên thuyên về từng ngày trôi qua
Mấy ngày nay Sài Gòn thật khác, Sài Gòn thật đặc biệt hơn với em. Vì có anh. Người sẵn sàng nghe em nói, nghe em than vãn, chịu được cơn điên của em...
Mấy ngày này Sài Gòn đối với em thật khác!
Như thứ tình cảm mới lạ làm em bình yên. Em đã từng nghĩ rằng mình sẽ thôi thấy an lòng, sẽ thôi hạnh phúc bất tận hơn trước kể từ ngày em rời bàn tay ai đó. Em từng nghĩ rằng mình sẽ khó để tập quen với cuộc sống ở đây, ồn ào, lưng chừng, mình sẽ chẳng còn ai nghe mình kể về Sài Gòn ngày nắng, đìu hiu mưa, Sài Gòn vui, buồn thiu rồi khóc, ngày Sài Gòn kẹt xe như ngừng thở. Vậy mà qua mọi thứ, Sài Gòn vẫn đẹp, từng nhịp ồn ào vội vã lại tuần hoàn, nhanh vội, đúng chất Sài Gòn. Thế nhưng có những ngày về khuya, ở trên cao, hay trong ô kính mưa em thấy Sài Gòn cô độc, như em, cô độc dù ngoài kia tiếng còi xe vẫn in ỏi như gào thét...
Em đã nghĩ mình sẽ một mình vượt qua cô độc, à không sống chung với cô độc, vượt qua những khó khăn trước mắt khi cạnh bên không còn bờ vai vững chãi của người đàn ông năm ấy.
Thế rồi, mọi thứ chẳng như em nghĩ. Anh đã ở cạnh em. Nghe em phân trần nỗi đau tận tim can, nghe em luyên thuyên về từng ngày trôi qua. Nhưng em lại thấy mình thật may mắn, vì ở đâu đó ngoài kia có người sẵn sàng làm đau em, nhưng thật không ngờ, lại có người khác sẵn lòng săn sóc cho em từng chút. Với em như vậy là đủ rồi. Dù biết anh mãi chẳng là gì của em đến suốt cuộc đời.
Anh và em chẳng thuộc về nhau, chẳng là gì của nhau trong cuộc sống này. Chỉ biết rằng cả hai thực sự quý nhau, muốn nhìn thấy đối phương được vui vẻ và hạnh phúc. Biết rằng, hôm nay em xuất hiện trong cuộc sống của anh, còn anh là một phần thanh xuân tươi đẹp nhất của em, người em luôn biết ơn và yêu mến! Anh cứ vậy, cứ nhìn em bằng ánh mắt ấm áp cùng nụ cười như tỏa nắng ngày nào.
Mấy ngày nay, lòng em thấy nhẹ nhõm chút ít. Vơi chút buồn thương, chút khổ tâm, chút mệt nhoài. Chỉ cần được ngồi sau xe, yên vị, được anh chở vòng quanh con đường nào đó, hoặc con đường anh đã đưa tôi qua ngày trước, hoặc con đường mới toanh, người xe xô bồ.... Mùi gió mới mát lạnh, mùi thoang thoảng của hoa sữa rít vào cánh mũi, cứ hít hà hương hoa cho đầy, cho thỏa. Cứ vậy, anh lại bảo anh ghét hương hoa này ghê lắm. Chực cười, vì cái gì hai đứa cũng ngược nhau, người thích ngọt, kẻ thích cay đắng, kẻ thích hương hoa sữa, người chực lưỡi lắc đầu...
Mấy ngày nay Sài Gòn thật khác, Sài Gòn thật đặc biệt hơn với em. Vì có anh. Người sẵn sàng nghe em nói, nghe em than vãn, chịu được cơn điên của em, nhất nhất là cho em ăn ngon vào buổi sáng, uống ngon vào buổi tối. Anh thật đặc biệt hơn người tôi từng đặt hết cả chân thành!
Cảm ơn vì giữa hàng vạn người muốn em đau, muốn giết chết tâm hồn em, thì vẫn còn anh cố chấp bảo vệ em, một cách thật dịu dàng!
Cảm ơn anh vì ở cạnh em giữa lòng Sài Gòn rộng lớn chằng chịt nhà, xe, người người này!
Theo Emdep
Từng nghèo khổ rồi vươn lên thành giám đốc nhưng giờ tôi lại chán cô vợ xuất thân nông thôn, quê mùa của mình Đây là câu chuyện có thật của tôi. Người ta thường nói 'ở trong chăn mới biết chăn có rận', người ngoài sẽ chẳng thể nào hiểu hết được... Huy là tên của tôi. Nếu tôi không nói mọi người sẽ chẳng nghĩ được một người như tôi lại có xuất thân từ nông thôn. Tôi đã làm việc chăm chỉ trong nhiều...