Đã đến lúc em buông tay
Tạm biệt nhé! Sao Chổi, nhờ có anh em biết, mình vẫn còn có thể biết nhớ, biết thương, hồi hộp đợi chờ, để biết mình vẫn còn nhói đau thêm lần nữa…
Cuối tháng 3 rồi, biết hắn tròn 5 tháng, kết thúc rồi bắt đầu lại 3 lần, lần nào cũng nghĩ là thực, lần nào cũng định buông tay đến phút cuối hắn nắm lại… lần này thì không thật sự, quay lưng lạnh lùng đầu không ngó lại nữa rồi. Cái hẹn “khi nào ổn định anh sẽ liên lạc với em” sao mà xa vời quá!
Tự nói với mình là không nghĩ, không buồn, không nhớ, cứ để cho đầu óc trống rỗng vô cảm. Vậy mà hắn là người đầu tiên nghĩ đến mỗi khi thức giấc, vẫn là những băn khoăn trước khi chìm vào giấc ngủ dài… vẫn muốn kể những chuyện lặt vặt, những cảm xúc xảy ra quanh mình. Lẩn thẩn thật rồi H ạ, cứ như anh chàng “tôi” trong “một mình” của Nguyễn Nhật Ánh, cười gượng với cả lọ hoa để trên bàn…
Chẳng biết làm sao… nhớ lắm dù gặp nhau không nhiều, dù chỉ là những câu chuyện vô thưởng vô phạt, những cử chỉ cùng nét mặt “nham nhở” rất đáng yêu. Hai đứa dắt nhau lội quanh hồ, nắng cháy rát, cái lều tạm cứ dựng rồi sập vì gió, nắng, bụi… không gian bát ngát của những vạt rừng cao su, thương lắm dù tất cả những khó khăn mình chỉ biết qua những câu chuyện kể, mình tin và cứ ước được san sẻ, được bên cạnh hắn trong những lúc cô đơn như thế…
Sắp xếp lại mọi thứ gọn gàng bỏ vào trong ngăn tủ nhỏ của ký ức… (Ảnh minh họa)
Cố làm quen, chỉ để quen, chỉ để bạn bè cho qua mau những tháng ngày tẻ nhạt… cuối cùng lại nhớ, mong hắn nhiều, để liều mình đi với hắn về tận Đồng Nai dù cho bao nhiêu người cản, dù trong lòng cũng lo sợ, cũng lấn cấn nhiều lắm. Đi chơi về rồi, vui nhiều, nhấm nháp niềm vui ấy. Tự nhiên thấy mình khang khác, vui vẻ, yêu đời, may quá! Vẫn còn cảm xúc, vẫn muốn san sẻ, yêu thương, cố gắng vì một ai đó ngoài động lực gia đình, cứ nghĩ từ giờ sẽ có người đồng hành với mình, cố gắng với mình, thấy nhẹ nhàng ấm áp khi nghĩ về nhau, vậy mới biết mình vẫn còn cảm xúc vẫn còn nghĩ tới người khác bằng tất cả tình cảm, tất cả trân trọng…
Video đang HOT
Gần 2 năm trời âm thầm lặng lẽ vui buồn với những trang nhật ký, mở lòng ra, vui sướng ngỡ gặp nắng ban mai ấm áp rồi lại ngỡ ngàng vì không phải, khi đó có mây che nên nắng trở nên dịu dàng, mây tan đi rồi mới thấy bỏng rát đến tận tim… Tạm biệt nhé! Sao Chổi, nhờ có anh em biết, mình vẫn còn có thể biết nhớ, biết thương, hồi hộp đợi chờ, để biết mình vẫn còn nhói đau thêm lần nữa… cái vệt sáng dài anh để lại sẽ mờ dần rồi tắt lịm thôi… “Không cái gì tự nhiên mà có…” phải vậy không anh?
Tự kê đơn thuố.c cho mình vì tưởng mình “say nắng”. Giờ thì sắp xếp lại mọi thứ gọn gàng bỏ vào trong ngăn tủ nhỏ của ký ức, khóa chặt lại rồi ném cái chìa khóa xuống sông. Sẽ chẳng sao cả. Một đứa con gái giàu nghị lực, luôn biết tạo niềm vui cho mình sẽ chỉ dành lại những khoảng lặng cần thiết thôi…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em là một đứa con hoang
Hương lắc đầu từ chối rồi chạy vụt đi để lại Khánh với sự ngỡ ngàng không hiểu nổi. Trái tim Hương như thắt lại vì đa.u đớ.n.
Cô yêu Khánh vô cùng nhưng nỗi ám ảnh trong Hương khiến cô không đủ can đảm thừa nhận tình yêu đó, cô sợ Khánh sẽ thay đổi khi biết Hương là một đứa con hoang.
Khánh nhìn theo dáng người con gái mình yêu đang băng mình chạy trong màn mưa mà lòng đau như cắt. Anh không biết vì sao Hương từ chối tình yêu của mình, mặc dù anh chắc chắn Hương cũng rất yêu anh. Anh muốn lao vào cơn mưa xối xả để giữ Hương lại bên mình nhưng có điều gì đó vô hình giữ chặ.t châ.n anh, để rồi anh chỉ biết đứng đó, nhìn theo...
Hương có khuôn mặt khá ưa nhìn, cái đẹp toát lên từ dáng vẻ dịu dàng và nữ tính. Nhưng có lẽ điều ấn tượng với phần lớn mọi người khi gặp Hương chính là đôi mắt. Hương có một đôi mắt thật đẹp, hàng mi dài, cong vút nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đó có một nét buồn u uất, một cái buồn hút hồn người đối diện.
Lần đâu tiên gặp Hương tại buổi giao lưu cựu học sinh trường cấp 3 nơi cả hai người cùng theo học, Khánh đã không thể không chú ý tới người con gái có đôi mắt đẹp lạ lùng đó. Anh tìm cách bắt chuyện và được biết Hương học dưới mình hai khóa. Có thể nói, với Khánh đó thực sự là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Sau lần gặp gỡ ấy, Khánh vẫn duy trì mối quan hệ với Hương. Những lần hẹn nhau về thăm thầy cô, thăm trường cũ dường như đã giúp hai người xích lại gần nhau hơn.
Một năm kể từ ngày hai người gặp gỡ đã giúp Khánh cảm nhận được tình cảm của Hương nên anh mạnh dạn xin phép đến nhà thăm gia đình cô. Anh đến thăm nhà Hương vài lần và gặp mẹ cô, nhưng tuyệt nhiên không thấy Hương nhắc gì đến ba. Anh cũng không bao giờ thấy bóng dáng ba Hương trong nhà. Anh thầm nghĩ có thể ba mẹ Hương đã chia tay nhau, hoặc xấu hơn là ba Hương đã mất. Có đôi lần Khánh định hỏi Hương về điều đó nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt buồn sâu thẳm của cô anh lại không thốt được thành lời.
Không để cho Hương nói hết, Khánh ôm chầm lấy cô như sợ người mình yêu sẽ tan biến mất... (Ảnh minh họa)
Hôm nay, sau gần hai năm quen nhau, Khánh quyết định ngỏ lời yêu với Hương. Khánh cảm nhận được rằng Hương cũng yêu anh nên anh đến chỗ hẹn trong niềm hạnh phúc lâng lâng. Anh có ngờ đâu Hương từ chối. Anh đứng lặng nhìn Hương xa dần mình trong sự ngỡ ngàng không hiểu nổi.
Khánh quyết định đi tìm Hương, anh muốn được biết lí do dẫu rằng Hương có thể vẫn không chấp nhận. Nhưng anh cần cho Hương hiểu được anh yêu cô ấy nhiều đến thế nào.
Nhìn thấy dáng quen thuộc của Hương trên chiếc ghế đá cạnh trường cũ, Khánh biết mình đã đúng. Anh đã không mất nhiều thời gian để tìm ra Hương. Việc Hương đến đây ngồi lặng lẽ càng giúp anh khẳng định Hương có yêu anh. Khánh tiến đến gần và khẽ nói:
- Em đến nơi đây chứng tỏ em trân trọng kỉ niệm của chúng mình, không phải em không yêu anh như lời em nói hôm trước mà thực ra là ngược lại. Vì sao? Vì sao em lại từ chối tình yêu của anh khi mà em biết anh thực lòng yêu em, hãy nói cho anh biết lí do đó là gì?
Hương không quay lại vì muốn giấu hai hàng nước mắt đang trào ra trong đôi mắt:
- Anh nói đúng, em yêu anh nhưng em không đủ can đảm để bước tiếp, em sợ mình không xứng vì... vì... em là một đứa con hoang. Em không có bố, anh hiểu không? Mẹ đã gặp một người đàn ông và sinh ra em. Người ta nói "Lấy vợ kén tông, lấy chồng kén giống", liệu anh và gia đình anh có chấp nhận em không? Liệu mọi người có khin.h thườn.g mẹ em và em không...?
Không để cho Hương nói hết, Khánh ôm chầm lấy cô như sợ người mình yêu sẽ tan biến mất. Anh thấy đau trước nỗi đau của người yêu, Khánh thấy thật khó thở:
- Anh không quan tâm, anh yêu em vì em là chính em chứ không phải vì em là con của một ai đó. Ngày trước anh yêu em và giờ đây khi biết sự thật này anh càng yêu em gấp bội, anh sẽ là người đàn ông của đời em, anh sẽ cho em được nếm trải niềm hạnh phúc của một gia đình thực sự, anh không cho phép em đán.h mất tình yêu của mình vì điều đó, anh không cho phép, hãy tin ở anh...
Nằm trọn trong vòng tay ấm áp của Khánh, Hương òa lên nức nở. Hơi ấm từ lồng ngực người đàn ông đang che chở cho cô khiến cô cảm thấy thật an toàn...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em biết vì sao mình... ế! Không phải em xấu xí hay có "vấn đề" về giới tính nên mới "ẩm ương", hơn 30 tuổ.i mà vẫn chưa có ai "rước" đâu anh ạ. Mà bởi vì trong em có quá nhiều đổ vỡ đối với tình yêu và cuộc sống gia đình. Có thể trong mắt anh và trong mắt nhiều người, em là một phụ nữ quá...