Đã hết nợ tình
Có rồi, mất đi một vài mối tình là chuyện bình thường trong cuộc đời. Nhưng chuyện chia tay của chúng mình hình như đã nằm ngoài quy luật thường tình, khiến em là người trong cuộc mà vẫn phải kinh ngạc.
Không nước mắt, không hận thù, không tiếc nuối. Những thứ đó chỉ có trong hình dung của em, vào cái đêm em quyết định sẽ nói lời chia tay với anh. Anh đã dội nước lã vào tất cả những hình dung vớ vẩn ấy bằng một vẻ mặt đầy suy tính, và anh bảo: “Để mai gặp lại, anh đưa cho em cuốn sổ, rồi chúng mình nói chuyện tiếp”.
Thì ra nó là một cuốn sổ chép nợ. Nghĩ lại, em mới thấy buồn cười, chứ lúc nhìn thấy anh chìa cuốn sổ ghi chép tỉ mỉ dày đặc những chữ và con số, chẳng khác gì cuốn sổ đoán đề của bà ngoại, em kinh ngạc đến mức chỉ còn biết đứng c.hết lặng nghe anh diễn giải. Ngày này, tháng này, nhân lúc đưa em vào quán A. để tỏ tình, anh chi hết ngần này t.iền. Ngày kia, tháng nọ, vào xem phim B, ngần ấy t.iền anh phải bỏ ra, nào vé, nào Lavie, nào hai gói đậu phộng Tân Tân…
Cứ mỗi tháng anh lại cộng sổ một lần. Nhìn anh cộng sổ, em mới biết, hoá ra chúng mình cũng gắn bó với nhau được hai năm ba tháng tám ngày. Nghĩ đến đây, em có lý do để khóc lóc một tí rồi. Sao em có thể bị mù màu lâu đến thế nhỉ? Phải mất hai năm ba tháng tám ngày ở bên anh rồi mới nhận ra mình bị nhầm lẫn. Em đã từng nhìn anh như một thần tượng, không nghĩ anh lại có khả năng cộng sổ tỉ mỉ như một kế toán chuyên nghiệp.
Và rồi anh chia đôi. Chia đôi chi phí từ ngày anh còn chưa “cưa đổ” được em cho đến tận ngày hôm qua, khi em mời anh vào quán nước để rụt rè nói ra quyết định của mình. Hôm qua, em vẫn còn thấy day dứt trong tim vì sợ sẽ làm tổn thương anh.
Cảm ơn anh đã giúp em thoát khỏi màn thương vay khóc mướn không cần thiết… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh vẫn thường nói anh là người cô độc, chỉ có ở bên em, anh mới thấy đời có thêm sinh khí để sống vui, sống tốt. Nhỡ lúc em buông mối tình này về quá khứ, em làm anh đau khổ… Em thật khéo tưởng tượng! Chỉ có cuốn sổ trong tay anh đau khổ, nếu như em không lĩnh trách nhiệm trả một nửa số tình phí trong hai năm ba tháng tám ngày qua mà thôi.
Đang là sinh viên, em làm gì có một lúc mấy triệu để trả ngay cho anh. Trong một ngày, em chạy hết nơi nọ đến nơi kia, giật gấu, vá vai, may thay, đến chiều tối thì cũng đủ “tư cách” để gặp anh lần cuối. Em lại mời anh ra quán nước, chìa cho anh đúng số t.iền anh cần và làm cho anh giật mình hơn: “Hai năm ba tháng tám ngày em đã trả đủ nợ tình. Hôm nay, em trả t.iền nước cho cả phần của anh, gọi là cảm ơn anh đã giúp em thoát khỏi màn thương vay khóc mướn không cần thiết”.
Ô hay, có ai chia tay tình yêu mà thơ thới nhẹ nhõm như em không nhỉ? Anh bảo anh làm thế để níu giữ em, nhưng em lại thấy rằng nếu biết trước việc có thể trả nợ tình cảm bằng t.iền như thế này thì em đã nói lời chia tay cách đây một năm hai tháng tám ngày rồi.
Em cảm ơn anh thật đấy. Sự sòng phẳng của anh lúc đầu khiến em sững sờ, phẫn nộ, nổi gai ốc, nhưng khi tĩnh tâm lại, em thấy như thế lại hoá hay. Chúng mình chẳng còn nợ nhau điều gì. Cuốn sổ của anh là một dấu chấm hết hoàn hảo hơn bất cứ lời chia tay mùi mẫn rườm rà nào.
Đã đến lúc em phải tìm cách k.iếm t.iền để trả nợ hai năm ba tháng tám ngày không biết thế nào là yêu…
Theo VNE
Anh đã khóc… vào ngày em vu quy!
Ngày vu quy, em thật đẹp và lộng lẫy... nhưng người đứng bên cạnh em hôm ấy lại là người đàn ông khác, chứ không phải là anh!
Em à! Anh biết em cũng là một độc giả và cũng rất thường xuyên đọc báo. Anh viết lên đây những dòng tâm sự này cũng mong em đọc được và hi vọng rằng, anh sẽ được nhẹ nhõm và vơi đi phần nào nỗi buồn khi phải xa em!
Em còn nhớ mình đã yêu nhau từ bao giờ không? Có lẽ là từ năm cuối cấp 2 em nhỉ? Biết bao kỉ niệm vui buồn nếu như ngày đó anh không vội vàng bỏ em để chạy theo "tình mới", bỏ em một mình với vô vàn những khó khăn và đắng cay trong cuộc sống. Giá như anh đừng vì cái "tội tình" đó thì giờ anh đã không phải ngồi đây ân hận, ngồi đây xót xa vì nhớ em và mất em.
Từ trước anh đã chẳng bao giờ tin vào số phận nhưng giờ đây thì sao hả em? Liệu có phải là số phận hay định mệnh đã chẳng cho anh và em được ở bên nhau? Nhưng điều đau khổ nhất là yêu nhau nhưng chúng mình chẳng thể hiểu nhau được một ngày, chính vì điều này mà hai đứa mình phải xa nhau... anh cũng không biết phải nói như thế nào nữa... Mong em tha thứ!
Xa rồi những ngày tháng đó... Giờ đây anh và em là hai con người đi trên hai nẻo cuộc đời khác nhau, em đã có một gia đình riêng với một cháu trai 6 t.uổi. Anh biết đó cũng không phải là một gia đình hạnh phúc, một gia đình đầy ắp những tiếng cười như bao người mong ước, còn anh thì sao em biết không?
Về kinh tế gia đình, anh không đến nỗi phải "mười nghìn chia đôi" để ăn bánh mì, cũng gọi là ổn ổn em à, còn về tình cảm vợ chồng anh cũng không dám chắc là sẽ hơn em,... Tuy vợ chồng anh không to tiếng, không lời ra tiếng vào, không ghẻ lạnh nhưng cũng nhạt nhẽo và vô vị... Ở bên người đầu ấp tay gối mà anh đâu có cảm giác gì? Anh chưa một lần cảm nhận được hạnh phúc ở bên người vợ của mình. Và cũng sẽ chẳng bao giờ anh mong muốn rằng, vợ chồng anh sẽ có được hạnh phúc, ngọt ngào như khi mình ở bên nhau! Anh nhớ em nhiều lắm, nhiều lắm em có biết không?
Nhìn em thật đẹp nhưng thật tiếc khi chú rể lại không phải là anh! (Ảnh minh họa)
Hơn 10 năm về trước, khi chia tay nhau đã chẳng ai nói được với nhau điều gì và giờ đây cũng vậy! Lý do mà em đưa ra chỉ là mình không hợp nhau, không hiểu nhau và em muốn giải thoát cho anh! Anh đâu có gì đáng để mất đâu mà em lại nghi như vậy? Nếu có thể đ.ánh đổi được thì anh sẵn sàng đ.ánh đổi mọi thứ để có được em!
Ngày em vu quy cũng là ngày anh khóc và khổ đau rất nhiều! Ngày đó dù anh phải đi làm xa nhưng cũng rất may là anh đã về đúng lúc em chuẩn bị lên xe hoa. Nhìn em thật đẹp nhưng thật tiếc khi chú rể lại không phải là anh! Anh đã không thể kìm nổi lòng mình và bật khóc khi thấy em cùng người đàn ông khác tay trong tay làm lễ cưới. Có ánh mắt... không! Dường như rất nhiều ánh mắt nhìn về phía anh... nhưng rồi họ cũng hiểu ra rằng, chúng mình đã có một thời yêu nhau!
Sau này đến "ngày vui" của anh, em cũng đã đến và được nhìn người em đã từng yêu đi xây dựng gia đình với người con gái khác. Anh biết em rất buồn nhưng em là người luôn biết che giấu những cảm xúc của mình. Em không nói ra nhưng anh thoáng nhìn thấy nỗi buồn trên gương mặt em... Khi lễ cưới chưa kết thúc, em đã vội vàng bỏ về mặc cho anh gọi em cũng không nghe. Giá như khi ở bên em, em đừng nói "Anh phải lấy vợ đi. Anh lấy vợ thì em mới yên tâm..." thì bây giờ anh đã không phải đứng trước nỗi đau khi phải xa em mãi mãi...
Giờ đây anh và em đều đã có cuộc sống riêng, điều này anh biết hơn ai hết em à! Nhưng vì quá yêu em nên anh không muốn mất em, anh muốn mãi được yêu em như ngày nào, mãi mãi được nằm trong vòng tay yêu thương ngọt ngào của em...
Đã rất nhiều lần em đòi chia tay nhưng anh luôn là người níu kéo, anh đã làm đủ mọi cách để em quay lại với anh dù anh biết chắc chắn đến một ngày nào đó, rồi mình cũng phải xa nhau. Không biết đó sẽ là ngọt ngào hay đắng cay nhưng dường như nghị lực không thắng nổi trái tim anh... Anh chẳng biết mình sẽ như thế nào khi phải xa em nữa!
Hôm nay anh đã đi mà chẳng biết mình đi đâu, anh đã tới công viên đó, cũng là chỗ mà mình hẹn hò nhau sau bao năm xa cách. Anh đã ngồi đó thật lâu để nhớ em nhớ về lần đầu tiên đó và anh đã khóc rất nhiều...
Đêm nay cũng như bao đêm... anh chẳng ngủ được, anh muốn tâm sự cùng em, cũng hy vọng lòng mình được nhẹ nhõm! Em ạ, sắp đến sinh nhật em rồi đó, một ngày trong tháng 5 em nhỉ? Anh rất muốn được ở bên em trong ngày sinh nhật này nhưng hôm nay, em lại từ chối tất cả những gì anh có thể mang đến cho em, dù điều đó nó rất nhỏ nhoi... Điều đó đã khiến anh rất buồn vì một chút kỉ niệm bên anh, em cũng không muốn...
Nếu có thể đ.ánh đổi một điều gì đó để có em thì anh sẽ sẵn sàng đ.ánh đổi tất cả... Em biết không, anh yêu và nhớ em rất nhiều!
Theo VNE
Kết cục buồn của người đàn bà nông nổi Chưa đến một năm sống chung với nhau, Phương thú thật với chị là Phương ngày trước chỉ bị chị quyến rũ và say mê nhất thời chứ chưa bao giờ thấy yêu thương chị. Phiên tòa ly hôn của anh Trần Văn T. khá đặc biệt vì vắng mặt người vợ. Căn phòng của TAND TP.HCM lạnh lẽo, đầy sự đau đớn,...