Đã có chồng vẫn phải… lẳng lơ
Đúng là tôi lẳng lơ vì tôi, thi thoảng đong đưa với đàn ông nhưng tôi không bao giờ phản bội chồng.
Tôi cưới chồng được 3 năm. Trong khoảng thời gian đó, tất nhiên vợ chồng tôi cũng không tránh khỏi những bất đồng nhưng nhìn chung là cuộc sống khá êm đềm và cũng có thể coi là hạnh phúc. Nhưng trong mắt nhiều người, tôi bị đánh giá là ngữ đàn bà lẳng lơ, ngữ đàn bà “đong trai” ở mọi chỗ. Họ nói chồng tôi không khéo có ngày bị tôi cắm sừng. Vì vậy tôi viết những lời tâm sự này không phải để phân bua, mà để họ hiểu vì sao cùng là cái phận đàn bà, có kẻ sướng, người khổ. Âu cũng là vì cách mình làm chủ cuộc sống ra sao.
Tôi lấy chồng nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đóng sầm mọi quan hệ tại đó. Một ông chồng không thể thay thế cho tất cả mọi người. Vì thế, đừng dại dột mà cho rằng lấy chồng xong là phải chỉ có “chồng là nhất”. Trong cuộc sống này, đừng đưa bất cứ thứ gì và bất cứ ai lên vị trí độc tôn bởi vì không có gì là vĩnh viễn. Khi mình tôn sùng nó, cuộc sống chỉ quẩn quanh điều đó, đặt nó lên vị trí tối thượng thì khi đột ngột mất đi sẽ là mất tất cả. Chồng cũng vậy. Không nên vì lấy chồng mà coi chồng là độc tôn. Chồng dù có tốt đến mấy cũng vẫn mang “bản chất của một người đàn ông”.
Tôi cũng đã từng có rất nhiều người chị, người bạn gái, từ khi lấy chồng chỉ biết chăm chăm cung phụng chồng và nhà chồng. Suốt ngày đầu tắt mặt tối, rời chỗ làm là về nhà chợ búa, cơm nước hầu chồng, hầu con. Mối quan hệ thì dè chừng, gặp người khác giới cũng chỉ sợ “người ta đánh giá, nghi ngờ, tình ngay lí gian”, sợ chồng ghen tuông…Và thế là trong khi vợ thì cứ ngày một tàn tạ đi, thắt chặt mối quan hệ không dám chơi bời, giao tiếp với ai thì chồng ngày càng béo đẹp, phong độ. Mà đàn ông, một khi đã trơn lông, đỏ da thì ra ngoài gái nó bâu lấy mấy ai giữ được mình. Kết cục là nhiều người nhẹ thì chồng lăng nhăng với gái, nặng thì chồng bỏ vợ cưới gái luôn. Thử hỏi như thế thông minh nỗi gì, khôn ngoan ra sao?
Đó là chưa kể sau khi biết chồng phản bội hoặc bị chồng bỏ nhiều chị em tay trắng. Vì sao ư? Vì bao năm hầu hạ chồng, từ tiền bạc đến thể xác đều “hiến dâng” hết cả thì làm gì còn gì. Nhất là mối quan hệ cũng chẳng có ai để nhờ vả, để làm cho cuộc sống của mình thi vị hơn, nhiều điều mới mẻ hơn thì rất lâu tâm lí mới bình phục được. Mà ở tầm đó thì cũng khó lòng tìm kiếm cơ hội khác cho mình khi các mối quan hệ không duy trì.
Vì thế tôi không đời nào tôn chồng lên vị trí độc tôn.
Không nên vì lấy chồng mà coi chồng là độc tôn. Chồng dù có tốt đến mấy cũng vẫn mang “bản chất của một người đàn ông”. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lấy chồng rồi, ngoài việc chăm sóc gia đình phần nào, tôi vẫn phải chăm chút cho bản thân mình. Đặc biệt, với quan hệ khác giới tôi không bao giờ hạn chế. Tôi biết có nhiều người đàn ông vẫn thích tôi dù biết tôi có chồng. Tôi không từ chối họ phũ phàng, tôi vẫn duy trì tình cảm. Miễn là mình không làm gì đi quá giới hạn, không phản bội chồng chứ đâu cần thiết phải chối đây đẩy. Hãy thử hình dung xem, có chồng rồi nhưng tới công sở, đi gặp bạn bè bạn vẫn có cảm giác được một vài người chinh phục thích thú lắm chứ. Nó không chỉ là cách để làm cho cuộc sống thêm phần thú vị mà còn là lời cảnh báo để chồng hiểu được rằng: “Tôi luôn đáng được xem trọng, nếu anh chỉ cần không biết trân trọng tôi, tôi có thể ra đi bất cứ lúc nào”.
Tôi gặp gỡ đàn ông nhiều, tôi cũng không ngần ngại mà mỉm cười hay bông đùa lại một câu trước “thiện ý” của họ. Có lẽ vì thế mà trong mắt một số đồng nghiệp nữ tôi là loại lẳng lơ, có chồng rồi mà tới công ty vẫn liếc mắt đưa tình với nam giới. Nhưng tôi không chấp vì cách suy nghĩ thiển cận của họ. Thi thoảng nhìn một chị cùng phòng khóc mếu tâm sự: “Mình thì một lòng một dạ với hắn vậy mà hắn lại đi cặp bồ thì có khốn nạn không cơ chứ”, tôi đã không biết nên cười hay nên khóc vì tình cảnh đó.
Đúng là tôi lẳng lơ vì tôi thi thoảng cũng đong đưa với đàn ông nhưng tôi không bao giờ phản bội chồng và không có ý định cắm sừng nếu như chồng không làm điều có lỗi với tôi. Tôi chỉ đang có sự dự phòng cho mình. Nếu thực sự có một ngày chồng tôi cặp bồ với gái hoặc bỏ tôi thì tôi cũng còn nhiều cơ hội khác để làm lại và đặc biệt là tinh thần của tôi không suy sụp hay đổ vỡ quá nhiều.
Tôi sẽ không phản bội chồng nếu anh chung thủy với tôi nhưng cũng không phải là người vợ mở mắt chỉ nhìn thấy chồng mà không thấy cả bầu trời rộng lớn ngoài kia. (Ảnh minh họa)
Bây giờ chồng yêu mình đấy, chăm sóc cho mình đấy nhưng mà xểnh ra một cái có thể anh ta đã lại ôm người đàn bà khác trong tay ngay. Vì thế đàn bà thường rất dại khi cho chồng là số 1, không dám chơi bời, giao tiếp với ai. Sở dĩ tôi thành đạt, có được thu nhập ngày hôm nay là vì tôi khéo léo trong mối quan hệ, sếp nào cũng quý tôi, trưởng phòng nào cũng cất nhắc cho tôi. Tất nhiên, điều đó đồng nghĩa với nhiều người là tôi vì lẳng lơ mà có được tất cả nhưng tôi gọi đó là nghệ thuật sống.
Tôi sẽ không phản bội chồng nếu anh chung thủy với tôi nhưng cũng không phải là người vợ mở mắt chỉ nhìn thấy chồng mà không thấy cả bầu trời rộng lớn ngoài kia. Tôi tự tin rằng mình đang đi đúng đường vì nhiều lần đi cùng tôi ra ngoài, chồng tôi hiểu được rằng tôi có giá như thế nào và anh ấy càng phải có ý thức trong việc giữ tôi thật chặt trong tay. Người ta chỉ biết nâng niu hạnh phúc khi mà hiểu được rằng có thể mất đi bất cứ lúc nào. Vì thế nếu có một ngày chồng tôi phản bội, tôi vẫn tự tin để sống tốt, để tìm kiếm hạnh phúc. Vậy đàn bà lẳng lơ trong khuôn khổ thì có gì sai?
Theo Khampha
Họ dùng từ "say nắng" để nguỵ biện tội lỗi
Người đàn bà lẳng lơ ấy, đã rơi vào cuộc đời người đàn ông tử tế của tôi, tước mất của tôi sự tự tin của người đàn bà hoàn hảo.
Ảnh minh họa
Cả "người đàn ông tử tế" của đời tôi, và cô gái ấy đều cho rằng chỉ bởi một phút yếu lòng, chút chếnh choáng qua cơn say nắng mà trở thành cô ả lăng nhăng và gã chồng tệ bạc.
Bước qua "5 năm lần thứ nhất" với 2 đứa con, chẳng phải quá tự kiêu, nhưng tôi dám khẳng định rằng tôi là một người phụ nữ tương đối hoàn hảo trong vai trò làm vợ, làm mẹ, thậm chí là cả vai trò làm dâu trong một gia đình cổ hủ tứ đại đồng đường.
Khi đã sống hết mình phụng sự chồng con, phụng sự gia đình chồng, tôi tin hạnh phúc gia đình sẽ vì sự cố gắng hết mình ấy của tôi. Nhất là khi bên cạnh tôi có người đàn ông hiền lành, tử tế, tôi càng tin tưởng dù có 5 năm lần thứ bao nhiêu đi chăng nữa, thì tình cảm của chúng tôi, sự bền vững của gia đình chúng tôi sẽ không bao giờ suy chuyển.
Ấy vậy nhưng, cái sự tự tin của tôi đã trở nên thái quá khi một người đàn bà lẳng lơ rơi vào cuộc đời người đàn ông tử tế của tôi. Cô ấy là một đồng nghiệp lâu năm của chồng tôi. Chúng tôi đã từng coi cô ấy như một người em gái trong gia đình.
Hằng - tên người con gái ấy - cũng thuộc dạng có nhan sắc, có học thức. Tôi vốn không coi cô ta là mối nguy hiểm của tôi, dù biết chắc chắn, ở cơ quan, chồng tôi và Hằng là những cộng sự tích cực của nhau.
Cô ấy không còn quá trẻ để dại khờ, để không nhận ra rằng một cô gái chưa chồng chẳng dại gì mà đâm đầu vào một người đàn ông đã có vợ. Tôi cũng nghĩ, những kẻ có học thức không bao giờ để những điều tội lỗi làm mù lương tri.
An toàn trong những khuôn mẫu đạo đức của mình, nên tôi như "chết đứng" khi một ngày được tận mắt chứng kiến chồng tôi và cô gái ấy tình tứ bên nhau. Gã đàn ông tử tế của đời tôi run rẩy đến tội nghiệp khi đứng giữa một bên là vợ, và một bên là cô nhân tình bé nhỏ. Cả hai đều nhanh chóng thú nhận với tôi rằng chỉ bởi những phút "say nắng" khiến họ không làm chủ được mình.
Gã đàn ông tử tế của tôi biện minh rằng tôi quá hoàn hảo, quá chỉn chu, khiến gã chỉ nhìn thấy ở tôi bóng dáng một "bà mẹ", một người bảo mẫu tận tâm. Thế nên, trong một phút yếu lòng, gã đã bị "say nắng" bởi sự hồn nhiên, trẻ trung của cô nàng đồng nghiệp.
Gã bảo, gã đâu yêu cô ta, mà chỉ ở bên cô ta để sống lại với ký ức yêu đương thời tuổi trẻ với người vợ già cỗi. "Những cơn say nắng nhất thời, ai chẳng có. Nó sẽ không bao giờ phá vỡ hạnh phúc gia đình, mà chỉ làm gia tăng hương vị cuộc sống. " - gã nguỵ biện khi phủ nhận tội lỗi của mình.
Cũng với chiêu bài "say nắng", ả đàn bà "linh miêu" kia thú nhận với tôi rằng sự vững chãi của một người đàn ông đã có gia đình khiến cô ta bị mê hoặc. Những va chạm trong công việc thường ngày, sự thông cảm sẻ chia trong công việc đã khiến cô ấy và chồng tôi có những rung cảm ngoài tình đồng nghiệp.
Cô ta không có ý định phá vỡ gia đình của chúng tôi, nhưng vì những cơn say nắng cứ đến dồn dập, khiến cô ta không làm chủ được bản thân, và có tội với tôi. Tất nhiên, họ nói là việc của họ, đó chẳng qua chỉ là sự nguỵ biện của một gã đàn ông vô trách nhiệm và người đàn bà lăng nhăng.
Họ đâu còn là những đứa trẻ để cho phép trái tim mình rung động đơn thuần trước người bạn khác giới!
"Say nắng" đừng dùng một từ quá nhẹ nhàng như vậy để bao che cho những xúc cảm thân xác tội lỗi. Thà rằng họ cứ nói với nhau là họ yêu nhau đi. Cô ta chứng minh được với tôi là gã đàn ông tử tế của tôi yêu cô ta đi, tôi sẽ tình nguyện làm người rút lui để nhường lại mối tình chân chính cho họ.
Đừng nói say nắng, để nguỵ biện rằng tội lỗi của mình chỉ là bởi một phút yếu lòng của lý trí.
Theo DanTri
Tôi phải làm gì để thoát khỏi người đàn bà lẳng lơ ấy? Lần đầu gặp nhau là khi tôi và Hà Anh cùng tham dự một cuộc họp về dự án hợp tác của hai công ty. Tôi ở Hà Nội còn nàng ở TP.HCM. Ngay lần đầu gặp nhau, nàng đã khiến tôi ngẩn ngơ với nụ cười tươi quyến rũ và giọng nói Nam Bộ hết mực dịu dàng. Hà Anh nào có...