Đã bao nhiêu lần vì chữ bận mà anh bỏ mặc em với cô đơn?
Ngày yêu anh, em cứ ngỡ đã có người ở bên em đến sau cùng nhưng rút cuộc em lại yêu anh bằng tất cả những gì cô độc nhất trong em.
Ngày yêu anh, em cứ ngỡ đã có người ở bên em đến sau cùng nhưng rút cuộc em lại yêu anh bằng tất cả những gì cô độc nhất trong em.
Hạnh phúc trên đời vốn mong manh như hạt bụi vàng lấp lánh nơi tim. Yêu anh, em cũng mong hạnh phúc như bao cô gái ngoài kia. Nhưng có lẽ, thiếu chút duyên, ít chút nợ nên cả hai ta chưa thể cùng nhau chạm tới điều ấy. Yêu anh, em đem hết sự cô đơn gửi vào thương nhớ, đem hết những lạc lõng gom vào những quan tâm. Cứ ngây ngô nghĩ rằng, đem hết đi thì em sẽ chẳng còn cô đơn như trước. Cứ ngỡ rằng, rồi cả hai sẽ cùng sát kề mãi mãi.
Sau này, em mới nhận ra yêu anh lại chính là lúc em cô đơn nhất…
Chắc anh không nhớ bao lần em đợi anh trong vô vọng. Bao lần vì chữ “bận” mà anh bỏ lại em lạc lõng giữa bộn bề. Chắc anh cũng quên rồi bao lần em lặng nhìn anh gọi tên ai không phải em. Và chắc anh cũng không biết bao đêm em ôm mình giữa bóng tối mênh mông. Có đáng không anh, khi em cũng chỉ là một cô gái nhỏ yêu thương một người bằng cả trái tim. Có sai không khi em càng loay hoay trong cô độc, anh lại càng vô tâm hững hờ.
Video đang HOT
Đôi lúc em tự hỏi, liệu cái tồn tại giữa hai ta có thực sự được gọi là “tình yêu” khi em yêu anh còn anh lại chỉ yêu chính mình. Càng yêu anh, em càng thấy mình cô độc, sự cô độc đến đáng thương cùng cực. Em tự mình lau đi những giọt nước mắt, tự mình băng bó những vết thương cho mối tình này.
Dừng lại thôi anh, không phải vì em hết yêu, cũng không phải em giận hờn. Dừng lại để giải thoát cho cả hai trong thế giới vốn chỉ có một người. Tiếc anh, em có tiếc. Nhưng em sẽ còn tiếc hơn nếu tự giam mình trong nỗi cô đơn lớn vô tận…
Yêu anh hay yêu sự cô độc?. Cuối cùng em cũng đã tìm được câu trả lời…
Bé Hạt Tiêu
Tuổi 25 vẫn thật xinh đẹp khi xuống phố, dù đêm trước khóc ướt gối
Tuổi 25...Chỉ có một điều không thay đổi...Em vẫn là em...Cô gái thích ngồi ngẩn ngơ, nghĩ suy và viết lách hàng giờ.
ảnh minh họa
Tuổi 25, đó chẳng phải độ tuổi mà người ta nghĩ con gái cần an yên với một công việc ổn định, một mái ấm giản đơn nhưng hạnh phúc và một người chồng tương lai. Thế nhưng tuổi 25 lại lại độ tuổi em muốn liều lĩnh đi khắp mọi nơi trên mảnh đất chữ S, muốn vứt bỏ tất cả để đi tìm chính mình, đi tìm đam mê, đi tìm sở thích, đi tìm câu trả lời cho câu hỏi: "Em là ai? Em muốn gì?"
Tuổi 25, đó chẳng phải là giai đoạn chuyển giao đầy nghiệt ngã từ một người con gái sang một người phụ nữ hay sao? Nghĩa là em sẽ chẳng còn vui tươi, hồn nhiên hay mơ mộng của thuở 18...Sẽ chẳng còn những tháng ngày khi 20 thảnh thơi đi dạo bờ hồ, phố cổ hay những giờ phút yêu chiều bản thân đọc truyện ngôn tình, xem phim hàn quốc...Em sẽ bắt đầu bận rộn với những lo toan, tính toán về gia đình, bạn bè, công việc và tình yêu...
Tuổi 25, đó chẳng phải khoảng thời gian con người ta cảm thấy cô đơn nhất hay sao? Bạn bè lần lượt gửi thiệp hồng mời cưới, người yêu mới chưa thấy đâu mà người cũ thì đã thay đôi ba người...Mở FB nhìn hơn nghìn chấm xanh đang active mà lựa mãi vẫn không thấy người để tâm sự đôi câu ba điều. Cảm giác trống vắng như cả thế giới chỉ mình em tồn tại...
Tuổi 25, đó chẳng phải là cột mốc đánh dấu những thay đổi lớn lao trong mọi suy nghĩ, hành động hay sao? Em vẫn sẽ mơ về anh, về một tình yêu đẹp, lãng mạn nhưng em không còn tin vào những chuyện tình cổ tích với những nàng công chúa lọ lem và chàng hoàng tử. Em bắt đầu nhận ra: Người con gái thuộc đẳng cấp nào thì sẽ gặp được người đàn ông ở đẳng cấp đó, vì vậy con gái luôn phải nỗ lực cố gắng, không thể đặt hạnh phúc của mình vào sự định đoạt của người khác. Và dù không gặp được hoàng tử, em vẫn phải sống như một nàng công chúa...
Tuổi 25, đó chẳng phải là những thanh âm trầm trong bản hòa ca cuộc đời hay sao? Em chẳng còn là cô bé khó chiều với tính cách thất thường khi nắng, khi mưa, khi giông tố, khi bão bùng. Em cũng chẳng còn tha thiết vui mừng trước những lời khen của người khác vì em biết đâu phải lời khen nào cũng xuất phát từ trong tâm. Em cũng chẳng còn bận tâm, phiền muộn trước những lời chê trách, nói xấu của miệng lưỡi thế gian vì em biết "Trăm năm là hữu hạn, cớ sao không sống để mình vui mà phải sống để vừa lòng người khác".
Em cũng chẳng còn trách móc người mới, người cũ, những người đã vô tình hay cố ý lướt qua cuộc đời em vì em biết rằng: Hóa ra mỗi người xuất hiện trong cuộc đời ta đều có nguyên do. Sông ơ đơi, môi ngươi ta găp, du chi thoang qua cung không phải ngẫu nhiên. Co câu: "Tu trăm năm mới đi chung một thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên vơ chồng", vì vậy em cảm ơn tất cả đã làm nên cuộc đời mình.
Em cũng chẳng còn yếu đuối đến mức gục ngã trước những biến cố, sóng gió chênh vênh của cuộc đời, khóc hàng mấy đêm khi cuộc tình tan vỡ...Em biết cách tự hát ru lòng mình, hát ru nỗi buồn, nỗi cô đơn, biết makeup thật xinh đẹp mỉm cười thật tươi khi xuống phố dù đêm hôm trước em đã khóc ướt đầm đìa gối...
Tuổi 25...Chỉ có một điều không thay đổi...Em vẫn là em...Cô gái thích ngồi ngẩn ngơ, nghĩ suy và viết lách hàng giờ. Em vẫn là em... Cô gái thích cảm giác an yên đến lạ lùng, cảm giác ngồi trong nhà chăn ấm đệm êm, mặc kệ ngoài kia là sóng gió, bão tố mịt mùng. Em vẫn là em...Cô gái yêu những thứ giản đơn đến mê say, cái gì càng đơn giản càng đẹp, tình yêu nào càng bình dị càng hạnh phúc...Em vẫn là em...Dù là cô gái tuổi 20 hay 25 hay là cô gái đã qua xa rồi cái tuổi chênh vênh ấy thì phía trước em vẫn là cả một biển trời mơ ước...Cứ đi đi, cửa sẽ mở...
Theo Nguoiduatin
Ly thân 3 tháng, vợ đưa cho tôi tờ giấy khám thai và làm một việc khiến tôi ân hận cả đời Tôi thật không ngờ, thời gian chúng tôi ly thân lại là lúc cô ấy mang bầu, điều mà vợ chồng tôi khao khát hơn 2 năm trời nay... Ảnh minh họa Vợ chồng tôi lấy nhau sau hơn 3 năm yêu đương sôi nổi, mãnh liệt. Lấy nhay về, gia đình hai bên cũng góp tiền mua cho một căn hộ chung...