Đã đến lúc phải quên anh
Em không ân hận vì đã yêu anh, cũng không day dứt vì nỗi đau hiện tại… Chỉ là trái tim vẫn theo lối nó đã quen, vẫn đập loạn nhịp khi nhìn thấy bóng dáng anh, đôi má dịu dàng đỏ hồng bởi nụ cười nhẹ của ai đó
Chào anh – người từng yêu em rất nhiều! Khi em viết những dòng này đây, cũng là lúc khoảng thời gian chúng ta xa nhau quá dài để quay trở lại…
Em vẫn luôn hình dung anh qua nỗi nhớ bấy lâu nay, từng nụ cười hiền, từng ánh mắt ấm áp, từng cái quay đầu lại nhìn em khi anh chở em bằng con xe cào cào… Anh đã từng yêu em rất nhiều với những cuộc gọi hai tiếng mỗi tối, tin nhắn yêu thương mỗi sáng sớm thức dậy. Em thấy cuộc sống trở nên đáng quý, có ý nghĩa thêm biết bao nhiêu! Vậy mà sao bây giờ, anh lại bỏ em một mình bơ vơ, chơi vơi giữa những kỉ niệm ngọt ngào?
“Chỉ cần yêu nhau 10 năm nữa tao sẽ lấy mày mà! Nhanh lắm!” – Cái câu nói ngây ngô của anh thuở đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí em, vẫn nhắc em ghi nhớ về một lời hứa đã bị quên lãng… Anh vô tâm như thế sao? Những yêu thương in đậm trong trái tim em trở thành những vết sẹo không thể lành lại… Giá như lúc đó, anh đừng hứa hẹn gì cả, cũng sẽ không để em cứ mong chờ mãi như hôm nay. Mất đi anh, có sao đâu, chỉ là trái tim lõm đi nhiều chỗ, thiếu mất người kể chuyện em nghe mỗi tối, nghe em lải nhải tâm sự về việc đời, thiếu mất một người để cho em ôm khi lạnh, nhớ khi buồn, tựa vai vào khi khóc thôi… – Có sao đâu đúng không anh?
Nhiều lúc em tự hỏi, liệu anh có còn yêu em? Hay sự chia tay anh nói chỉ là câu nói bốc đồng trong lúc buồn bực? Em tìm ngàn lí do để chứng minh chúng ta vẫn là của nhau, ngốc nghếch níu kéo một bóng hình đã xa để khi anh vô tâm mà nói rằng “Yêu ai chả được, miễn không phải mày”… Anh à, đôi khi em khóc òa như con nít, muốn gục xuống buông lơi tất cả, nhưng em hiểu nếu bản thân em ngã quỵ thì còn trái tim nào đủ mạnh mẽ để hàn gắn vết thương nối liền những yêu thương đứt gãy?
Video đang HOT
Tình yêu là gì vậy? Khiến chúng ta điên cuồng tiến đến với nhau, rồi lại lạnh lùng hất đi những kỉ niệm đẹp bên nhau, tan vỡ, em chơi vơi giữa dòng đời…
Anh tàn nhẫn thật! Giờ đây anh cười vì người khác khóc, vì người khác – chỉ cần người đó không phải là em! Anh biết không? Em đang mắc kẹt giữa những nỗi đau khôn nguôi, biết là bản thân phải quên anh, biết chia tay rồi cũng không thể quay ngược thời gian được nữa nhưng sao vướng bận, cứ vương vãi trong lòng. Em không ân hận vì đã yêu anh, cũng không day dứt vì nỗi đau hiện tại… Chỉ là trái tim vẫn theo lối nó đã quen, vẫn đập loạn nhịp khi nhìn thấy bóng dáng anh, đôi má dịu dàng đỏ hồng bởi nụ cười nhẹ của ai đó…
Em muốn quên… Sẽ quên… Muốn ra đi… Muốn không nhìn thấy anh nữa… Không nhìn anh đi bên ai, cười nói với ai như với em ngày xưa… Anh giờ không phải chủ quyền của riêng em nữa! Hãy cho em giữ chút ích kỉ này, bởi đó là cách duy nhất để quên anh…
Nhưng thực ra…
Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm…!
Theo Blogtamsu
Đôi khi muốn... lãng quên
Em, một nữ kiến trúc sư xinh đẹp và giỏi giang. Mọi thứ xung quanh em đều gần như hoàn hảo. Em có một gia đình yêu thương mình, một công việc mà em yêu thích và được cất nhắc làm những dự án quan trọng. Duy chỉ có một điều, em vừa chia tay một mối tình dài, ngỡ đã sắp đi đến đích thì dừng lại.
Em hỏi tôi: làm sao để quên? Tôi không biết nói với em như thế nào vì bản thân mình cũng từng như vậy, cho mãi đến ngày ta bỗng dưng quên, như có cơn lũ nào đó, quét qua trí nhớ.
Em nói rằng, em vừa yêu vừa chán thành phố này bởi đi đâu em cũng thấy bóng hình của hai đứa, nước mắt em cứ chực trào, vì yêu và vì nỗi nhớ quay quắt trong lòng. Bởi em không thể quên, bởi đâu đâu cũng là kỷ niệm.
Em được cử đi công tác ở một đất nước xa xôi. Cứ tưởng rằng em sẽ đỡ nhớ, đỡ đau, nhưng không, nỗi nhớ ấy lại cồn cào nhiều hơn, dù bên ấy, chẳng có chút gì kỷ niệm, nhưng trong lòng em chỉ có mỗi hình bóng một người. Biết sao được, vì đó là tình yêu.
***
Chị nói chị muốn cho chồng và cho mình một cơ hội. Nhưng mọi điều thật khó khăn vì mỗi lần nhìn chồng, chị lại nghĩ ngay đến người tình của chồng. Dẫu mọi thứ đã qua, dẫu chị quyết bảo vệ mái ấm gia đình cho các con của chị, dẫu chồng chị đã hối lỗi, toàn tâm toàn ý với gia đình, thì chị vẫn nhớ, nhớ như in những tin nhắn chồng từng nhắn cho người ấy, nhớ lúc gặp cô ta nói chuyện phải quấy thế nào...
Sự phản bội của chồng chưa đánh gục ngã chị, nhưng trí nhớ của chị thì thực sự bóp nát con tim. Chồng muốn mời vợ đi ăn nhà hàng, chị nghĩ ngay cái nhà hàng này chồng đã từng đến với cô nhân tình. Chồng một hôm nào đó muốn vợ được nghỉ ngơi nên nấu bữa cơm thịnh soạn thì chị cũng không thể không đay nghiến: "Thì ra, hồi xưa anh chăm bẵm nó như thế!".
Tôi khuyên chị tập quên đi, đừng đạp đổ nữa, nếu thật sự muốn sống quãng đời còn lại với nhau. Chị bảo rằng muốn lắm, nhưng không hiểu sao vẫn nhớ. Chị chỉ ước gì có thể quên, chỉ nhớ thời gian yêu nhau của hai vợ chồng chứ đừng nhớ đến những việc đau lòng ngày ấy.
Tôi, sau hai lần sinh nở, như ông bà xưa hay nói là trí nhớ giảm nhiều. Có lúc, mở tủ lạnh ra, đứng tần ngần không nhớ nôi mình định làm gì. Vậy mà, có những điều muốn quên cũng không quên được, ấy là mấy lời nói vô tâm của chồng.
Chồng thuộc dạng nóng tính, những lúc căng thẳng là phát ngôn thiếu kiềm chế. Tôi cũng vậy, cũng có lúc không nhớ mình đã nói gì. Nhưng may là chồng tôi lại thuộc kiểu người hay quên, nên có lỡ lời thì hôm sau ngọt ngào là anh quên ngay. Còn tôi, nhiều khi hiểu tính chồng là vậy, nhưng vẫn có hôm mất ngủ.
Có lẽ việc ghi nhớ là một trong những đặc tính khác biệt của đàn ông và phụ nữ. Phụ nữ có thể kể chi tiết tường tận một việc đã xảy ra cách đây hàng tháng, còn đàn ông, đôi khi quên cả kỷ niệm ngày cưới. Đó không phải là lỗi của đàn ông, cũng không phải là lỗi của đàn bà. Đó chỉ là một sự khác biệt của tạo hóa.
Tôi biết, có người, ghi cả nhật ký của hai vợ chồng. Theo thời gian, quyển nhật ký ấy, vui ít buồn nhiều. Người vợ ghi rõ ràng chi tiết, hôm ấy anh ấy nói gì, anh ấy đã làm gì khiến mình buồn mình đau... Khi có chuyện gì không vui, cô vợ lại lôi nhật ký ra viết và đọc. Rồi lại tự nhốt mình trong những điều đau buồn ấy.
Là một người đàn bà, tôi muốn mình lãng quên. Điều đó, đôi khi không phải muốn là được. Nhưng mình có thể chọn lựa. Ừ thì có thể chồng mình hôm nay chưa tốt điểm này, anh ấy có thể nói câu gì đó làm mình buồn. Mình có thể nhẹ nhàng góp ý khi anh ấy vui. Rồi thôi, đừng nhớ nữa. Sức chứa của bộ não có giới hạn, hãy chọn lựa điều gì vui, hạnh phúc để nhớ. Hãy nhớ những ngày bên nhau và rồi... vui vì đã có một cuộc tình đẹp. Hãy nhớ, chỉ nhớ những lúc vợ chồng vui vẻ, những lúc con cái hạnh phúc vì được đi chơi với cả ba lẫn mẹ. Nỗi buồn tự nhiên se nhạt phai dần...
Theo Baophunu
Muốn rũ bỏ tất cả để trả giá sau nhiều lần vượt rào Chia tay người yêu là điều chắc chắn nhưng đến với đồng nghiệp cũng không được. Tôi biết tôi là đứa hư hỏng không đáng nhận hạnh phúc. Tôi là một cô gái có cách sống rất thoáng. Tôi 23 còn anh thì đã 27. Chúng tôi quen nhau cũng giống như bao cặp tình nhân khác, mãnh liệt và say đắm. Tôi...