Đã kết hôn đừng ngoại tình, muốn ngoại tình đừng kết hôn!
Cuộc sống ngắn ngủi lắm, cứ cuồng chân là bạn muốn chạy, bạn hám những cái mới lạ ở thế giới ngoài kia nhưng biết đâu đó một ngày ngoảnh lại bạn sẽ trắng tay vì những thứ quý giá bên mình đã bỏ bạn đi. Lúc đó bạn mới cuống cuồng đi tìm, mới biết trân trọng và bừng tỉnh thì có lẽ là quá muộn mất rồi.
Cuộc sống muôn màu, xã hội ngày càng phát triển vì thế mà đời sống con người ngày càng đủ đầy và khi đủ đầy rồi lại sinh ra nhiều tật xấu trong đó có…ngoại tình. Đôi khi tôi giật mình và tự hỏi, sao dạo này người ta ngoại tình nhiều thế.
Tại sao khi lựa chọn kết hôn với một người khi đó bạn yêu họ tha thiết và trong đầu luôn mong muốn sẽ che chở và làm những điều tốt nhất cho người vợ tương lai của mình, và nên nhớ khi đó họ còn chưa hi sinh gì nhiều cho bạn vậy mà bạn còn nghĩ thế đấy- một ý nghĩ thật cao đẹp.
Ấy vậy mà, khi cưới nhau về, người phụ nữ bạn yêu lúc đó giờ đã chịu bao khổ cực, hi sinh cho bạn rất nhiều và đặc biệt họ đã sinh con cho bạn, chăm lo cho bạn nhưng lúc này tình yêu của bạn vơi đi vì có thể cô ấy kém xinh hoặc nói quá nhiều để rồi bạn lại tơ tưởng tới người phụ nữ trẻ đẹp nào đó ngoài kia. Lúc này bạn không còn suy nghĩ ban đầu nữa (tôi không vơ đũa cả nắm, tôi chỉ nói đến những ai ở trong trường hợp này.)
Nhiều người có mái nhà êm ấm nhưng chẳng thích trân trọng
Video đang HOT
Thay vì đi chăm lo cho gia đình- những người luôn yêu thương quan tâm bạn, ở bên bạn lúc bạn khó khăn nhất thì bạn lại đi chăm sóc, âu yếm ai đó ngoài kia-một người chẳng có mối liên hệ huyết thống hay ràng buộc bằng một tờ đăng ký như vợ của bạn. Để rồi khi sự việc vỡ lở lại gây ra bao nhiêu là hệ lụy đáng tiếc.
Nếu đã có ý muốn ngoại tình thì xin đừng kết hôn vì như thế nó làm tổn thương nhiều người lắm. Còn nếu đã kết hôn thì đừng ngoại tình vì thay vì ngoại tình bạn hãy làm gia đình ấm lên, hãy làm những người bên cạnh bạn được hạnh phúc lên chứ đừng đổ lỗi, lấy lý do ngụy biện cho hành động của mình để rồi kêu chán nản và tìm một ai đó ngoài kia để “tâm sự” và kể khổ.
Cuộc sống ngắn ngủi lắm nên đừng ngoại tình
Đôi khi tôi thử nghĩ, cuộc đời có một, sống già rồi cũng đi về với cát bụi, vậy sao con người cứ thích làm những việc như ngoại tình để cho con cháu xã hội cười chê trong khi bên mình cũng có người vợ hiền, chịu khó hoặc xinh đẹp. Những người có vợ quá tệ hay chồng quá tệ không thể chấp nhận được tôi còn cảm thông còn những người có gia đình yên ấm, nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ, ấy vậy mà họ vẫn thích… ngoại tình, mà nực cười thay nhà càng giàu, càng thành đạt, vợ xinh con ngoan, mọi thứ nhìn vào thật hoàn mỹ nhưng những người đàn ông thậm chí phụ nữ trong mái ấm đó lại thích lăng nhăng bên ngoài.
Cuộc sống ngắn ngủi lắm, cứ cuồng chân là bạn muốn chạy, bạn hám những cái mới lạ ở thế giới ngoài kia nhưng biết đâu đó một ngày ngoảnh lại bạn sẽ trắng tay vì những thứ quý giá bên mình đã bỏ bạn đi. Lúc đó bạn mới cuống cuồng đi tìm, mới biết trân trọng và bừng tỉnh thì có lẽ là quá muộn mất rồi.
Vậy nên hãy nhớ nhé: “Đã kết hôn đừng ngoại tình, nếu muốn ngoại tình, ngay từ đầu, đừng kết hôn!”
Theo Phunugiadinh
Đừng ngần ngại nói "Con yêu cha"
Lang thang trên mạng, bất chợt bắt gặp clip chia se của những người con thổ lộ điêu ho tư hao vê cha cua minh, tôi như chết lặng vì xúc động.
Đưng ngân ngai noi răng "Con yêu cha" khi vân con cơ hôi (Anh minh hoa).
Ai cũng có cha trên đời, nhưng mấy ai đau đáu rằng, mình chẳng còn được bên cha dài lâu, mình phải tranh thủ thể hiện tình cảm với cha? Đoan clip đã gơi lại trong tôi những sợi thương sợi nhớ về cha của mình, khi giờ đây, cha không còn bên tôi nữa.
Tôi rất thần tượng cha mình. Tôi thường không giấu được ánh mắt lấp lánh tự hào khi sóng đôi bên cha, hoặc những dịp nghe người khác kể về cha. Nhà tôi làm nông, nghèo, lại đông anh em. Trong cuộc vật lộn mưu sinh để quyết tâm bằng mọi giá phải cho đủ đàn con đến trường ấy, cha tôi luôn tỏ ra lạc quan một cách lạ kỳ. Năm 1980, cha quyết định rời miền Bắc, đưa vợ còn vào miền Nam để kiếm kế sinh nhai, chẳng mang được gì quý giá ngoài chiếc đàn accordion. Mỗi lần cha nổi hứng chơi đàn, bọn trẻ chúng tôi xúm xít xem. Rồi cha tôi tập hợp thêm những người khác trong họ hàng để thành lập ban nhạc gia đình.
Đàn bầu, guitar, mandolin, violin, đủ cả. Mỗi khi ban nhạc tập hợp, cha tôi đứng phía trước làm nhạc trưởng. Rồi thời gian dài sau đó, cha bận rộn hơn với việc dạy hát và bắt nhịp cho đoàn thánh ca ở nhà thờ trong các buổi lễ. Đến dịp hè, ông đã tự tay đóng một bảng đen lớn, đến từng nhà để vận động trẻ em đi học nhạc lý. Ông trực tiếp đứng lớp, dạy từng kiến thức cơ bản về âm nhạc cho trẻ em vùng quê. Lúc đó, tôi cũng được tham gia học, và sướng mê khi mang cảm giác "là con của thầy".
Đến bây giờ, khi trưởng thành, tôi càng khâm phục hơn với tinh thần "học hỏi tất cả mọi thứ" của cha. Chẳng biết học từ bao giờ, cha tôi làm mộc rất giỏi. Ông đóng những chiếc tủ, chiếc giường đầy nghệ thuật với nét chạm trổ tinh xảo. Điều tôi thích nhất, là cha đã đóng 5 chiếc ghế cho 5 chị em chúng tôi, từ thấp lên cao, mỗi lần ăn cơm là chúng tôi hớn hở đi lấy đúng chiếc ghế của mình. Ông cũng tự tay cầm bay xây nhà. Mỗi khi trong xóm có người làm nhà to, ông được tín nhiệm làm "thợ phó", tức người chỉ huy chính cho việc xây dựng ngôi nhà đó. Nhưng khi có nhà bên cần đóng cái máng heo, ông cũng hăng hái đi giúp.
Tôi không tài nào hiểu được, cha tôi chưa từng được sử dụng điện bao giờ, nhưng đến năm 1997, ông đã đứng ra đưa được điện về cho xóm, rồi tự tay đúc những cột điện to, đóng những táp- lô bằng gỗ và đến từng nhà để lắp hệ thống điện như một thợ chuyên nghiệp.
Tôi thần tượng cha mình, vì ông rất hiền lành, hầu như không làm mất lòng ai. Lúc nào ông cũng giúp không công cho hàng xóm, hết việc này đến việc kia, khiến mẹ tôi không nén được bực bội. Mỗi lần bị mẹ tôi la vì "ăn cơm nhà, vác ngà voi", ông lại nháy mắt với tôi như nháy mắt với đồng minh. Điều đó khiến tôi rất tự hào - tự hào vì được làm đồng minh với một người tuyệt vời như cha.
Thương cha là vậy, nhưng thói quen giao tiếp rụt rè của người ở quê khiến tôi chưa bao giờ dám tâm sự hay thốt lên câu: "Con yêu cha" khi còn có thể. Đây la điêu lam tôi vân hôi tiêc mai đên tận bây giơ. Tôi chi ươc gi ngay ây minh cam đam hơn đê noi vơi cha tinh cam va sư ngương mô đê cha biêt răng con trai yêu cha đên mưc nao.
Bây giờ, tôi thấy những người còn cha bên đời thật may mắn biết bao. Nếu tôi là họ, tôi sẽ trò chuyện với cha thật nhiều, và chắc chắn sẽ không ngại thốt lên rằng "Con yêu cha", khi vẫn còn cơ hội...
Theo VNE
Sợ đàn ông vì từng chứng kiến cảnh bố đánh đập mẹ Nhìn gia đình như vậy tôi thấy sợ đàn ông, không dám tiếp xúc với họ, dần dần thích con gái lúc nào không biết. Ảnh minh họa Tôi 24 tuổi, tốt nghiệp đại học gần một năm, sinh ra và lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc. Trải qua mấy chục năm, lúc nào tôi cũng sống trong cảnh bạo...