Cứu vớt?
Cô ấy hoc hết lớp 12 thì lỡ mang thai, người gây ra chuyện không chiu cưới. Tai tiếng vì sự dại dột của tuổi 18 quá lớn, cô ấy khóc với tôi và định tự tử.
ảnh minh họa
Tôi đã đứng ra nhận làm cha đứa bé, xin cha mẹ tôi sang nhà cô ấy cưới hỏi đàng hoàng. Lúc đó, cô ấy nói, mình như người chết đuối gặp được người cứu vớt, bộc lộ tình cảm với tôi một cách chân thành khiến tôi như bị mê hoặc vì tôi chưa bao giờ yêu ai trước đó. Đứa bé nay đã được bốn tuổi. Người cũ của cô ấy cùng gia đình đã chuyển đi sinh sống tại một vùng khác, nhưng mới đây anh ta trở về, tìm gặp tôi, có ý muốn tôi buông tha cho mẹ con cô ấy. Anh ta bảo, bao nhiêu năm cô ấy vẫn chờ đợi, nhưng do kinh tế gia đình nên đến bây giờ anh ta mới có thể nhận vợ con. Anh ta con có ý định đưa mẹ con cô ấy cùng đi. Tôi không biết phải giải quyết vấn đề thế nào. Mấy năm sống với nhau, chẳng lẽ không còn chút tình nào để giữ cô ấy lại?
Anh Lương mến,
Nếu không có anh ngày ấy đưa tay ra cứu vớt hai mẹ con, chắc gì ngày hôm nay đã còn ai cho anh ta chắp nối. Điều ấy vợ anh hiểu hơn ai hết. Hạnh Dung nghĩ, trong trường hợp này, nên và phải để vợ anh quyết định. Chị ấy sẽ quyết định đi cùng với kẻ đã xô mình xuống giữa dòng nước xiết hay chọn người đã vớt mình lên, cho mình được sống trong danh dự trọn vẹn?
Vấn đề của anh là nỗi lo người ta sẽ vô ơn với mình. Anh đã xử sự cao thượng, đổi lại, anh nhận được một tình yêu chân thành từ vợ. Giờ là lúc phải tiếp tục câu chuyện ấy, anh hãy trân trọng và yêu thương vợ mình, cho dù cô ấy có quyết định thế nào. Anh đừng mãi đặt mình vào tâm thế người cứu vớt, cái tâm thế đó có thể ảnh hưởng đến cách cư xử của anh, khiến chị mặc cảm dai dẳng về lỗi lầm của mình. Chuyện cũ là cơ duyên cho hai người đến với nhau, nhưng sống với nhau bền vững hay không lại do cách cư xử hiện tại. Trước tình cảm chân thành của anh, chị ấy sẽ hiểu, sẽ không bị dằn vặt về quá khứ, sẽ biết ai đáng trọng, đáng tin hơn.
Video đang HOT
Có một vấn đề tế nhị trong chuyện này là đứa trẻ. Đứa trẻ có quyền được biết gốc tích thật sự của mình và được chọn cuộc đời của mình. Người cha thật sự của đứa trẻ cũng nên được anh chị tha thứ và được nhận con. Sắp xếp như thế nào là việc giữa ba người. Có thể đứa trẻ vẫn sẽ sống cùng anh chị, vì nó đã được sinh ra và lớn lên trong tình thương yêu của anh chị, nhưng lúc nào đó phù hợp, nó cũng nên được biết về người cha ruôt mình. Khi đứa trẻ đủ trưởng thảnh, nó sẽ tự quyết định đâu là gia đình nó.
Người ta vẫn lo lắng về “tình cũ” của người đàn bà, nhưng anh hãy tin, tình yêu càng sâu sắc bao nhiêu thì khi bị phản bội càng đau đớn bấy nhiêu. Hạnh Dung nghĩ quá khứ với chị ấy chỉ là sự phản bội và nỗi tuyệt vọng, hiện anh mới chính là tình yêu của chị ấy. Chúc anh giữ được gia đình của mình, mau có thêm cháu bé để sự gắn bó càng bền chặt hơn.
Theo VNE
Vợ cặp bồ 6 năm mà chồng không biết
Chị không quan trọng chuyện mượn hơi người này, người kia để vươn lên, vì xã hội cần như vậy. Chị quan điểm rõ ràng, ngoại tình chỉ là ngoại tình, còn chồng vẫn là chồng.
Cặp bồ ngay từ khi còn yêu
Ngày yêu anh, chị đã nổi tiếng là cô gái xinh đẹp, dáng vóc chuẩn lại thêm làn da trắng. Người ta bảo đúng là bù trừ, còn nhiều người thì ngạc nhiên, chưa hiểu vì sao anh với chị lại thành một đôi được. Chị thì nhìn lúc nào cũng toát lên vẻ sang trọng, quý phái. Chị mặc cái gì là đẹp cái ấy, quần áo xấu vào người chị cũng thành đẹp vì chị được cái dáng và nước da, dù khuôn mặt không phải là xinh, chỉ được dùng với từ ưa nhìn. Nhưng ở độ của chị, chị có thể thừa sức lấy một đại gia, một người đàn ông giàu có, có thể lo cho cuộc sống của chị như ý nguyện.
Nhưng chị chọn anh, thế nên người ta mới bắt tròn mắt dẹt. Vì sao một người con gái xinh xắn như vậy lại đi yêu một anh chàng nhìn có vẻ cục mịch, chậm chạp. Và đặc biệt, đó là một anh chàng không có vẻ chịu chơi của thanh niên, ăn mặc thì cũ kĩ, chưa bao giờ biết tự chải chuốt cho mình. Hai người họ đi với nhau quả là cọc cạch, ai nhìn vào cũng không nghĩ họ có thể lâu dài được, vì nhìn hình thức đoán tính cách. Thế mà cuối cùng, họ lại lấy nhau.
Đám cưới của hai người vẫn được tổ chức. Gia đình anh nghèo hơn gia đình chị, nhưng chị cũng không phải là giàu. Cuộc sống ở thủ đô, thuê nhà trọ và đi làm, kiếm tiền chắt bóp, anh và chị đều đang trải qua. Chị là lương chị kha khá, nên chị có vẻ có điều kiện sắm sửa hơn anh.
Nhưng trời phú cho chị tài năng ấy, con người ấy, chị tội gì không tận dụng nên cũng cứ mặc kệ, chỉ cần có nhiều tiền để con cái bớt khổ là được. (ảnh minh họa)
Hai người thuê một căn phòng nhỏ, tầm 3 triệu, trong phòng sắm đầy đủ các đồ dùng. Sau này, khi có thêm con cái, chị đã dọn ra ở một căn chung cư mini, tiền có đắt hơn chút nhưng tiện lợi hơn. Cả hai người họ chưa từng xích mích, chị cũng rất ân cần, chu đáo, quan tâm anh. Nhưng cuộc sống như vậy đôi khi cũng có chút buồn chán. Người ta thi thoảng lại xì xào chị hay được các sếp ưu ái, với lại chị xinh đẹp như vậy thì cẩn thận, anh mất vợ như chơi. Anh không nghĩ quá nhiều nhưng có đôi lần chị ăn diện làm anh chạnh lòng. Có đôi chút anh cũng thoáng nghi n gờ. Mối quan hệ của chị nhiều, chị cũng biết rằng, chị phải nhờ vào mấy ông háo sắc, mấy ông to mới lên được như thế, mới có cơ hội kiếm tiền. Nhưng trời phú cho chị tài năng ấy, thân hình ấy, chị tội gì không tận dụng nên cũng cứ mặc kệ, chỉ cần có nhiều tiền để con cái bớt khổ là được.
6 năm kín đáo nhưng vẫn yêu chồng, thương con
Thời gian đó, chị làm công việc kinh doanh, lương cũng khá ổn. Còn anh làm nhà nước, lương lậu đủ chi tiêu. Chị là người kiếm tiền trụ cột trong nhà, nhưng chưa bao giờ chị than vãn, hay khó chịu với anh. Chị luôn ân cần, quan tâm, chăm sóc anh, nhẹ nhàng với anh đúng sự chuẩn mực của một người vợ đảm.
Anh thích ăn gì chị cũng chiều, con cái thì chị chăm sóc chu đáo. Càng ngày, chị càng kiếm được nhiều hợp đồng và bán được nhiều hàng hơn. Chị trở thành một nhân viên kinh doanh có uy tín, rồi dần lên trưởng phòng kinh doanh. Chị có cơ hội làm giàu và ngày càng đẹp hơn.
Chị thuê một căn phòng chung cư rộng rãi, cho cả gia đình ở đó và đón mẹ lên ở cùng. Chị tính sẽ lo chu đáo cho cuộc sống của mẹ, vì gia đình chị ở quê còn mỗi mẹ. Thế là, gia đình được sum vầy, cả nhà quây quần.
Thoáng đấy mà đã 6 năm. 6 năm trôi qua với bao thăng trầm nhưng anh chưa bao giờ biết mắng chửi chị một câu. Chị cũng vậy. Nhưng có một bí mật mà anh mãi chưa bao giờ biết, ngay từ ngày yêu nhau, chị đã cặp bồ. Chị làm kinh doanh, gặp nhiều đối tác giàu có nên một trong số ấy chị đã chọn làm người tình. Và họ có thể sẽ giữ bí mật này cho chị, chấp nhận chuyện chị đi lấy chồng, chỉ cần thi thoảng họ giúp nhu thỏa mãn dục vọng, và chị nhận lại là tiền, địa vị. Chị có tiền cũng nhờ người đàn ông giấu mặt đó.
Có một bí mật mà anh mãi chưa bao giờ biết, ngay từ ngày yêu nhau, chị đã cặp bồ.(ảnh minh họa)
Chị không quan trọng chuyện mượn hơi người này người kia để vươn lên, vì xã hội cần như vậy. Chị quan điểm rõ ràng, ngoại tình chỉ là ngoại tình, còn chồng vẫn là chồng. Có lẽ, tình cảm dành cho người ta chỉ là sự có đi có lai mà thôi, chứ hoàn toàn không phải là tình yêu. Chị cũng muốn nhờ ông đại gia kia để kiếm tiền nhiều về cho gia đình. Nhờ ông ta, chị mới có ngày hôm nay.
Còn lấy chồng là chuyện bất cứ người phụ nữ nào cũng mong muốn. Chị muốn có một mái ấm, một gia đình, một người chồng thương yêu chị. Chị cần hơn hết một đứa con gọi chị tiếng mẹ. Còn cặp bồ ư, có sao đâu, chỉ cần gia đình chị yên ấm và hạnh phúc. Cho đi và nhận lại, người ta cũng như mình vậy, nhưng chẳng bao giờ chị nghĩ tới chuyện bỏ chồng. Chỉ là giúp cho gia đình chị sống tốt hơn ở thành phố thủ đô, nơi mà người ta phải chà đạp lên nhau mà sống. Có lẽ, sự khó khăn trong quá khứ và sự bươn trải của cuộc sống này đã khiến chị thành ra như thế. Còn chồng chị, 6 năm qua anh không hay biết gì, và rất có thể, anh cũng không bao giờ biết gì, trừ khi chị tự động công khai. Hi vọng anh sẽ hiểu cho chị, một người vợ chỉ vì chồng, vì con...
Theo VNE
Chửa hoang hay "vơ đại" chồng đần? Tôi có thai với người yêu cũ, còn anh muốn cưới tôi để cứu nguy. Nhưng tôi chán vì anh quá đần. Thú thực cho tới thời điểm này tôi chưa bao giờ yêu anh. Dù có đôi lúc tôi cảm động trước tâm tình của một kẻ khù khờ như anh nhưng bảo yêu thì tôi chịu. Tôi không sao thấy xao...