Đã có lúc em thấy phân vân
Em thừa nhận rằng đã có hơn một lần em để cho cảm xúc của bản thân mình đi lạc.
Có lẽ trên thế gian này không có nhiều người giống em: thích những ngã rẽ. Có lẽ hầu hết đều thích đi trên những con đường nếu không thẳng tắp thì cũng là đã biết rõ đích đến của mình sẽ gặp nhải những viễn cảnh gì. Ai cũng thích một cuộc sống an toàn, một tình yêu ít biến động, bởi vậy nên chẳng mấy ai thích phải đứng giữa ngã ba đường để chọn lựa xem nên đi tiếp theo hướng nào.
Còn riêng em lại rất thích những ngã rẽ. Những ngã rẽ bắt người ta phải chọn lựa, phải đắn đo suy nghĩ thật kỹ nếu không nhất định sẽ có ngày phải hối hận với sự lựa chọn của chính mình. Chính nhờ có những ngã rẽ mà em biết đâu mới là người mà mình yêu thương thực sự, chính nhờ có những ngã rẽ mà em biết được ai là người chiếm giữ vị trí quan trọng nhất ở trong trái tim mình.
Giờ thì em lại phải cảm ơn sự im lặng của anh ngày ấy (Ảnh minh họa)
Em thừa nhận rằng đã có hơn một lần em để cho cảm xúc của bản thân mình đi lạc. Khi cả anh và tình yêu của đôi ta đã là một điều gì đó quá đỗi quen thuộc thì lòng em lại bị chếnh choáng bởi kẻ mang đến cho mình thứ cảm xúc mới lạ hơn. Thế rồi em cứ chìm đắm mãi trong những điều mới lạ ấy và bằng một cách nào đó em đã tự huyễn hoặc bản thân mình rằng lòng em đã thay đổi, rằng em đã yêu người khác mất rồi.
Video đang HOT
Điều gì đến cũng phải đến, cuối cùng em bắt buộc phải chọn lựa giữa người mới và người cũ, giữa một tình yêu quen thuộc mà khi đó em đã cho là nhàm chán với một thứ cảm xúc lạ lẫm nhưng dồn dập vừa mới tới bên cạnh mình. Khi đó em đã phải suy nghĩ rất nhiều, đã phải đắn đo xem mình nên làm thế nào cho phải. Khi đó trái tim thì cứ bảo em chọn người mới đến, nhưng lý trí lại nhắc nhở em rằng anh mới chính là người tri kỷ đã ở bên cạnh em suốt bao nhiêu năm trời.
Ngày ấy khi biết em đang phân vân giữa hai ngả đường thì anh đã chọn cách im lặng. Anh không hề tác động, cũng chẳng đưa tay ra tìm cách níu em lại phía mình. Anh để mặc cho em tự quyết định mọi thứ, tự chọn lựa cho hướng đi tiếp theo của bản thân mình. Giờ thì em lại phải cảm ơn sự im lặng của anh ngày ấy bởi biết đâu chừng khi anh càng níu kéo em lại càng cảm thấy anh phiền phức và không tỉnh táo để đưa ra sự lựa chọn sáng suốt giống như em đã từng.
Anh mới là người có vị trí quan trọng nhất ở trong trái tim em (Ảnh minh họa)
Không phải bỗng dưng mà em lại thích những ngã rẽ, bởi nhờ có cái ngã rẽ ngày ấy nên em đã nhận ra đâu mới là tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Em đã bước một chân sang ngả đường khác, để rồi cuối cùng nhận ra mình sai nên đã quay lại cùng anh bước song hành. Em phải cảm ơn người thứ ba và phương án lựa chọn thứ hai mà người ấy đã mang tới, bởi nhờ có nó mà em hiểu được rằng điều gì quan trọng, điều gì là mãi mãi và điều gì chỉ là thoáng qua trong phút chốc rồi lại vội vã biến tan.
Nếu không có người thứ ba xuất hiện có lẽ tình yêu của đôi mình cứ mãi bình lặng giống như mặt nước hồ thu, nhờ có người thứ ba mà em biết rằng anh mới là người có vị trí quan trọng nhất ở trong lòng mình. Em đã nhận ra rằng trên thế gian này chỉ có anh là người duy nhất chấp nhận hy sinh tất cả miễn là em được vui lòng. Giờ thì em chẳng cần một tình yêu quá là cồn cào, mãnh liệt, bởi đã có tình yêu nhẹ nhàng nhưng vĩnh cửu của anh luôn sưởi ấm cho trái tim em rồi.
Theo Eva
Quá trễ để nói lời hối tiếc
Lúc này em phải một mình đứng lên bắt đầu lại từ chính nơi mà mình đã bị ngã. Chiều muộn. Nắng trải trên con phố ngày đầu hè đã chẳng còn trong veo mà chuyển sang màu bàng bạc. Vừa mới đây thôi nắng còn vàng ươm, gay gắt đến mức khiến cho người ta phải trốn tránh, ấy vậy mà chẳng hiểu sao chỉ ngoảnh đi ngoảnh lại một lúc nắng đã vội phai màu.
Chẳng phải giữa mùa đông thế nhưng bất giác em lại thèm cảm giác được ai đó nắm thật chặt lấy tay mình. Em đưa bàn tay nhỏ bé lên phía trước mặt, tâm trí cứ liên tưởng đến hình ảnh ngày này của ba năm về trước có một người miệng mỉm cười, mặt quay đi để che giấu sự ngượng ngùng khi lần đầu tiên nắm trọn tay em trong bàn tay của mình. Kỷ niệm tràn về, em nghe lòng quặn lại, nỗi xót xa không có hình hài cụ thể mỗi lúc một lớn hơn ở trong lòng.
Em, một cô bé so với anh thì vẫn còn hơi trẻ dại đang học cách chập chững bước những bước đi đầu tiên trên nẻo đường tình. Những bước chân ngây ngô vụng dại thuở ban đầu em đã có anh dìu dắt để rồi đến lúc anh đi rồi, lúc phải tự mình mò mẫm thì em lại cảm thấy quá chông chênh. Người ta có thể cùng nhau đi đến cuối con đường, vậy mà tại sao khi mới đi được nửa chặng đường thì hai chúng ta lại rẽ về hai hướng?
Em thèm cảm giác được ai đó nắm thật chặt lấy tay mình (Ảnh minh họa)
Đôi khi em cứ tự hỏi rằng tại sao ông trời lại trao cho em một thứ hạnh phúc mong manh đến thế. Tình yêu ấy đã từng nồng nàn, cháy bỏng lắm, vậy mà khi mới chỉ vừa gặp một chút thử thách thì đã rệu rã rồi biến tan. Dẫu biết rằng không phải bất cứ khởi đầu nào cũng hoàn hảo, đã tự an ủi bản thân rằng không phải cuộc tình nào cũng có được cái kết thúc viên mãn, thế nhưng ẩn giấu sau nơi ngực trái vẫn có một thứ gì đó cứ thoi thóp, phập phồng. Bao nhiêu dòng suy nghĩ ngổn ngang trong tâm trí, chỉ ước rằng giá mà có một góc riêng, nhỏ thôi cũng được để em giấu nguyên trái tim đặc đầy kỷ niệm vào đó, để em tìm cho nó chút cảm giác bình yên sau những bão giông này.
Những giọt nắng chiều ngoài kia bạc màu dần rồi cũng tắt hẳn, nhưng chẳng biết đến khi nào những nỗi đau này mới lịm tắt trong em. Khó nhọc lắm em mới cất nổi những bước chân nặng trĩu quay trở về nhà. Rồi em ngồi đó, ngồi một mình, chẳng làm gì cả, chỉ nhìn thôi, nhìn về một cõi vô định nào đó không có tên trong miền thực tại. Em không cảm thấy lạnh, không cảm thấy nóng, cũng không cảm thấy mình thích thú hay thèm muốn bất cứ điều gì. Em cứ ngồi đó, dìm mình trong sự im lặng, thẫn thờ và trống rỗng.
Em chỉ muốn giấu mình sau những bão giông (Ảnh minh họa)
Dẫu biết rằng thời gian trôi đi và dù ít dù nhiều nhất định những cảm giác này sẽ bị phai nhạt, thế nhưng chẳng hiểu sao lúc này đây đôi mắt bỗng trở nên cay xè. Định mệnh mang mình đến với nhau nhưng có thể vì yêu thương không đủ lớn nên cuối cùng hai đứa đành rẽ về hai ngả không nhau. Đã quá muộn để nói lời hối hận, nhưng thật không đành lòng khi nhìn một người con gái khác nắm chặt lấy bàn tay ngày nào đã từng ủ ấm cho mình.
Lúc này em chẳng có cách nào khác ngoài việc phải một mình đứng lên bắt đầu lại từ chính nơi mà mình đã bị ngã, thế nhưng chẳng hiểu sao mọi thứ bỗng chốc trở nên khó khăn thế này. Đã chẳng còn ai dìu dắt, đã chẳng còn một người tri kỷ để làm bạn đồng hành trên những nẻo đường sắp tới, còn đôi chân em thì cứ líu ríu lại, muốn bước lên phía trước mà cứ bị những ký ức ngọt ngàothuở ấy níu mình lại phía sau.
Đã chơi vơi, đã giằng xé bởi những suy nghĩ nắm... buông... đừng buông... rồi lại buông và lúc này đây cảm giác cuối cùng chỉ còn là sự hối tiếc.
Theo Eva
Nhìn thấy vợ cũ mà... thèm Bằng đần mặt ra khi nhìn người phụ nữ hấp dẫn trước mặt, tự nhủ lẽ nào đây là bà vợ cũ của mình? "Đồ bỏ đi" bỗng thành bảo bối Đang nói chuyện trong quán cà phê, Bằng chợt nhận thấy ông bạn không nghe mình nói, mà cứ nhìn đăm đăm ra phía ngoài, bực mình hỏi: " Mày nhìn cái...