Đã có chuyện gì xảy ra với tôi rồi?
“Không có mục tiêu nào sai cả; chỉ có sai lầm khi chúng ta không có mục tiêu và để dòng đời cuốn trôi như chiếc lá nhẹ hẫng.”
-Alan Phan-
Tôi muốn bắt đầu với sự lười biếng vì nó thường xuyên là lí do người ta bấu víu vào để đánh giá ai đó. Bạn không muốn học, có người sẽ suy ra rằng bạn là đồ lười biếng. Bạn không thích chơi thể thao, có người sẽ suy ra rằng bạn chỉ biện minh. Bạn không muốn đi làm, người nào đó sẽ suy ra rằng bạn thích ăn không ngồi rồi. Ngay cả khi bạn không muốn ra ngoài vui chơi cũng sẽ có ai đó suy ra rằng bạn lười đó nỗi không muốn vác xác đi đâu…
Chung quy, chỉ cần bạn không làm điều gì đó mà người khác muốn bạn làm, bạn đương nhiên sẽ bị gọi là đồ lười. Nguyên nhân vì sao thì có khi bạn biết, có khi bạn cũng không biết nốt. Đôi khi tôi cũng hay tự hỏi mình làm sao vậy nhỉ, không muốn làm gì cả, chán hết thảy, chỉ muốn lẻn về phòng ngồi ngây người ra nhìn vào kệ sách rồi cứ để mặc cho đầu óc mơ mơ màng màng muốn trôi đi đâu thì đi. Đôi khi tôi lại muốn viết, viết thật nhanh, thật nhiều cho thỏa cơn điên trong lòng nhưng đến khi mở laptop ra thì không biết bắt đầu từ đâu, cứ ngây ngây ngồi nhìn cái màn hình thật lâu rồi tắt máy đi ngủ.
Đôi khi tôi bải hoải đến mức chỉ muốn tiêm một liều cafein vào người để tinh thần phấn chấn lên, tôi nghiện cafe nhẹ nhẹ thôi nhưng có lúc uống cũng thấy nhạt thếch, ngoài cách tiêm thẳng vào người ra thì đâu còn đường nào khác nữa. Rồi tôi tự hỏi điều gì khiến cho tôi rơi vào trạng thái tê liệt như thế này?
Tôi cố gắng vỗ về giấc ngủ cho qua cái cảm giác chơi vơi, cảm giác bạn thiếu thiếu điều gì trong lòng nhưng hoàn toàn “đủ rồi” cho tất cả các hoạt động thường ngày khác, nhưng ngủ đẫy giấc rồi nó cũng vẫn còn chình ình tại chỗ quyết thắng không bỏ đi. Không phải tôi rảnh rang quá mức mà ngồi nghiệm suy ra đủ thứ, nhưng cái cảm giác đó đeo bám lấy tôi, nặng trình trịch, tôi có thể làm điều gì khác được ngoài việc nghĩ xem có chuyện gì xảy ra với mình rồi?
Tôi nghĩ có một phần dân số trong chúng ta thường cảm thấy mắc kẹt như tôi. Từ những chuyện to tát như lập nghiệp, xây dựng gia đình, xây dựng mối quan hệ đến những chuyện thường ngày ở huyện như tập thể dục, học hành đến những chuyện be bé như tốn mớ tiền mua cái gì đó về nhà chưng chơi cho vui chứ không có hứng thú xài. Hoặc cũng có khi chúng ta cứ ngủ trầy trật đến trưa mới dậy vì đơn giản là dậy sớm để làm cái giống gì chớ? Khi ai đó hỏi chúng ta có làm cái này không? Có đi chỗ kia không? chúng ta trả lời ngay “lười quá”.
Có lẽ, “đã có gì đó xảy ra với chúng ta rồi”. Có điều gì đó từng làm cho chúng ta đau, sợ hãi, chán ghét, mệt mỏi… Và những điều đó không mất đi, nó tồn tại âm ỉ như tro than đợi đến lúc bùng cháy mạnh mẽ trở lại. Có điều gì đó khiến chúng ta sợ hãi nếu phải đưa ra quyết đinh cuối cùng, chọn bên này không được, bên kia cũng không xong, vùng vằng lửng lơ con cá vàng. Có điều gì đó mà ta cố quên, vờ như nó không tồn tại, vờ như ta không nhìn thấy, không cảm thấy. Có điều gì đó khiến ta mệt mỏi , chán ghét nên ta phải cố lập luận tự an ủi rằng mình đã làm hết khả năng…
Video đang HOT
Có rất rất nhiều thứ trong đời ta mơ ước nhưng chưa từng được bắt đầu, có những thứ trong đời ta căm ghét nhưng ta phải hợp tác, có nhiều thứ trong đời ta hăm hở vô cùng nhưng vẫn còn dở dang… Có nhiều thứ khiến ta đau đớn như bị xé toạc làm hai vì sự đối đầu của trái tim và khối óc.
Rất nhiều. Một phần không ít trong chúng ta đến một lúc nào đó bỗng dưng sẽ ngồi xuống và tự hỏi ta đang làm gì, ta là ai, ta muốn trở thành người như thế nào, đã muộn màng quá hay chưa… Tin buồn là không phải ai cũng làm như vậy vì họ quá bận rộn từ chối tiếng nói từ bên trong. Mỗi khi nó định cất tiếng lên thì họ nhét đầy mồm nó nào là nhạc pop, nào là truyện tranh, nào là game show, nào là tám chuyện tào lao, nào là nói xấu kẻ khác… Có đôi khi họ cũng đọc sách, như tôi chẳng hạn. Họ sẽ làm tất cả mọi thứ chỉ để chạy trốn vấn đề thật sự của mình.
Và vì thế mà tôi thấy mình chơi vơi, tôi cảm thấy thiếu điều gì đó từ bên trong nhưng đã “đủ rồi” từ các hoạt động thường ngày khác ở bên ngoài. Tôi không lười biếng và tôi hoàn toàn có động lực về việc làm đẹp, nhưng có rất nhiều những khi tôi thức dậy, chỉ muốn ngồi vào nhìn kệ sách của mình, nhìn màn hình laptop, nhìn ra cửa sổ trong khi còn chưa đánh răng. Ai đó, trong số chúng ta, nếu rơi vào trạng thái tương tự thì hãy tự hỏi mình rằng: “Đã có chuyện gì xảy ra với tôi rồi?”
Bài viết của tôi dĩ nhiên không khuyến khích những phần tử lười biếng vì sự ích kỉ muốn thỏa mãn cái sung sướng của bản thân. Tuy nhiên, trong suy nghĩ của tôi thì cũng đã có chuyện gì xảy ra với họ rồi và trong bản chất con người ta không ai lười biếng hay không có động lực để thúc đẩy, vì việc tự hoàn thiện chính mình đã là một thứ động lực thúc đẩy mạnh mẽ nhất rồi. Tôi nhấn mạnh là trong suy nghĩ của tôi nhé (và tôi không đưa nó vào bài viết này vì tôi chả thích gây chuyện lùm xùm vô ích).
Ừ, tôi đang kết thúc bài viết với động lực thúc đẩy, tôi nghe ai đó nói rằng chỉ khi nào mới dám đấu tranh cho chính mình đó mới là lúc bạn mạnh nhất.
Theo truyentranh.com.vn
Triệu phú mỹ: người trẻ ơi, đừng dồn tiền đi du lịch nữa
Triệu phú nổi tiếng với các phát ngôn gây "sốc" Grant Cardone cho rằng người trẻ không nên đi du lịch, họ cần va chạm nhiều hơn để trưởng thành trong cuộc sống sau này.
Grant Cardone là triệu phú tự thân nổi tiếng của Mỹ, đồng thời là tác giả của 4 cuốn sách kinh doanh nằm trong top bán chạy của New York Times và cũng là chuyên gia tư vấn cho nhiều công ty nằm trong danh sách Fortune 500.
Dưới đây là bài viết chia sẻ quan điểm của ông về việc nhiều người trẻ dành dụm tiền để trải nghiệm cuộc sống bằng cách đi du lịch.
Đi du lịch có rất nhiều lợi ích: được xả hơi, tìm kiếm cảm hứng, kết bạn và làm quen với người khác, có cái nhìn khác về cuộc sống khi trở về.
Tôi cũng muốn con gái mình trải nghiệm những vùng đất mới, gặp gỡ những con người mới. Du lịch là một hình thức giáo dục mà ta không thể mua được nếu chỉ ở nhà.
Tuy nhiên khi nói đến chuyện người trẻ đi du lịch, tôi thấy cần phải nêu ra một số vấn đề.
Khi còn trẻ, tôi không rõ tại sao mình học và học những gì ở trường đại học, vì thế tôi ra trường với một tấm bằng, một khoản nợ, không hề biết gì về tương lai và có rất ít kỹ năng sống. Ngày nay nhiều người trẻ cũng ở vào tình huống như vậy. Đó là lý do tại sao rất nhiều người như họ cứ đi loanh quanh mà không có định hướng.
Khi không biết mình nên làm gì, thật dễ hiểu khi điều đầu tiên bạn nghĩ đến là tạm dừng mọi thứ lại, xách ba lô lên ra nước ngoài, ở trong những nhà trọ rẻ tiền và ăn mỳ gói.
Điều tôi muốn làm là truyền cảm hứng cho người trẻ để họ làm việc chăm chỉ bây giờ, và nhờ thế sau này họ có thể đi du lịch thế giới một cách nhàn hạ và đúng kiểu.
Nếu bạn lãng phí thời gian cho một công việc mà mình không thích, đánh đổi thời gian lấy tiền bạc, không cố gắng học hỏi và trưởng thành, thì bạn cũng có thể dành vài tháng để đi du lịch quanh khu vực Đông Nam Á. Dù là cách nào thì bạn cũng chẳng làm được gì nhiều cho tương lai.
Lý do nhiều người trẻ muốn đi du lịch là bởi họ không có mục đích gì trong cuộc sống hiện tại. Họ tin rằng quãng thời gian đi du lịch sẽ cho họ cơ hội "tìm thấy" một điều gì đó mà cuộc sống của mình đang thiếu. Nhưng đi du lịch, mặc dù có nhiều lợi ích, lại không đảm bảo bạn sẽ tìm thấy mục đích trong đời mình.
Tôi đã tiêu phí khá nhiều thời gian tạm ngưng khi mới bắt đầu sự nghiệp và điều đó suýt nữa đã khiến tôi đi chệch hướng.
Tôi đánh đổi nỗi ám ảnh về mục đích cuộc sống mà mình đang tìm kiếm để đi chơi với bạn bè, đi xem phim, chơi thể thao và ăn tiệc nướng cuối tuần. Nhưng cần phải tạm ngưng bao lâu trước khi bạn bắt tay vào công việc?
Vấn đề không phải là vội vã hay không. Bạn phải có các kỹ năng. Khi bạn học được các kỹ năng, chúng sẽ mang lại tiền bạc, và bạn có thể sử dụng các kỹ năng hàng ngày để mang lại nhiều giá trị hơn cho đời.
Nếu bạn còn trẻ và muốn có chút thời gian "tạm ngưng", hãy nghỉ ngơi trong khoảng thời gian đủ để lấp đầy ham muốn "tạm ngưng" của bạn. Điều bạn cần nhận ra là cuộc sống của bạn có thể sẽ không tốt hơn chút nào khi quãng thời gian ấy kết thúc, và tình trạng tài chính của bạn thậm chí còn tồi tệ hơn.
Nếu tập trung vào việc tìm kiếm mục đích của đời mình, và rốt cuộc thỏa mãn với những gì mình làm, bạn sẽ thấy ham muốn "tạm ngưng" bỗng nhiên biến mất.
Chúng ta sống trong một xã hội mà con người nghiễm nhiên có một sự lười biếng trong suy nghĩ là chỉ cần làm việc 5 ngày/tuần và phải nghỉ ngơi vào ngày cuối tuần.
Sự chấp nhận suy nghĩ cho rằng chỉ cần đầu tư mỗi ngày 8 tiếng cho công việc là đủ bất chấp tình trạng tài chính của mình ra sao là một hiểu lầm rất đáng chê trách.
Tôi cho rằng người trẻ cần phải trả giá bây giờ để sau này có thể trả bất cứ mức giá nào họ muốn.
Sự thoải mái chính là kẻ thù của thành công và giàu có. Đừng để mong ước viển vông về những trải nghiệm theo kiểu du lịch giá rẻ ngăn bạn lại trên con đường đến với tự do.
Theo truyenngan.com.vn
Có nhiều bạn thân có phải là điều tốt không Tôi nghĩ ông trời đã không cho mình có gia đình trọn vẹn rồi nên bù lại cho tôi 7 người bạn thân. Hình ảnh minh họa Tôi 31 tuổi, đã có vợ, tôi sống trong một gia đình không trọn vẹn, ba mẹ ly dị từ khi tôi còn nhỏ. Tôi sống với mẹ từ khi một tuổi. Vài bữa trước tôi...