Đã cưới rồi thì cố mà đừng ly hôn
Thế là từ chỗ không biết rõ nguyên do tại sao họ lại ly hôn thì nay hàng xóm biết tới tận chân tơ kẽ tóc. Mọi người chỉ còn biết cười nhạt: thôi, nhà đó được cả vợ lẫn chồng!
Kể cả đàn ông hay đàn bà, đều sợ bị tổn thương. Chỉ có điều cái sự tổn thương ấy ở mỗi người nó để lại lại những hậu quả lớn hay nhỏ mà thôi. Nhưng tuyệt nhiên không ai muốn vì người mình từng yêu thương, trân trọng, người cùng chăn cùng gối, cùng con cái cùng từng chia ngọt sẻ ngọt bùi mà phải bị tổn thương. Cái sự quay lưng lại với nhau ấy, người ta cùng lắm, bất đắc dĩ lắm mới phải nhắm mắt đưa chân vào.
Không ai muốn đưa mình tới đường cùng của một cuộc hôn nhân, bởi trong lễ cưới, cái nắm tay thật chặt của hai người, cái ánh nhìn ngập tràn tình ý… là thể hiện cái nguyện ước được làm bạn cùng nhau tới đầu bạc răng long, tới đoạn cuối cùng của chặng đường đời lắm nỗi đắng cay nhưng cũng nhiều ngọt ngào ấy. Vậy nên, khi bắt buộc phải chọn lựa cách ly hôn chính là tự làm bản thân mình bị tổn thương nặng nhất và đồng thời cũng làm người bạn đời của mình bị tổn thương. Không ai muốn và không ai có thể chuẩn bị tâm lý cho cái ngày kết thúc một cuộc tình mà ta hằng tôn thờ và tin tưởng ấy. Nên nó thực sự là một cú sốc. Một cú sốc tâm lý hậu ly hôn mà không phải ai cũng có thể sáng suốt và bình yên bước qua, cũng không phải ai cũng đủ tỉnh táo và khôn ngoan cho một cái kết thúc đẹp. Bởi bản chất của nó thực sự không phải là một chuyện tốt đẹp trong đời.
Nên biến một kết thúc không có hậu thành một cái gì đó tốt đẹp trong ấn tượng của chính người trong cuộc đã khó chứ đừng nói đến việc để người ngoài cũng nhìn vào mà thầm khen.
***
Nhiên và Phúc cũng vậy, họ gặp nhau khi cả hai đã trưởng thành và không còn trẻ nữa. Thấy người đàn ông ga lăng lại khéo ăn khéo nói nên Nhiên có cảm tình ngay, Phúc thì thấy ở Nhiên là cô gái mồm mép, xinh xắn, đôi mắt nhìn như biết cười. Họ cảm mến nhau từ ngày gặp đầu tiên ấy. Rồi nhanh chóng về làm vợ làm chồng với nhau. Cuộc sống vợ chồng son đúng là vô cùng ngọt ngào. Hai người không ngừng ca ngợi và hài lòng về người bạn đời của mình.
Nhưng rồi khi tiếng đã nghe quen, hơi đã thuộc, không còn nhiều háo hức như buổi ban đầu nữa. Cuộc sống dần trầm lắng đi nhưng nếu như người phụ nữ chấp nhận nó với ít nhiều bình thản và bản lĩnh hơn thì người đàn ông lãng mạn và ga lăng trong cái gai định bé nhỏ ấy vẫn không ngừng phong tình và tìm kiếm những điều lãng mạn ở bên ngoài. Những tiếng ngọt ngào thôi không còn nói cho nhau nghe. Cuộc sống của hai người bắt đầu xuất hiện nhiều hơn những tiếng rít hờn cố nén, nhưng tiếng khóc thút thít khi đêm về, những tiếng làu bàu mở cửa giữa đêm khuya, hơi rượu nồng nặc kèm chút hương hoa đàn bà lạ…
Cuộc sống của hai người bắt đầu xuất hiện nhiều hơn những tiếng rít hờn cố nén nhưng tiếng khóc thút thít khi đêm về, những tiếng làu bàu mở cửa giữa đêm khuya, hơi rượu nồng nặc kèm chút hương hoa đàn bà lạ… (Ảnh minh họa)
Sau hơn một năm lấy nhau, Nhiên không còn tìm thấy người đàn ông mà ngày đầu mình yêu thương nữa. Không phải là đổ lỗi cho đàn ông, nhưng khi mà bản năng chinh phục và hiếu thắng của họ mãi mãi không khi nào tắt khi đứng trước con mồi là đàn bà thì người bị tổn thương nhiều nhất cũng chính là một người đàn bà khác! Nhiên học cách cắn răng chịu đựng, đợi đứa con trong bụng chào đời bình an rồi sẽ tính tiếp đời mình với một chút hi vọng mong manh rằng: có con Phúc sẽ hồi tâm chuyển ý quan tâm hơn tới gia đình và mẹ con cô. Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng. Phúc bỏ mặc vợ con đi tối ngày ra ngoài thì ngọt hơn mía lùi về nhà thì gắt ngảu, cấm cảu hơn chó cắn ma. Đời người phụ nữ như Nhiên coi như đã lỡ mất bến trong của đời mình, ở giữa bến đục mà tủi mà hờn.
Khi con được hơn hai tuổi, cuộc hôn nhân vốn đã tắt lửa, tắt thương yêu từ lâu ấy Nhiên muốn kết thúc. Nhưng thật oái oăm là chồng nhiên lại không đồng ý ly hôn. Nhiên mặc Phúc làm trò, tự mình mở một quán ăn nhỏ bán cơm cho công nhân và cánh lái xe trên một đoạn đường gần khu công nghiệp của thành phố để có thể kiếm tiền và trang trải cho sinh hoạt của hai mẹ con. Nhiên vốn xinh đẹp, lại khóe ăn khéo nói nên đám đàn ông con trai khi vào quán ăn cơm, thức ăn Nhiên nấu ngon lại thêm bà chủ ngọt nên lời ong tiếng ve xuất hiện láng váng tới tai Phúc. Anh ta ghen lồng ghen lộn, cái trò nghen ngược ấy không phải chỉ mình Phúc mà rất nhiều người có. Cái kiểu vừa ăn cắp vừa la làng khiến Nhiên hoàn toàn muốn đoạn tuyệt. Nếu như không thể thay đổi được một con người thì tốt nhất là tự thay đổi cuộc đời của mình.
Cuối cùng thì vợ chồng ly hôn với lý do đôi bên không còn hợp nhau. Hàng xóm láng giềng cũng chỉ biết lắc đầu, thôi, thế là xong một gia đình, chỉ tội cho con bé nhỏ. Giờ không có đủ mẹ đủ cha. Còn nhà nào chẳng có chuyện cãi vã, mẫm bát còn có lúc xô. Thế nhưng, chuyện chưa dừng lại ở đó. Họ bắt đầu kể tội nhau. Từ đầu là Phúc, Phúc kêu Nhiên ra quán làm đi với thằng nọ thằng kia, mắt khi nào cũng lúng liếng liếc trai, đôi mắt ngày xưa mà Phúc bảo biết nói, thì bây giờ anh ta bảo nó biết đưa tình, ve vãn, tán tỉnh… Và hạng đàn bà như thế đáng để bỏ. Chẳng biết có thật hay không, nhưng những bà tám của khu lại có dịp thêm mắm thêm muối cho cái cốt truyện mà Phúc kể ấy thêm ly kỳ và hấp dẫn. Không có lửa làm sao có khói, bỗng dưng mọi người lại có cái nhìn hoài nghi đối với Nhiên. Bởi những lời ấy dó chính chồng cô nói ra, hơn nữa, tại sao lại ly hôn? Chắc có lẽ cũng một phần nguyên nhân là ở chỗ đó!
Nhưng nếu như Nhiên lặng im và cứ đường hoàng mà sống thì lại đành một nhẽ, có thể người ta sẽ nghĩ lại. Nhưng Nhiên không nhịn được “lành làm gáo, vỡ làm muôi”, nếu không thì chẳng cần làm cái gì cả. Nhiên tố cáo Phúc đi với ai, ngủ với gái ở đâu, tố cáo anh ta không đưa tiền nuôi con, chỉ chăm chăm gái gú… bao nhiêu chuyện “xấu chàng hổ ai” được Nhiên lôi ra đấu khẩu cùng Phúc trong một lần hai người gặp nhau tại nhà cũ để phân chia đồ đạc.
Quả nhiên, khi tức giận, cách làm khôn ngoan nhất là im lặng. Nhưng đó cũng chính là cách làm khó khăn nhất mà không phải ai cũng đủ bản lĩnh để làm được. (ảnh minh họa)
Thế là từ chỗ không biết rõ nguyên do tại sao vợ chồng ly hôn thì nay hàng xóm biết tới tận chân tơ kẽ tóc. Mọi người chỉ còn biết cười nhạt với nhụa: thôi, nhà đó được cả vợ lẫn chồng! Vậy là chính họ “vạch áo cho người xem lưng”. Nhưng trong lúc nóng giận và cả uất hận người từng là bạn đời của mình ấy, họ nói cho sướng miệng, làm sao lôi được thật nhiều tội lỗi của người kia ra mà xỉ vả cho hả lòng hả dạ, có một cũng phải thêm vào cho thành chín thành mười. Thế nhưng hậu quả phía sau của nó thật cũng chẳng ngọt ngào như những lời buộc tội tố cáo nhau ăn chả ăn nem.
Sau hơn một năm ly hôn, Phúc chuẩn bị đám cưới với một người đàn bà ở tỉnh khác. Nhưng trong một lần về chơi nhà bạn trai, chị nghe được những lời hay ý đẹp từ cuộc hôn nhân trước của Phúc như: thằng ấy lăng nhăng với gái nên vợ nó bỏ. Đàn ông đã có máu lăng nhăng thì có mà giời can cũng không hết! Ngựa lại quen đường cũ ngay thôi!… Để rồi người đàn bà ấy lặng lặng chấm dứt mối quan hệ với Phúc mà không một lời giải thích!
Còn Nhiên cũng vậy, Nhiên cũng muốn tìm một người đàn ông tử tế để nương tựa những lúc yếu mềm, san sẻ những lức khó khăn, cô đơn. Làm đàn bà sợ nhất là cô đơn. Nhưng Nhiên cũng chẳng được may mắn hơn Phúc hết người đàn ông này đến, rồi người khác lại đi. Lần lượt bước qua đời Nhiên nhanh như một khách đường xa quán trọ. Họ hỏi xa hỏi gần về người đàn bà bỏ chồng lần một ấy và hẳn không tránh được cái cẳm giác “lăn tăn”. Khi mà những lời bóng gió qua lại kiểu như: nghe nói bỏ nhau vì ông ăn chả bà ăn nem; gớm lấy đĩ về làm vợ được chứ ai lấy vợ về làm đĩ…
Quả nhiên, khi tức giận, cách làm khôn ngoan nhất là im lặng. Nhưng đó cũng chính là cách làm khó khăn nhất mà không phải ai cũng đủ bản lĩnh để làm được. Thứ hai nữa là tôn trọng nhau ngay cả khi lòng tôn trọng đó đối với người bạn đời của mình đã bị khoảng thời gian “cơm chẳng lành canh chẳng ngọt” làm cho tiêu tan đó cũng chính là cách ta tự cố gắng giữ gìn và tôn trọng chính bả thân mình. Ví như Nhiên, chẳng ai biết cô có ăn nem như Phúc nói hay không? Nhưng chính trong lúc giận dữ, Nhiên đã vô tình khiến cho mọi nghi ngờ, hồ nghi trong lòng Phúc biến thành sự sự thật sờ sờ mà cô có thanh minh kiểu gì cũng không hết được.
Cho nên, để cho người khác một con đường để bước tiếp cũng chính là cách mở rộng con đường của chính mình. Bát nước cùng nhau đong thì cũng đừng hất cho tới cạn. Hãy làm cho cuộc ly hôn của mình đừng trở thành một bản kiểm điểm có quá nhiều tội lỗi. Hãy coi đó là một lá thư chia tay người yêu với nhiều nuối tiếc cho nhau để mỗi người còn có người khác thèm muốn khi nhìn vào!
Có lẽ, mọi người ai cũng biết diễn viên Lý Á Bằng, khi chia tay Vương Phi, anh đã viết: “Tôi cần một gia đình, còn em sinh ra để trở thành huyền thoại. Tôi nhớ quãng thời gian tươi đẹp chúng ta từng trải qua, yêu em như ngày đầu nhưng lòng mâu thuẫn. Từ bỏ là điều duy nhất tôi có thể làm cho em. Mong em vui vẻ!” Dù chúng ta chẳng biết được nội tình sâu xa của họ, nhưng cách cư xử đẹp và tôn trọng người bạn đời của Lý Á Bằng khiến cho hình tượng của anh trong lòng người hâm mộ không bị mất mát! Còn chúng ta, hãy cố gắng để chính cuộc đời mình không bị mất mát quá nhiều khi buộc phải chấp nhận một lần thay đổi đau đớn trong đời! Hãy để ly hôn là một bài học quý báu, đừng biến nó thành một bài học quá đớn đau và khiến ta lún càng sâu trong thất bại của đời mình!
Video đang HOT
Theo Ngoisao
Vợ sinh con trai hay... em trai cho tôi?
Trời tuy tối nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra người đàn ông vừa bước ra khỏi xe đó là bố tôi. Lại một tiếng sập cửa nữa cũng của chiếc taxi đó. Một phụ nữ xuất hiện. Tôi sững sờ khi nhận ra đó là vợ tôi.
Người đàn ông trung niên ngồi điền vào tờ đơn xin xét nghiệm. Không hiểu có gì vướng mắc mà mãi vẫn không điền xong đơn. Sốt ruột quá tôi giục:
- Các mục rõ ràng vậy, sao anh điền đơn chậm thế?
Anh ta băn khoăn:
- Tôi không hiểu mục này phải ghi như thế nào?
Nói rồi anh chỉ vào mấy dòng: "Cần xác định quan hệ gì"
Tôi trả lời:
- Anh cần khẳng định mình là bố của cháu bé hay chú của nó hoặc anh của nó?
- Tôi thực sự chưa biết nó là con của tôi hay là em của tôi.
Tôi ngạc nhiên:
- Thế là sao, tôi chưa hiểu?
Anh ta lại nhíu mày:
- Nếu tôi và bố tôi trùng gen nhau thì có phân biệt được ai là cha của đứa trẻ này không hả chị?
- Phải phân biệt được chứ.
- Thế thì tôi đề như thế nào nhỉ?
Thấy anh quá lúng túng, tôi đề nghị:
- Nếu anh muốn tôi giúp thì anh nên nói rõ cho tôi biết hoàn cảnh cụ thể của anh
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu tâm sự:
- Thôi, đã đến đây, tôi cũng xin tâm sự thật với chị, mong Trung tâm giúp tìm ra sự thật.
Chuyện xảy ra cách đây 5 năm rồi. Hồi đó, sau khi lấy vợ khoảng dăm tháng, tôi được cử đi thực tập ở nước ngoài nửa năm. Khi tôi nhận được tin vợ tôi sắp đẻ con trai, cũng là lúc tôi chuẩn bị về nước. Tôi mừng thầm vì mình sắp lên chức bố. Tôi mua sắm cho đứa con tương lai của mình đủ thứ. Từ cái núm vú cao su nhỏ xinh, cho đến cái xe đẩy kềnh càng.
Chuyện xảy ra cách đây 5 năm rồi. Hồi đó, sau khi lấy vợ khoảng dăm tháng, tôi được cử đi thực tập ở nước ngoài nửa năm. (ảnh minh họa)
Tôi thực sự hạnh phúc khi ngắm nhìn đứa con trai đầu lòng của mình. Bố tôi đặc biệt yêu quý thằng bé. Là bố chồng mà chăm nom, săn sóc con dâu và cháu nội như ông, quả là hiếm thấy. Tôi thật sự kính trọng và cảm ơn ông. Tôi thấy yên tâm khi nghĩ đến ông, bởi tôi có cảm giác là đứa cháu nội này làm ông quên đi nỗi cô đơn vì goá vợ. Là con, ai mà chẳng mong cha mình được như vậy.
Nhưng rồi, sau một lần tình cờ tôi gặp cô bạn gái cũ ở quán cà fê trước cửa nhà. Tôi bắt đầu có cảm giác gờn gợn khó tả. Chẳng là, lần gặp ấy, sau vài câu xã giao cô ta cười nhạt và nói:
- Này, nghe nói vợ anh vừa sinh cho anh một đứa "em trai".
Tôi gật đầu:
- Đúng, vợ tôi mới sinh một thằng bé, hôm nào rỗi mời bạn đến chơi.
Tôi mời là mời vậy thôi chứ biết chắc là cô ta sẽ không đến. Bởi vì tôi biết, tôi đã chối từ tình yêu sâu nặng của cô ấy để đến với người vợ hiện tại của mình. Tôi biết, cô ấy vẫn hận tôi lắm. Trước khi chia tay tôi, cô ta còn nói một câu lấp lửng:
- Lấy vợ đẹp là bất hạnh, nhưng đàn ông các anh thì lại thích mua lấy cái bất hạnh ấy. Anh hãy nhớ lấy câu nói của em, rồi anh sẽ thấy, em không nói sai đâu.
Nghe câu nói lửng chừng của cô bạn cũ, tôi thấy như có điều gì đó không tốt lành đã xẩy ra với tôi. Tại sao lại cảnh báo là tôi sẽ gặp bất hạnh vì lấy vợ đẹp. Tại sao vợ tôi sinh con trai thì cô ta lại bảo là sinh em trai cho tôi. Rõ ràng là cô này nói năng vớ vẩn quá.
Anh ta ngừng một lúc suy nghĩ. Tôi liền xen vào và hỏi:
- Chỉ vì câu nói nhầm "con trai" thành "em trai" của cô bạn gái cũ mà anh nghi ngờ bố anh và vợ anh có quan hệ bất chính hay sao? Như thế liệu có oan cho họ quá không?
- Không phải vì vậy đâu cô ạ, khi nghe cô ta nói tôi chỉ nghĩ rằng do hận tôi nên cô ta mới ăn nói hồ đồ như vậy. Lúc đó tôi cũng có lăn tăn đôi chút, nhưng rồi cũng quên ngay. Đáng tiếc là sau đó chính tôi đã chứng kiến tận mắt cảnh bố chồng dắt tay nàng dâu vui vẻ bước vào nhà nghỉ.
Đó là cái lần sau khi tôi đi công tác từ thành phố Hồ Chí Minh ra. Lần ấy theo dự định tôi phải đi thành phố Hồ Chí Minh hai tuần. Tôi đã hoàn thành sớm công việc và về trước dự định vài ngày. Tôi muốn dành sự bất ngờ cho vợ nên không báo ngày giờ về. Xuống sân bay tôi được một lái xe mời lên xe, trên xe đã có một khách đang chờ sẵn.
Taxi đưa chúng tôi đến một nhà nghỉ rất yên tĩnh ở quận Tây Hồ. Người lái xe bảo tôi ngồi chờ trong xe và đưa người bạn đồng hành của tôi vào nhà nghỉ. Tôi sốt ruột, ngửa người trong xe nhắm mắt, chờ đợi...
Bỗng có tiếng sập cửa xe ngay cạnh xe tôi. Tôi giật mình ngó ra. Trời tuy tối nhưng tôi vẫn dễ dàng nhận ra người đàn ông vừa bước ra khỏi xe đó là bố tôi. Tôi co người lại theo dõi. Lại một tiếng sập cửa nữa cũng của chiếc taxi đó. Từ phía cửa đối diện một phụ nữ xuất hiện với bộ cánh màu xanh. Tôi sững sờ khi nhận ra đó là vợ tôi.
Cô ta diện bộ váy màu xanh nhạt mà tôi rất thích. Trời ơi! Họ đến đây làm gì? Tim tôi đập thình thịch, nín thở quan sát hai người. Họ nắm tay nhau cười nói vui vẻ và dắt nhau vào nhà nghỉ. Họ vào nhà nghỉ làm trò gì?.. Tôi không dám nghĩ xa hơn nữa.
Tôi quá bàng hoàng: Ước gì tôi vừa nhìn nhầm, ước gì đây chỉ là cơn ác mộng. Tôi nhắm mắt lại và cố tĩnh tâm... Vài phút sau người tài xế quay lại, vừa mở cửa xe anh ta vừa nói:
- Chà! Anh có nhìn thấy đôi tình nhân mới đi vào không? Cọc cạch cứ như là bố với con gái vậy.
Tôi muốn về thật nhanh với một niềm hy vọng mong manh là nhìn thấy vợ và con tôi đang ngủ ngon lành trên giường. (ảnh minh họa)
Tôi cố trấn tĩnh nói với lái xe:
- Tôi không quan tâm tới những chuyện đó, anh hãy cho xe chạy thật nhanh, tôi mệt lắm rồi.
Tôi muốn về thật nhanh với một niềm hy vọng mong manh là nhìn thấy vợ và con tôi đang ngủ ngon lành trên giường. Hy vọng là, những người mà tôi vừa nhìn thấy không phải là những người thân thương của tôi. Tôi lao vào nhà như một cơn lốc. Than ôi ! trong nhà chỉ có thằng bé đang ngủ và cô giúp việc.
Tôi hỏi rất to:
- Cô đi đâu rồi?
Thấy thái độ khác thường của tôi, con bé sợ sệt:
- Cháu không biết ạ.
Tôi mở tủ treo quần áo, bộ váy xanh cũng biến đi cùng với chủ của nó. Thế là rõ quá rồi. Sợi dây hy vọng cuối cùng đã đứt. Cô ta đã bỏ con nhỏ để đi ngoại tình. Mà sao cô ta lại độc ác vậy chứ: Sao không nhằm vào một thằng đàn ông nào khác mà lại nhằm vào chính bố chồng. Máu trong người tôi sôi lên, tôi giật tấm ảnh cưới trên tường quật mạnh xuống đất. Thằng bé đang ngủ khóc ré lên. Mày khóc ư? Khóc to vào, mày hãy nói cho tao hay đi, mày là con tao hay là em tao. Trời ơi! Nhục nhã và ê chề quá....
Tôi cố nén đau đớn lấy lại bình tĩnh, nhưng không thể được. Tôi ý thức được rằng nếu cô vợ mà về nhà vào lúc này thì tôi sẽ bóp chết cô ta. Không thể kìm được cơn điên tiết, tôi lục tìm chìa khoá xe máy, định bụng sẽ phóng đến nhà nghỉ kia, làm cho tanh bành lên, rồi đến đâu thì đến. Nhưng khốn nỗi, tôi không thể nhớ nổi là mình đã cất chìa khóa xe ở đâu trước khi đi công tác. Tôi lục lọi, bới tung mọi thứ lên mà mãi vẫn không thấy. Nhưng cuối cùng tôi cũng đã tìm được.
Tôi băm bổ, lấy xe chạy ra cửa, định phóng đi thì chị gái tôi xuất hiện. Chị ngăn tôi lại và nói:
- Trời ơi ! đã xẩy ra chuyện gì làm em phát điên lên thế?
- Chị hãy để em đi đã. Rồi em sẽ nói chuyện với chị sau.
- Chị không thể để em ra khỏi nhà trong trạng thái điên cuồng như thế này được. Nếu còn thương chị, nể tình chị em, thì hãy nói cho chị biết đi. Chị sẽ giúp em. Thật may là con bé giúp việc đã kịp báo cho chị kịp đến.
Nghe chị tôi nói vậy, tôi đành phải đứng lại. Tôi không thể dấu chị được. Chị tôi cũng vô cùng đau đớn khi biết chuyện. Chị khóc lóc van xin, cầu mong tôi đừng làm điều gì dại dột. Tôi ôm đầu gục xuống cố trấn tĩnh. Tôi chỉ còn mỗi mình chị là người thân. Mẹ tôi đã sớm lìa đời, chị là người chị, đòng thời là người mẹ của tôi, chăm lo săn sóc tôi từ nhỏ. Bây giờ đây, bố tôi coi như cũng đã chết trong tôi.
Tôi không thể phớt lờ những lời khuyên của chị. Tôi nghe chị không làm chuyện gì ầm ĩ nữa. Nhưng tôi quyết tâm sẽ ra đi, đi càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt, khỏi cái nhà này, thoát nhanh khỏi sự thật quá phũ phàng này, trước khi người đàn bà hư đốn kia mò về. Tôi sẽ không thể bình tĩnh được nếu phải đối mặt với cô ta lúc này... Chị tôi không thể thuyết phục được tôi ở lại...
Từ bữa đó, lúc nào tôi cũng sống trong ác mộng. Tôi căm ghét và ghê tởm đàn bà. Tôi tránh xa họ như tránh những con hủi. Tôi hận cha tôi...
- Và bây giờ, sau 5 năm anh mới về thăm cha. Chắc anh vẫn sống độc thân? - Tôi khe khẽ hỏi anh.
Anh buồn rầu nói tiếp:
- Tâm trạng của tôi bây giờ khá hơn nhiều rồi chị ạ. Trời xui khiến cho tôi gặp được một phụ nữ, cô ấy không đẹp như vợ cũ của tôi, cũng không trẻ nữa, nhưng cô ta có những đức tính tốt đẹp mà tôi cần. Cô ấy đã trả lại cho tôi niềm tin đối với phụ nữ. Vừa rồi ông cụ ốm nặng, tôi về thăm định bụng cũng sẽ không nhắc lại chuyện cũ.
Thấy tôi ông đã nhạt nhoà nước mắt:
- Con đã về đây, vậy là bố thanh thản được phần nào. Bố không dám mong con tha thứ. Bố đáng bị trừng phạt vì những điều tệ hại bố đã gây ra. Sự trừng phạt lớn nhất đối với bố chính là sự lẳng lặng ra đi ngần ấy năm trời của con. Bây giờ bố chỉ xin con một điều: Con hãy cưu mang lấy đứa bé này. Bố đã đánh đổi tất cả để giữ lại nó, khi mẹ nó đi lấy chồng. Dù sao nó cũng là dòng máu của nhà ta.
Tôi đã gật đầu, nắm tay bố tôi. Tôi hết giận ông rồi. Lúc này, tôi chỉ thấy rất thương ông. Thú thật với chị, tôi không biết xưng hô thế nào với thằng bé. Tôi muốn nhờ xét nghiệm ADN để tìm cho nó một danh phận trong lòng tôi: Nó là con tôi hay là em trai của tôi?
Theo VNE
Anh đừng nặng lòng với người đã khuất Anh hãy cho mình một quyết định, chọn giữa em và cô ấy nhé anh! Bây giờ, anh phải chọn lựa giữa hai người phụ nữ, là em và người phụ nữ đó. Đó là người con gái mà anh đã lưu giữ kỉ niệm suốt 10 năm nay anh à. Em hiểu, trái tim anh không dành cho em, anh cũng không...