Đã bao lâu rồi anh không hôn em?
Đã bao lâu rồi, chúng mình – thực ra là anh – quên làm việc đó, hả anh?
Em đọc được ở đâu đó rằng, chỉ với những cuộc làm tình không bắt đầu bằng tình yêu, thì người đàn ông mới bỏ qua những nụ hôn dành cho người đàn bà.
Nhưng anh ạ, với đa phần phụ nữ chúng em – một nụ hôn trọn vẹn đúng nghĩa – nhiều khi còn giá trị hơn cả một cuộc làm tình.
Đã bao lâu rồi, chúng mình – thực ra là anh – quên làm việc đó, hả anh?
Chẳng phải vì đời sống yêu đương của chúng mình không ổn thỏa. Dù rằng qua năm tháng, nó càng lúc càng trở nên đều đặn, thậm chí nhàn nhạt như một thói quen. Trong khi em, giống như một thực khách khó tính, luôn muốn món mình được ăn cứ giữ được đủ vị như những lần đầu thưởng thức. Em quả quyết, còn đầu bếp của em thì phủ nhận, là rõ ràng nó thiếu một gia vị gì đó nên chưa đủ đậm đà. Có thể người đứng bếp lâu năm bị bào mòn cảm xúc, bị chai tay, bị lười biếng, tặc lưỡi nghĩ: “ Ôi dào, khách quen, chả bỏ mình đi đâu”.
Nụ hôn đầu tiên cho nhau, là sau khi chúng mình đã tan hoang cả ra vì những cuộc tình khác. Ngồi đối diện qua chiếc bàn nhỏ, để nói với nhau ba từ muôn thuở cũ. Em chưa kịp hết bối rối (kỳ lạ thật, em biết chắc và chờ đợi lời anh nói mà vẫn bối rối, phụ nữ muôn thuở khờ khạo trong vẻ từng trải như thế đấy), thì hai bàn tay anh níu lấy mặt em và hôn lên môi vội vã, đắm say, run rẩy, và dài bất tận. Tự nhiên bây giờ ngồi nhớ lại, em không thể hình dung nó đã ngọt ngào và mê muội đến thế nào. Mà khiến cho nhịp tim em chậm lại, máu tan loãng cả ra, và cái cau mày của những người bàn bên thì được hiểu là nỗi thèm thuồng khó giấu.
Bây giờ, ngay chính bản thân em, cũng không ít hơn một lần phải loay hoay với nỗi thèm thuồng ghen tị ấy trong mình. Biết thế ta cứ mãi là tình nhân. Giá như nhịp đời có một nút dừng vĩnh viễn. Để lúc này hay lúc khác, khi xem một bộ phim tình cảm, em đừng có âm thầm buồn, âm thầm thèm. Để tự nhiên lại âm thầm nhớ những nụ hôn cũ. Tê dại môi. Lộng lẫy cảm xúc. Thời con gái. Nụ hôn thụ động đầu đời.
Video đang HOT
Em kể anh nghe về nụ hôn đầu tiên em được nhận, và anh cũng chẳng cần mất công tỏ lòng ghen làm chi. Ấy là vết môi đặc biệt của người bạn trai thời đi học xa lắc lơ, được in lên sổ lưu bút, bằng mực bút bi màu đỏ. Em đồ rằng bạn ấy chắc phải cần đến thuốc tẩy để xóa vết mực trên da thịt.
Vừa được anh hôn em vừa lơ đãng tự hỏi vì sao (Ảnh minh họa)
Còn em thì không xóa được trong tim mình. Bạn ấy không yêu em. Chúng em không yêu nhau. Bạn ấy yêu một bạn gái kiêu kỳ khác, đơn phương, rồ dại, suốt mấy năm đi học. Em mơ hồ xót xa, trong cái ngày em đến dự đám tang của bạn. Vì nụ hôn trong trẻo đam mê ấy, nếu có cơ hội được đặt lên một bờ môi con người khác, bằng tình yêu, phải chăng nó sẽ có cơ hội thực hiện hoàn hảo sứ mệnh của mình?
Ở tuổi này, nhiều khi em được hôn trộm về đêm. Lạ thật, hay đó là cách biểu lộ tình yêu thầm kín và tế nhị kiểu đàn ông các anh? Khi còn thức, em chờ đợi. Trong cơn ngủ, những cảm xúc thật nhạt, thật loãng. Vừa được anh hôn em vừa lơ đãng tự hỏi vì sao. Bao nhiêu lần em đã tự mình làm việc ấy với anh, với một niềm đợi chờ thành thật. Đáp lại sự nồng nhiệt háo hức của em, đôi khi là một sự ơ hờ. Thậm chí một nụ cười gượng gạo. Buồn cười nhỉ. Người ta có thể cười vậy trong lúc hôn nhau. Cảm giác hơi bẽ bàng nhiều lần lặp lại, chúng hùa vào giết mòn cảm xúc của em. Khiến em nghĩ, hoặc là em đã cố gắng tuyệt vọng, khi len lén tha về những loại nước xúc miệng mới, hễ ăn xong là nhai kẹo cao su, chỉ để loại bỏ khả năng bị từ chối vì hơi thở có thể không thơm tho trong miệng. Dù là vẫn tự an ủi mình, mùi khói thuốc lá ám trong răng miệng anh, thật là một nét riêng (mà đôi khi khiến em phải nín thở). Mà chẳng cải thiện được gì.
Em cũng mơ hồ nghĩ, những năm ở cùng anh, đã bao lần em tô son đỏ và đặt dấu môi lên một tờ giấy trắng bất kỳ. Và em nghẹn. Mơ hồ nghĩ. Cuộc đời đôi khi quá ngắn ngủi. Những thứ bé nhỏ muốn chân thành trao đi và yêu thương nhận lại, đôi lúc không dành được cho nhau, có nên hối tiếc không anh?
Vì thế, thi thoảng, nếu tiện, anh để ý xem, bên góc gối, kẹp trong cuốn sách đọc dở, hay sau khi tivi chiếu một bộ phim hay…
… có mảnh khăn giấy nào in viền môi đỏ son của em?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự khác biệt giữa vợ và bồ
Nếu bạn là một người vợ theo đúng nghĩa thì bạn sẽ nghĩ khác, tiếc rằng ở đây bạn chỉ là bồ.
Tôi đọc bài viết của bạn và bất chợt thấy rùng mình. Vì sao ư? Vì tôi là một người vợ của một ông chồng đang sống trong cái xã hội mà đang có những người con gái có suy nghĩ như bạn. Và tôi cũng là một người mẹ của một bé gái hơn 1 tuổi, rất cần một gia đình đầy đủ và ấm êm. Nhưng chính những người phụ nữ có lối suy nghĩ "cá tính, tự tin mà sai lầm" như bạn có thể khiến những gia đình vốn dĩ rất êm ấm đó trở nên không còn "đầy đủ và êm ấm" nữa.
Tất nhiên, bạn có đầy đủ các yếu tố để có "một hạnh phúc cho riêng mình". Nhưng hãy chọn cho mình một người đàn ông có thể sáng tối cùng bạn, sẽ cùng bạn ngắn bình minh hay hoàng hôn, sẽ cùng bạn thưởng thức những phút giây ngọt ngào của tình yêu, sẽ cùng bạn chào đón đứa con yêu của hai người. Hãy tận hưởng những phút giây đó mà không phải dè chừng, không phải giật mình hay cũng không phải ăn năn. Và trên hết, cái hạnh phúc bạn có không phải là hạnh phúc "vay mượn" từ một người đàn bà khác.
Bạn hãy nghĩ kỹ mà xem, đừng vì cái "cá tính" của mình mà bạn để 2 đứa trẻ tội nghiệp kia không có một hình ảnh tuyệt vời của người cha trong mái ấm gia đình thân thương của chúng. Hãy biết cho chúng một tuổi thơ êm đềm, một tương lai tươi sáng.
Bạn là cô gái khá mạnh mẽ, nhưng bạn lại đang như một con thú bị dồn vào chân tường. Bạn giương mình lên để đấu đá lại những comment không vừa ý với suy nghĩ của bạn. Nhưng cá nhân mình nghĩ, tất cả chỉ là bề ngoài, mình chắc bên trong bạn là một tâm hồn bị tổn thương, một tâm hồn đang run rẩy trước 2 chữ "Nhân Đức" ở đời.
Những người thứ 3 như bạn là số ít trong xã hội này. Còn chúng tôi, những người vợ lại là một số đông. Tại sao vợ lại là số đông? Vì xã hội thừa nhận họ, họ là nền tảng, là gốc rễ và là điều mà không bao giờ người thứ 3 thay thế được. Đừng trách mình vì đã lỡ gửi bài, vì đã có bài là có comment, bạn phải chấp nhận.
Lời cuối mình muốn nói rằng, nếu bạn là một người vợ theo đúng nghĩa thì bạn sẽ suy nghĩ khác, tiếc rằng ở đây bạn chỉ là bồ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đã bao lâu rồi anh không còn hôn em? Có lúc em thèm có tiếng cãi nhau, vì sếp em bảo: Trái ngược với yêu không phải là ghét, bởi nếu còn ghét nghĩa là còn yêu. Khi viết ra những dòng chữ này là lúc em đang chuẩn bị tan giờ làm để về nhà, nếu như mọi hôm cũng vào giờ này, em phải cuống chân lên để đi ra...