Đã 3 lần tôi bị “gái” gõ cửa đòi tiền vì chồng đi “làm bậy” mà còn vay tiền
Từ khi tôi mang bầu, anh đã ăn nằm với người ta, đến khi cô gái đó đến đòi tiền, tôi mới ngã ngửa ra, không ngờ ngoài việc “quỵt tiền” của “ gái bán hoa”, anh còn vay cô ta 80 triệu đồng.
Tôi năm nay 34 tuổi, quê ở QT, tốt nghiệp Phổ thông tôi thi rớt đại học nên xin làm công nhân may gần nhà. Làm được 3 năm xí nghiệp giải thể, tôi theo bạn bè ra Hà Nội xin vào làm trong một công ty thuộc khu công nghiệp Bắc Thăng Long, Nội Bài, Hà Nội.
Chúng tôi được bố trí ở trong khu tập thể, 1 phòng 8 người, mọi sinh hoạt ngoài giờ làm việc cũng được tự do.
Tôi gặp anh trong một lần đi ăn cưới cô bạn cùng phòng, lúc đó nhìn anh rất lãng tử, nói chuyện thì hài hước hóm hỉnh. Chúng tôi đến với nhau nhờ sự vun đắp của đồng nghiệp và những người quen biết. Sau 4 tháng yêu nhau thì tôi có bầu, chúng tôi nhanh chóng được gia đình ủng hộ và làm lễ cưới cho.
Chồng tôi trước đó làm việc tại một siêu thị điện thoại lớn, cưới xong, anh nghỉ việc. Chúng tôi thuê một cửa hàng thuộc mặt ngõ lớn ở quận Hà Đông để kinh doanh điện thoại, bên trong dùng tấm nhựa ngăn làm thành phòng ngủ và bếp.
Mới đầu, công việc khá thuận lợi, mấy tháng sau khi con gái ra đời, tôi cũng xin nghỉ hẳn việc bên công ty để tập trung kinh doanh với chồng. Lúc này mẹ tôi và mẹ chồng cũng thay phiên lên chăm sóc chúng tôi.
Chồng tôi từ khi có mẹ lên, anh bàn với tôi kế hoạch mở rộng thị trường bán buôn linh kiện điện thoại cho các cửa hàng ở tỉnh lẻ. Suốt thời gian dài sau đó là những ngày thiếu vắng chồng, anh đi suốt, có khi hai tuần mới về vì vừa đi lấy hàng, vừa đi phân phối. Nhà cửa trở nên đơn điệu trống vắng, cửa hàng thì đã chuyển thành kho chứa linh kiện rồi nên cũng lúc mở lúc đóng.
Khi con gái được một tuổi, các mẹ cũng ít lên hơn, một phần vì nhớ nhà, một phần vì công việc đồng áng ở quê. Cách vài ngày chồng tôi lại về, ở được một hai ngày lại đi. Dần dần thời gian về nhà ít dần mà sức khỏe của anh giảm đi trông thấy. Anh cũng ít gần gũi tôi, vì anh thường than mệt vì buôn ba đường dài, và đang đau đầu tính toán. Nhiều lúc nhìn anh ngủ, thân thể xanh xao, gầy guộc khiến tôi rất hoang mang.
Đã có vài lần tôi nói chuyện với anh, muốn anh quay lại tập trung vào cửa hàng, để có nhiều thời gian ở nhà với mẹ con tôi nhưng anh không đồng ý. Anh bảo, các cửa hàng đầu mối mà anh đưa hàng, nơi trả tiền nơi chịu, nên anh phải tiếp tục theo vì không còn cách nào khác. Cuộc sống của gia đình tôi lại tiếp tục diễn ra như thế, chỉ có hai mẹ con quanh quẩn giữ nhà, còn chồng thì đi biền biệt.
Hôm ấy như thường lệ, tôi đóng cửa hàng lúc 8 giờ tối. Mẹ con tôi đang nằm xem ti vi thì có tiếng đập gọi cửa. Tưởng chồng về nên tôi mừng rỡ chạy ra mở cửa nhưng lại thấy trước cửa là hai cô gái ăn mặc rất mát mẻ. Họ chống tay, hất hàm hỏi tôi: “Cửa hàng này là của anh H phải không chị?”. Tôi trả lời: “Dạ vâng, có việc gì không chị?”.
Hai người đó liên tục nhìn ngó vào bên trong dò xét. Một người bảo: “Tôi muốn gặp anh H gấp, đây là bạn gái của anh H, chị ấy đang mang bầu 3 tháng. Hiện giờ anh H đã bỏ đi đâu một tuần nay không về, tiền bạc chị ấy giao hết cho anh H để anh ấy đầu tư kinh doanh. Thế mà mấy ngày nay gọi điện, anh H liên tục tắt máy. Chúng tôi được biết chị là em họ anh ấy, trông nom cửa hàng này cho anh ấy. Nếu chị có cách nào liên lạc được với anh H thì cho chúng tôi biết để còn gọi hỏi thăm xem giờ giải quyết cái thai ra sao?”.
Video đang HOT
Vừa nghe họ nói thế mà tai tôi đã ù đi, chân thì muốn ngã. Tôi thều thào trả lời: “Anh H giờ không có nhà, tôi cũng không biết cách liên lạc với anh ấy, có gì thì chị chờ anh ấy về rồi giải quyết”.
Cô gái được giới thiệu là bạn gái anh H nhìn tôi hồi lâu rồi nói: “Anh H mượn tôi 80 triệu, chị bảo anh H thu xếp trả sớm cho tôi. Mấy hôm nữa chúng tôi tới lấy tiền”. Nói xong họ kéo nhau lên xe rồi bỏ đi. Tối đó tôi như người bị sét đánh, nằm thấp thỏm không yên, gọi điện cho chồng hàng chục cuộc đều báo tắt máy.
Sáng hôm sau chồng tôi liên lạc với tôi bằng số máy lạ. Tôi khóc ngất lên từng cơn khi nghe anh kể về những gì trong quá khứ. Trước khi gặp tôi, anh đã có thời gian sống như vợ chồng với người con gái ấy, nhưng sau phát hiện cô ta làm cái nghề “ăn sương” đó nên 2 người cãi cọ và chia tay nhau. Sau đó anh đến với tôi. Rồi một lần đọc tin nhắn người yêu cũ hỏi thăm, sẵn trong lúc vợ bầu bí, anh tìm đến để giải tỏa sinh lý và đi lại thêm một thời gian.
Lúc đó, tôi cảm thấy suy sụp, không dám tin vào tai mình. Người đàn ông tôi hết mực yêu thương lại nói với tôi những lời phũ phàng như vậy.
2 hôm sau, anh về quỳ dưới chân tôi mong nhận được sự tha thứ, nhưng tôi không thể nào tha thứ được. Tôi hỏi anh về cái thai trong bụng cô ta, chồng tôi bảo chắc chắn không có, vì lần nào anh cũng dùng đồ phòng hộ, với cả anh biết chắc chắn cô ta sẽ không để mang bầu.
Dù có tồn tại đứa bé hay không thì tôi vẫn rất thất vọng vì chồng, tôi suy sụp hẳn đi. Tôi quyết định đưa con gái về quê ở một thời gian để ổn định lại tinh thần. Lúc này, con gái là niềm an ủi duy nhất đối với tôi. Tôi vượt qua nỗi đau, gắng gượng quên đi mọi thứ, thậm chí cả người đàn ông tệ bạc đó.
Ở quê ngoại được một tuần thì chồng tôi về đón, anh đã khóc rất nhiều và luôn miệng cầu xin tôi tha thứ. Tôi vẫn còn tình cảm với chồng, huống chi còn đứa con nữa, nên tôi lại lên Hà Nội với anh.
Mấy ngày đó, anh ở nhà với mẹ con tôi. Anh chơi với con, đi chợ nấu cơm cho tôi. Nói chung, anh cố gắng lấy lòng và bù đắp khiến tôi cũng nguôi ngoai phần nào. Được hơn một tuần thì anh có điện thoại khách hàng gọi, anh bảo chỉ đi 2 ngày rồi về. Biết anh còn nhiều nợ đọng người ta chưa trả nên tôi đồng ý để anh đi. Nào ngờ, buổi chiều anh vừa đi thì tối, 2 cô gái hôm trước lại đến.
Vẫn cô gái đanh đá nói: “Anh H đâu? Bảo anh ta đừng trốn nữa, tôi biết anh H ở nhà, chị gọi anh H ra đây nhanh lên”. Mặc kệ tôi nói gì đi chăng nữa, một người đẩy tôi ra, một người chạy vào nhà tìm. Đến khi thấy có mỗi con gái tôi đang nằm xem ti vi thì họ mới bỏ đi. Trước khi đi, người được giới thiệu là người yêu anh H bảo tôi: “Anh H về thì bảo anh ta trả tiền cho tôi sớm đi. Nếu không tôi thuê người đập nát cửa hàng này ra đấy!”.
Lúc trước tôi cứ tưởng họ bày ra trò nợ tiền để tìm anh nên tôi không hỏi chồng chuyện đó. Lần này thấy họ đến vẫn có ý định đòi tiền, tôi liền gọi cho chồng hỏi thực hư. Mới đầu chồng tôi bảo để anh giải quyết. Nhưng tôi cứ gặng hỏi về số tiền đó, chồng tôi đành thú nhận rằng, anh quay lại với cô gái đó được hơn hai tháng, cô ta tin tưởng anh, vẫn đinh ninh anh chưa vợ con gì, nên khi anh nói chuyện đang cần tiền đầu tư kinh doanh thì không do dự, đưa ngay cho chồng tôi 80 triệu tiền tiết kiệm.
Chồng tôi dự định rút được khoản tiền đọng thì sẽ trả cô ta sòng phẳng cả vốn lẫn lãi. Nào ngờ, tiền cứ như mọc cánh bay, không thu về được thêm đồng nào.
Nghe những điều chồng nói, tôi bắt đầu thấy ghê tởm con người anh vì anh không chỉ qua lại với người bán trôn nuôi miệng mà còn lừa cô ta để lấy những đồng tiền cô ta kiếm được từ cái nghề không trong sạch đó. Tôi bảo anh, có tiền thì mau trả người ta rồi dứt khoát chia tay đi, nếu không thì vợ chồng tôi ly dị, anh ở với ai thì ở. Chồng tôi nói, để anh về rồi tính.
Chiều tối hôm sau, anh về, vừa ngồi ăn cơm chưa xong thì cô ta cùng với một “gái bán hoa” khác lại đến. Lúc đấy tôi đang giặt quần áo bên ngoài, khi vào đã thấy hai cô gái đó xỉa xói vào mặt chồng tôi, mắng mỏ anh lừa đảo, dối trá. Họ bảo anh phải quyết định một trong hai người. Có lẽ lúc đó họ mới biết tôi là vợ anh, còn trước kia vẫn đinh ninh tôi là em họ anh, bị lừa không chồng mà có con nên anh cưu mang.
Tôi không nói gì, chỉ chạy ra ôm con rồi đi vào trong, kéo kín cánh cửa nhựa, mặc kệ anh ở ngoài giải quyết với 2 người phụ nữ đó. Ở trong, tôi vẫn nghe rõ mồn một tiếng họ nói. Cô người yêu cũ của chồng tôi gào thét: “Vì mày tao phải đi làm đ., tích cóp được bao nhiêu tiền tao đều đưa cho mày hết. Tao không ngờ bấy lâu nay mày dùng số tiền của tao để nuôi vợ con mày, mày &’ch.’ tao bao lâu rồi mà mày có cho tao được đồng nào đâu… Sao lại có thằng đàn ông đểu cáng bám váy đàn bà như mày chứ…”.
Lời cô ta nói cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi mở to ti vi lên cho con gái xem, để con không nghe thấy bên ngoài bố nó đang cãi nhau với “gái bán hoa”. Một lúc sau có tiếng xe máy rời đi, tôi đi ra thì thấy chồng tôi cũng đi rồi. Gian nhà vẫn ngổn ngang bát đĩa, cả bát cơm mà chồng tôi đang ăn dở.
Từ hôm đó đến nay, chồng tôi bỏ đi không về. 2 cô gái kia cũng không đến nhà tìm chồng tôi hay đòi tiền nữa. Tôi không biết anh quay lại ở với người yêu cũ hay bỏ đi đâu rồi. Gọi điện cho anh không được, tôi gọi về cho mẹ chồng dò hỏi tin tức thì bà vẫn ngỡ anh đang làm ăn yên ổn trên này.
Giờ tôi cũng không biết phải làm sao với chồng nữa. Muốn ly hôn nhưng lại không nỡ vì gia đình chồng vẫn liên lạc với tôi và rất quý cháu. Tôi nên tiếp tục như thế nào đây?
Theo tri thuc tre
Tròn mắt nhìn bạn trai tôi đòi tiền của cậu bé bán vé số
Tôi hoảng hồn, cậu bé cũng hoảng hồn vội vã đưa thêm 200 ngàn nữa rồi lủi mất. Tôi biết, người sai rành rành là cậu nhóc ấy, nhưng thái độ của bạn trai khiến tôi ngạc nhiên đến mức không thể tin được.
Tôi và bạn trai yêu nhau được hơn 2 năm. Tôi luôn nghĩ anh đúng là "thiên thần" nhưng sau chuyện hôm qua, có lẽ tôi phải xem lại cách nhìn nhận ấy về anh.
Nói bạn trai là thiên thần vì tôi thấy anh quá tốt, tốt đến nỗi tôi phải khâm phục, phải thương anh. Nhớ lần đầu gặp anh trong nhà hàng, tôi chẳng có ấn tượng gì với một anh chàng cao lêu khêu, cận thị, da trắng như anh.
Nhưng vì ngại bạn thân trách móc nên tôi vẫn cố ngồi lại nói chuyện với anh. Cuộc gặp hôm đó là do bạn thân tôi làm mai mối vì sợ tôi cô đơn và ế (dù tôi mới 26 tuổi). Anh là em họ đằng nhà chồng của bạn thân tôi. Hơn tôi 3 tuổi, nghề nghiệp ổn định và "hiền như cục đất, về thoải mái bắt nạt" - nguyên văn câu nói của bạn thân.
Sau cuộc gặp đó, tôi định lơ luôn anh vì thấy không hợp nhưng anh lại gọi điện hẹn đi ăn tối. Dưới sự thúc giục của mẹ (mẹ tôi rất quý và tin tưởng cô bạn thân này của tôi nên ra sức vun vào) và lời khuyên của bà mối, tôi đành tặc lưỡi đi cho yên chuyện. Anh dẫn tôi vào một nhà hàng sang trọng, gọi những món đắt tiền.
Khi thức ăn vừa được bưng lên, tôi thấy anh cầm một suất bước ra ngoài. Tò mò, tôi nhìn ra cửa, thì ra anh đem ít thức ăn đó cho bà cụ mua ve chai đang ngồi trước nhà hàng. Khi trở vào, anh không nói gì nhưng tôi cũng đủ hiểu lòng tốt tuyệt vời của anh. Cũng từ hôm đó, tôi chấp nhận những cuộc gọi, những lần hẹn đi chơi sau này của anh.
Mỗi khi hẹn hò, anh luôn chọn những nơi sang trọng. Đôi lần tôi không chịu, nhưng bạn trai vẫn dẫn đi. Anh cũng chẳng tỏ vẻ tiếc tiền khi mua cho tôi bộ trang sức vài triệu đồng nhân dịp sinh nhật tôi. Anh sẵn sàng giúp chị tôi mở một quán ăn nho nhỏ bằng một nửa tiền của anh. Gia đình tôi vì thế mà rất quý và xem anh như con rể trong nhà.
Anh còn rất nhiệt tình giúp người nghèo khổ. Đi đâu thấy ăn xin, người già, anh đều cho họ tiền. Thậm chí, có lần anh còn móc ví cho một cậu nhóc ăn xin 200 ngàn. Tôi cũng nhiều lần khuyên anh, nên giảm số tiền cho lại, hoặc khỏi cho hẳn. Bởi thời đại bây giờ, khó để nhận ra đâu là người cần giúp đỡ thật, đâu là người giả mạo để lấy tiền mình.
Thế nhưng, anh đã nói như thế này "Trên đời có ai muốn giả mạo để cầu xin sự thương hại của người khác đâu. Cái số buộc người ta phải như vậy. Mình cho họ cũng là tích đức cho chính mình. Anh nghĩ chuyện đó chẳng có gì là to tát cả, nhưng với những người nghèo, vài trăm ngàn có khi là cả một gia tài". Tôi chịu thua khi nghe anh nói vậy, nhưng cũng thầm khâm phục cách sống nhân đạo của anh.
Vậy mà, mới hôm qua, anh làm tôi sửng sốt bởi cách ứng xử của mình. Khi đó, chúng tôi ngồi uống cà phê ở mọt quán ngoại ô thì có một cậu nhóc bán vé số đến. Cậu bé nhìn vẻ mặt cũng khá lì lợm. Dù tôi đã nói không mua nhưng vẫn đứng mãi. Bạn trai tôi thấy thế mới mua 5 tờ để cậu bé đi. Nhưng anh không có tiền lẻ nên đưa tờ tiền 500 ngàn. Cậu nhóc kêu không có tiền thối, nên chạy đi đổi.
Nhưng đến khi trả lại, thay vì trả 450 ngàn thì cậu bé ấy chỉ đưa lại 250 ngàn. Tôi chưa kịp hỏi đã thấy người yêu tôi trợn mắt bảo cậu bé trả nhầm tiền. Nhưng cậu bé ấy cứ cãi lại, nói anh đưa 300, trả lại 250 ngàn là đúng. Tôi cũng lên tiếng nói lại, nếu đưa 300 thì đưa 100 cho em dễ trả lại chứ đưa chi thêm 200 nữa.
Cậu bé ấy vẫn cãi, còn lục túi ra cho chúng tôi xem thử có tờ 500 nào không? Đúng là không có thật. Bất ngờ, bạn trai tôi chụp lấy cổ cậu nhóc, thét lên bảo đưa tiền đây rồi đòi đánh cậu bé ấy?
Tôi hoảng hồn, cậu bé cũng hoảng hồn vội vã đưa thêm 200 ngàn nữa rồi lủi mất. Tôi biết, người sai rành rành là cậu nhóc ấy, nhưng thái độ của bạn trai khiến tôi ngạc nhiên đến mức không thể tin được. Thấy mọi người nhìn mình, tôi càng thêm xấu hổ hơn. Tôi có cảm giác đây mới đúng là con người thật của anh.
Hiện chúng tôi đã yêu nhau khá lâu và xác định sẽ cưới. Nhưng bây giờ, tôi phân vân quá. Dù anh cũng giải thích, nói là đứa bé đó vốn rất gian manh, lại xảo quyệt có tiếng ở vùng đó. Anh phải làm như vậy để nó sợ, không ăn cắp của ai nữa.
Liệu tôi có nên tin anh không ? Sao tôi thấy anh giả dối làm sao đó. Tôi chỉ sợ, khi cưới về, anh lộ ra bản chất, e là tôi khó mà hạnh phúc được? Mọi người hãy cho tôi lời khuyên với?
Theo tri thuc tre
'Ngã ngửa' khi biết sự thật gói bcs trong túi của chồng Trời ơi, chồng tôi mua bvs cho ai đây? Hóa ra, bấy lâu nay anh có mối quan hệ ngoài luồng? Tôi làm nhân viên của một spa ở Hà Nội. Còn chồng tôi làm công nhân kỹ thuật cho một công ty chuyên lắp đặt cột bơm xăng dầu. Vợ chồng tôi đã kết hôn được 5 năm và có hai con...