Đã cho qua mọi chuyện tại sao em vẫn còn tiếp tục
Suốt hai tháng nay, tôi luôn cảm thấy khó chịu. Những hình ảnh về vợ và người đàn ông đó đang ôm ấp, cười nói cứ xuất hiện trong đầu, khiến tôi không thể tập trung để làm được việc gì.
Vợ chồng tôi kết hôn với nhau đã được 7 năm và có một cô con gái xinh xắn. Chúng tôi đều có công việc ổn định, kinh tế dư giả nên cuộc sống khá thoải mái, viên mãn. Thậm chí, mới chỉ cách đây một năm, hai đứa còn tính sinh thêm cậu con trai nữa cho vui cửa vui nhà.
Nhưng dự định hạnh phúc phía trước đều vỡ tan tành, khi cách đây 2 năm tôi phát hiện ra vợ mình có bồ. Hôm đó, chính mắt tôi trông thấy, cô ấy leo lên xe một người đàn ông lạ. Vốn tôi không định nghi ngờ, vì công việc của vợ liên quan đến giao tiếp nhiều, nhưng cảm tính trong người cứ thúc giục khiến tôi phóng xe bám theo, và chết điếng khi nhận ra vợ mình vui vẻ khoác tay một người đàn ông khác bước vào khách sạn.
Tôi không làm to chuyện, cũng không chạy thẳng vào trong mà bêu riếu cô ấy. Thay vào đó, tôi thuê thám tử, điều tra tường tận nguồn gốc mọi việc. Chỉ đến khi bị tôi ném thẳng xấp ảnh tình tứ vào mặt, vợ tôi mới khóc lóc xin lỗi. Cô ấy giải thích, do có thời gian stress vì công việc, cộng thêm người này tấn công mạnh mẽ nên đã có phút yếu lòng.
Video đang HOT
Tôi tình cờ phát hiện ra vợ ngoại tình (Ảnh minh họa)
Nghe vợ nói, tôi cũng cảm thấy có chút xót xa. Dù sao cũng là người đầu gối tay ấp với mình suốt mười mấy năm trời. Không những thế, nếu giờ xảy ra chuyện gì, con gái chúng tôi mới là người thiệt thòi nhất. Tôi đồng ý tha thứ cho vợ, nhưng bắt phải cắt đứt liên lạc với người kia. Sau lần đó, mặc dù tình cảm và niềm tin đều không còn nguyên vẹn, nhưng tôi vẫn đối xử tử tế với vợ.
Vợ tôi khá biết điều. Cô ấy tỏ ra ăn năn hối hận, cố gắng thay đổi, trở thành người vợ ngoan ngoãn, ra sức vun vén hàn gắn cho tình cảm hai đứa. Tuy đôi lúc vẫn xảy ra cãi vã nhưng chưa một lần tôi nhắc về chuyện cũ khiến vợ tôi càng cảm phục hơn.
Nếu thời gian cứ dần trôi qua, có lẽ tôi cũng không còn nhớ đến sai lầm trước đây của vợ. Nhưng mới chỉ cách đây 2 tháng, tôi vô tình phát hiện ra, vợ mình vẫn còn liên lạc với người đàn ông cũ. Cô ấy để quên điện thoại ở nhà, và cũng do tôi tò mò tìm được mật khẩu, nên đã đọc được toàn bộ đoạn chat giữa hai người với nhau.
Mặc dù chỉ là những câu hỏi xã giao, khách sáo không chút tình cảm mùi mẫn, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.. Cảm giác bị xúc phạm len lỏi trong tim. Chưa nói gì với vợ, nhưng những ngày sau đó, tôi không thể ngừng nghĩ đến những hình ảnh ngoại tình của vợ trước kia. Tôi phải làm thế nào? Nên im lặng hay gặng hỏi cô ấy? Không lẽ, được tôi tha thứ, với vợ tôi như thế vẫn còn chưa đủ?
Theo PNVN
Rồi mọi chuyện cũng đâu vào đấy, dù bằng cách này hay cách khác...
Chỉ khi tự bản thân mình trải qua những chuyện đó, tự mình nghiệm ra thì mình mới thấy thấm thía. Vậy thì cứ sống đi, tập quen với những điều "khôn lường" sẽ đến trong cuộc sống của mình, mỉm cười đón nhận nó.
Hẹn gặp đối tác trong một chiều Hà Nội nắng thật đẹp. Thật không may, đến nơi hẹn thì đứt mất đôi guốc. Đôi guốc mà tôi vô cùng yêu quý, luôn dùng để đi những dịp quan trọng hoặc gặp những người quan trọng. Không thể gặp khách hàng trong bộ dạng như thế này được. Chẳng còn cách nào ngoài việc phải mua ngay một đôi guốc mới. Tôi đã đi bộ một quãng đường khá dài, và thật may mắn khi tìm được một cửa hàng. Lựa một đôi guốc trông được nhất rồi vội vàng xỏ chân vào đôi guốc mới và chạy thật nhanh về nơi hẹn. Tuy nhiên, trên suốt quãng đường trở về đó, gót chân tôi bắt đầu phồng rộp và đau rát.Tôi phải đi cà nhắc vì rất đau.
Tất nhiên, khi đối tác xuất hiện, tôi vẫn phải tươi cươi và sải những bước thật tự tin, như thể, tôi đã đi trên đôi guốc này cả trăm lần, như thể, tôi đã quá quen với nó. Bạn biết cảm giác đó không, thật khó chiu nhỉ, khi bạn đang thật sự rất đau, nhưng vẫn phải kìm nén và giấu đi chuyện đó.
Khi kết thúc công việc, tôi trở về nhà với đôi chân rã rời và gót chân chảy máu. Lớp da bị rách toác ra, nước chảy vào chân thật sự rất xót. Tôi để đôi giày ở đó và không đi lại nữa. Tôi phải đi dép lê tới công ty trong 3 ngày liền.
Rồi thì sau 3 ngày đó, vết thương ở chân đã lành lại. Tôi quyết định xỏ lại vào đôi guốc mới. Tôi nhận ra rằng, mình không còn đau nữa.
Nghĩ về đôi guốc mua mới trong một hoàn cảnh dở khóc dở cười. Tôi bỗng nghĩ đến nhiều thứ.
Chúng ta chẳng biết được điều gì sẽ xảy ra phía trước. Cuộc đời có thể từ tươi đẹp mà bung bét trong 1 giây tiếp theo. Chúng ta không thể làm thế nào để biết được chuyện quái quỷ gì sẽ đến. Chúng ta chỉ có thể ở trong tâm thế đón nhận, dù là những điều tươi đẹp hay những điều tồi tệ, có thể đến vào bất cứ lúc nào.
Có lẽ, trên con đường mình bước đi, có quá nhiều thứ cản đường và làm ta bối rối, đau đầu, thậm chí là mất mát, tổn thương đến cùng cực. Nhưng tin tôi đi, chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Rồi sẽ ổn, dù sớm hay muộn. Cũng giống như gót chân của tôi đã lành lại sau 3 ngày. Chỉ có điều bạn vẫn sẽ thấy vết sẹo còn lưu lại ở đó. Mỗi lần bạn nhìn thấy vết sẹo, là sẽ nhớ đến vì sao bạn lại có nó. Cũng giống như trong tình yêu, thật ra, thời gian không giúp bạn xóa đi vết thương trong lòng bạn. Không có khái niệm "quên" ai đó, chỉ có chăng khi nghĩ đến hoặc thậm chí là gặp lại cũng không còn đau lòng nữa mà thôi.
Thực sự, có những điều vô cùng rất đơn giản. Chúng ta có thể nghe bạn bè nói hàng ngàn, hàng vạn lần. Tuy nhiên, chỉ khi tự bản thân mình trải qua những chuyện đó, tự mình nghiệm ra thì mình mới thấy thấm thía. Vậy thì cứ sống đi, tập quen với những điều "khôn lường" sẽ đến trong cuộc sống của mình, mỉm cười đón nhận nó. Bạn biết không, rồi mọi chuyện cũng đâu vào đấy, dù bằng cách này hay cách khác. Khi nghĩ rằng đã tuyệt vọng, đã rơi xuống hố sâu thì sẽ có một bàn tay kéo bạn lên, chúng ta sẽ có lại hi vọng vào lúc chúng ta không ngờ nhất.
Theo Phununews
Đâu phải cứ nói lời chia tay thì mọi chuyện mới kết thúc... Những tháng ngày lang thang khắp góc phố, cùng nhau ăn một món nào đó sẽ là quá khứ của cả anh và em Có những ngày anh sẽ nhớ về em da diết như hôm nay Có những ngày anh buồn với những gì mình đang phải đối mặt Chẳng phải mình chia tay...mà mình lặng lẽ xa nhau Anh đã từng...