Đã làm mẹ đơn thân thì… đừng khóc
Thì đã chọn làm mẹ đơn thân thì hãy vững vàng lên. Đã làm mẹ đơn thân thì.. đừng khóc. Ừ thì không khóc… Nhưng nước mắt vẫn rơi, chưa hẳn bởi tủi khổ, mà bởi những hạnh phúc.
Lam me đơn thân, nghia la môt minh lo tât ca. Hang thang rôi hang tuân tự chay xe máy tư chỗ làm sang bệnh viện đê kham thai, co hôm chơ lâu, hơn 10 giơ đêm mơi vê đên nha. Đi đường, phải lái xe thật chậm, phải quan sát tứ bề để con trong bụng mẹ được an toàn. Không được tủi thân khi nhìn cảnh người ta cũng đi khám thai như mình mà được chồng đưa, chồng đón.
Làm mẹ đơn thân là khi rời phòng mổ về phòng, phải tự dịch chuyển từ băng ca sang giường bất chấp những cơn đau thấu trời. Khi về nhà, phải thức đêm, thức hôm để chăm con, muốn chợp mắt một chút cũng không dám, sợ con té ngã, sợ con bị cuốn vào chăn màn…
Làm mẹ đơn thân, nghĩa là hoạt động 2 tay, 2 chân. 1 tay ôm con, 1 tay giặt giũ, nấu nướng, ủi đồ, lau nhà… hoặc có lúc kẹp con giữa 2 chân để 2 tay rảnh rang làm cái nọ cái kia. Có lúc mắc tè cũng phải phải ráng nhịn khi con chưa thể ngồi xe tập đi. Bỏ con một mình thì không yên tâm. Có khi phải vừa ôm con, vừa làm “chuyện tế nhị”.
Lam me đơn thân, nghia la châp nhân tât ca, châp nhân nhưng câu hoi to mo, dem pha, nhưng anh măt nhin ai ngai lẫn thương xót: Sao phải khổ thế, có chồng vẫn hơn…
Lam me đơn thân, nghĩa là từ giã những thú vui thời độc thân: đi chơi, đi xem phim đến tận 1-2 giờ sáng, thích đi du lịch thì cứ vác ba lô lên mà đi. Giờ đi đâu cũng mẹ với con và lỉnh kỉnh nào tã sữa, khăn, áo. Cái đầu không kịp chải và chiếc cổ áo trễ tràng sang một bên lúc nào chẳng hay.
Nhiều thứ lắm, mình chẳng khóc đâu.
Video đang HOT
Nhưng đến một ngày, qua hết những vất vả cơ cực nhất, mình không còn vẻ mạnh mẽ được nữa khi bác sĩ thông báo con mình có nguy cơ mắc bệnh hiểm nghèo. Mình ôm con thất thần ngồi ngoài hành lang bệnh viện, mắt con ngơ ngác nhìn mẹ khóc nức nở. Mình cứ ngồi như vậy, đến khi con cũng khóc theo mình…
Rồi mình lại khóc khi nghe bác sĩ nói may mắn khi con có thể điều trị bằng thuốc trong thời gian ngắn, đây không phải là bệnh hiểm nghèo. Mình vừa khóc mà môi lại cười, mình mừng mà nước mắt rơi, vì con không sao rồi…
Mình khóc, khi lúc mình lúc tuyệt vọng nhất, bè bạn, người quen biết đều tìm đến mình. Không cuộc gọi thì những dòng tin nhắn động viên, còn có khi đến ở với mình và con vài ngày vì lo lắng.
Mình khóc khi cha mẹ già cả rồi, vậy mà khi nghe tin vẫn đòi từ quê xa xôi vào để nhìn cháu nhìn con, để cầm tay đưa cho mình vài triệu. Ông bà nói, mình và con đừng sợ, còn có ông bà…
Rồi mình còn khóc khi con khỏe mạnh lại, lại bập bẹ nói một câu, con thương mẹ nhất…
Mình còn nhớ, khi mình chỉ có thể chọn làm mẹ đơn thân, bạn mình từng nói: “Đã là mẹ đơn thân rồi thì đừng khóc”. Ừ thì đừng khóc khi đã chọn con thay vì một cuộc đời khác. Ừ thì đừng khóc nếu một mai yếu lòng mỏi mệt. Ừ thì đừng khóc khi một mình gồng gánh một cuộc đời bão giông. Nhưng mà, hôm nay mình vẫn nói với nó, mình vẫn muốn khóc, khi mình hạnh phúc khi có con, khi mình biết mình đã làm đúng, khi mình hiểu con chính là điều quý giá nhất với mình.
Với cả, đàn bà làm mẹ đơn thân cũng chỉ là đàn bà. Mình thôi không gượng ép mình đừng khóc nữa. Cố quá thì được gì đâu, nước mắt rơi để mạnh mẽ hơn là nước mắt xứng đáng. Huống hồ, mình tin sau này con mình lớn lên, con sẽ lau nước mắt cho mình. Mình còn có con, khóc rồi lại cười với con thôi mà…
Theo Phunutoday
Cay đắng phát hiện thân phận 'trai bao' của người chồng hoàn hảo
Chồng tôi không bao giờ cho phép tôi bất cứ làm việc gì trong nhà. Từ nấu ăn, quét nhà, lau nhà, rửa bát, giặt giũ...anh đều làm hết. Khi tôi chủ động làm việc nhà, chồng lại ôm tôi vào lòng nói rằng đó là việc của anh và tôi nên ra xem TV.
ảnh minh họa
Khi mới quen anh, tôi cũng hơi ngại ngần vì anh hơn tôi 8 tuổi. Tôi nghĩ rằng, sự khác biệt tuổi tác khiến chúng tôi không thể hòa hợp. Tuy nhiên, sự quan tâm, chu đáo cộng với sự hiểu biết, từng trải của anh khiến tôi yêu anh từ lúc nào.
Cưới anh được 2 năm, anh vẫn luôn yêu chiều, quan tâm tôi như ngày đầu. Anh làm tôi rất tự hào vì không nhiễm những thói xấu như cờ bạc, rượu chè, hút thuốc. Anh chồng bao giờ cho phép tôi bất cứ làm việc gì trong nhà. Từ nấu ăn, quét nhà, lau nhà, rửa bát...anh đều làm hết. Khi tôi chủ động làm việc nhà, chồng lại ôm tôi vào lòng nói rằng đó là việc của anh và nói tôi nên ra xem TV.
Sau giờ làm, trong khi các chị cùng làm sấp ngửa đi đón con, đi chợ, nấu cơm, dọn nhà thì tôi vẫn thảnh thơi đi shopping, đi spa làm đẹp rồi mới về nhà ăn cơm. Tôi biết chồng tôi đang chờ tôi với bữa cơm nóng hổi ở nhà. Mỗi sáng sớm, anh cũng là người sẽ dậy sớm nấu cơm, bỏ cơm và hộp để tôi mang đi làm. Khi tôi kể chuyện này với các chị cùng công ty, 9 người chúc mừng thì cũng có 10 người ghen tỵ với "anh chồng quốc dân" của tôi.
Chồng tôi làm nhạc công cho các quán bar, phòng trà nên công việc khá bận rộn. Sau bữa tối anh thường đi làm đến 1-2 giờ đêm mới về đến nhà, có khi muộn hơn. Thương chồng vất vả, tôi khuyên anh nên tìm một công việc khác nhàn nhã hơn. Nhưng chồng tôi nói rằng, anh muốn kiếm được nhiều tiền hơn cho tôi. Khi tích cóp được đủ số tiền, chúng tôi sẽ sinh con. Anh muốn lo cho tôi và con có được cuộc sống dư dả nhất có thể.
Thú thật, tôi đi làm ở công ty nhỏ với đồng lương "ba cọc ba đồng" vì vậy mọi chi tiêu trong nhà đều do chồng tôi lo liệu. Mỗi tháng, chồng tôi còn cho tôi thêm từ 5-10 triệu để tiêu vặt nên cuộc sống khá thoải mái.
Kết hôn được 2 năm rồi, vì chưa có con, được chồng chiều, cuộc sống khá dư dả nên tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Cho đến một ngày kia, tôi phát hiện ra bí mật khủng khiếp khi vô tình đọc được một tin nhắn hiện lên trên điện thoại của chồng.
Hôm đó, chồng tôi về muộn vì anh bận đi sinh nhật một người bạn. Khi về đến nhà, tôi thấy người anh có hơi men. Sau khi thay quần áo, chồng tôi vội lên giường và ngủ thiếp đi. Đến khoảng 10 giờ đêm, tôi thấy cuộc gọi từ số lạ và tin nhắn hiện lên làm tôi chết sững: "Không đến à em? Em ở đâu thế? Phòng 403 mà".
Không mở khóa được điện thoại của chồng, tôi lấy máy gọi vào số lạ thì lấy giọng của một người phụ nữ đứng tuổi bắt máy. Tôi bắt đầu hoảng loạn, tim đập thình thịch. Suốt đêm đó, tôi đã lục lọi đồ đạc của chồng để truy tìm "manh mối" về công việc mà anh đang làm. Cuối cùng, tôi tìm được một cuốn sổ và lặng người khi thấy chồng tôi đã ghi chép những lần anh "đi khách" với đầy đủ thông tin khách hàng, địa điểm, số tiền anh kiếm được.
Hóa ra, vì "đặc thù công việc" nên anh thường đi làm vào ban đêm còn ban ngày thì anh ở nhà làm việc nhà.
Thấy chuông điện thoại tiếp tục réo, tôi vừa đau lòng, vừa tức giận đã đập nát chiếc điện thoại của anh. Không biết tôi phải làm sao với người chồng "trai bao" của mình. Sau khi phát hiện ra bí mật đó, tôi thấy ghê tởm người đàn ông này quá!
Theo Dân Việt
Chuyện làm mẹ đơn thân, mua nhà Hà Nội của nữ giảng viên Khi kể câu chuyện của mình, tôi muốn truyền tải thông điệp: "Mọi việc sẽ ổn khi ta thật sự quyết tâm". Tôi không dám khuyên ai đó, chỉ muốn qua câu của chính mình cổ vũ những người phụ nữ cùng cảnh ngộ, những người không gặp may trong hôn nhân. Tôi sinh ra trong gia đình nề nếp, bố là công...