Cưới xong…mẹ chồng bắt mình trả lại vàng
Rồi lễ cưới cũng kết thúc, mình tạm biệt bố mẹ và bạn bè lên ô tô trở về nhà chồng. Đến tối, sau bữa cơm, mẹ chồng gọi hai vợ chồng mình vào và bảo mình đưa lại kiềng, nhẫn, lắc để mẹ trả bác An bán vàng gần nhà.
ảnh minh họa
Ngày mình chuẩn bị lấy chồng, mình đã biết mẹ chồng mình là người rất tiết kiệm nhưng bà lại rất thích sĩ diện. Ngày vợ chồng mình cưới nhau thì cũng là lúc nhà chồng mình vừa xây lại ngôi nhà xong nên trong nhà cũng hết tiền. Vợ chồng mình phải tự lo tất cả từ tiền sắm đồ phòng cưới, tiền chụp ảnh cưới, thậm chí là cả trầu cau, bánh xu xê, bánh cốm, trà, hạt sen, rượu…
Mẹ chồng mình thì lại lo sắm các đồ đạc trong nhà để phù hợp với ngôi nhà mới mà bố mẹ chồng mình vừa mới xây. Thực sự mình cũng cảm thấy hạnh phúc khi mọi người về nhà chồng mình ai cũng khen nhà chồng mình đẹp nhưng mình lại cảm thấy buồn vì hai vợ chồng mình phải đi vay mượn để có tiền mua sắm các thứ chuẩn bị cho lễ cưới.
Thậm chí trong ngày cưới, mẹ chồng mình còn ra hàng vàng gần nhà mượn kiềng, nhẫn, lắc để trao cho mình trước mặt tất cả mọi người dự lễ cưới của bọn mình. Bạn bè mình ai cũng bảo mình số sướng lấy chồng được ở nhà mới lại còn được bố mẹ trao nhiều vàng. Mình lúc đó cũng chỉ cười mà không biết nói gì.
Video đang HOT
Rồi lễ cưới cũng kết thúc. Mình tạm biệt bố mẹ và bạn bè lên ô tô trở về nhà chồng. Đến tối, sau bữa cơm, mẹ chồng gọi hai vợ chồng mình vào và bảo mình đưa lại kiềng, nhẫn, lắc để mẹ trả bác An bán vàng gần nhà. Rồi lại nói tiền mừng của hai đứa, mẹ sẽ cầm hết để chi trả bữa cỗ, tuy còn thiếu nhưng mẹ sẽ bù vào. Ý hai đứa thế nào? Mình nghe xong mà cảm thấy lòng buồn tê tái, cứ nghĩ tiền mừng của bạn bè thì bọn mình được cầm để trang trải chi phí ai ngờ lại bị mẹ cầm cả. Rồi đây với tiền lương ít ỏi của hai đứa thì bọn mình đến khi nào mới trả được nợ.
Sự việc lại càng đi tới khó khăn khi một tháng sau mình phát hiện ra mình có bầu. Vợ chồng mình rất vui mừng nhưng lại có một nỗi lo là rồi đây sẽ chăm sóc con trong bụng mình thế nào đây. Lương mình thì có 3 triệu còn chồng thì 4 triệu. Mỗi tháng cũng phải đưa mẹ chồng 3 triệu và phải trả nợ 2 triệu. Mình lại bị nghén và ra máu nên bác sỹ khuyên mình nên ở nhà nằm tĩnh dưỡng, nếu không sẽ ảnh hưởng tới em bé trong bụng. Vậy là mình xin nghỉ ở nhà.
Gánh nặng kinh tế đè hết lên vai chồng mình. Sáng anh đi làm, tối về anh chạy thêm xe ôm. Trong suốt thời gian mình có bầu, mình chỉ được ăn rau muống và đậu phụ rán. Chỉ khi nào mẹ đẻ mình lên thăm và nấu cháo cá cho thì mình mới được ăn. Mẹ chồng mình nhìn thấy cũng không hài lòng. Tối đến vào phòng mình nói: “Mẹ chăm sóc con cho con ăn uống không tốt hay sao mà con phải bảo mẹ con nấu cháo cá mang lên đây cho con. Người ta lấy con dâu về là để hầu bố mẹ chồng, chăm sóc chồng, phụ giúp quán xuyến giúp gia đình chồng. Đằng này tôi có con dâu mà phải hầu nó rồi bắt cả con trai tôi hầu”. Mình nghe vậy mà nước mắt cứ trào ra. Thực sự mình không biết phải làm thế nào.
Khi mình ngồi viết những dòng tâm sự này của mình với các bạn thì nước mắt mình vẫn rơi không ngớt khi nghĩ lại quãng thời gian đó. Vì thực sự lúc đó mình cảm thấy bị tổn thương ghê gớm. Mình là người học hành đàng hoàng, ngoan ngoãn, xinh xắn chứ đâu phải đứa hư hỏng gì đâu. Vậy tại sao mình lại bị mẹ chồng ghét bỏ như vậy. Nhưng mình biết làm sao đây chẳng nhẽ về nhà bố mẹ đẻ hay hai vợ chồng mình ra ở riêng. Mình không thể làm điều đó vì mình không muốn bố mẹ mình biết mình khổ, mình lại càng không thể ra thuê nhà ở vì bố mẹ chồng mình chắc chắn không đồng ý.
Rồi thời gian cứ trôi, những câu nói của mẹ chồng mình đối với mình ngày một nặng nề hơn. Nhưng có lẽ mình cũng nghe quen dần nên mình cảm giác như chai lì cảm xúc, không khóc như xưa nữa mà chỉ buồn. Rồi đến ngày mình sinh con là một bé trai kháu khỉnh. Bố mẹ chồng mình mừng ra mặt và bố mẹ mình cũng nói với bố mẹ chồng mình: “Xin phép ông bà thông gia cho cháu về ở với gia đình chúng tôi 3 tháng để mẹ cháu chăm sóc cháu. Bà thông gia cũng vất vả với cháu nó suốt thời gian 9 tháng cháu nó mang thai rồi. Thực sự chúng tôi mừng lắm, nhờ công chăm sóc của ông bà mà cháu nó được mẹ tròn con vuông” và bố mẹ chồng mình cũng đồng ý.
Mình đã ở nhà mình được hơn 2 tháng rồi, được bố mẹ mình chăm lo, chồng mình chăm sóc, nhìn con lớn lên khỏe mạnh mỗi ngày. Gia đình thì vui vẻ luôn tràn ngập tiếng cười, mình chỉ ước thời gian đừng trôi để mình được sống trong sự yêu thương và tiếng cười tràn ngập trên môi mỗi ngày. Giờ đã sắp hết hai tháng, mình sắp phải trở về nhà chồng, đối diện với mẹ chồng. Mình sẽ sống tiếp ra sao đây?
Theo VNE
Em không có bố, nhà tôi bắt chia tay
Tôi đã âm thầm giấu chuyện này, nhưng đến khi chúng tôi nghiêm chỉnh tính chuyện kết hôn thì chuyện không thể không lộ ra.
Ngày đó, tôi dẫn em về ra mắt, bố mẹ tôi cực kì quý mến em. Ai cũng khen em vừa xinh đẹp, ăn nói dễ nghe lại là người có học. Ai cũng bảo tôi và em là một cặp hạnh phúc. Nhưng khi đó, bố mẹ tôi chỉ biết có vậy, chưa hiểu gì về hoàn cảnh của em.
Rồi, khi bố mẹ tính chuyện cưới xin cho chúng tôi, có hỏi về hoàn cảnh gia đình em thì tôi đã nói rõ mọi chuyện. Em là người có học, xinh đẹp, học cao nhưng mà, em hoàn cảnh rất khó khăn. Lên thành phố lập nghiệp, thuê nhà, rồi một mình bươn trải, em đã vất vả rất nhiều. Một điều khiến em đau khổ hơn là em không có bố. Gia đình em chỉ có mẹ em và sinh được em. Cho đến giờ, chính em cũng không biết mặt bố mình như thế nào.
Em luôn cho đó là sự thiệt thòi và nhiều khi em tự ti vào bản thân mình. Những ngày tháng mới yêu, em không dám thú nhận rằng mình không có cha. Nhưng khi tôi và em đã xác định với nhau, gần gũi nhau hơn, em mới thừa nhận rằng mình không hề có bố. Mẹ em chỉ là một thân một mình nuôi em khôn lớn thành người. Em vừa nói vừa khóc khiến tôi thương em vô cùng.
Tôi hiểu hoàn cảnh của em, tôi không so đo gì chuyện đó. Chỉ cần em là cô gái ngoan ngoãn, chân thành yêu tôi và tôi cũng yêu em, thế là đủ. Tôi chấp nhận tất cả hoàn cảnh, quá khứ của em, tôi yêu em chân thành và mong muốn được cưới em làm vợ.
Còn em, tôi thương em vô cùng. Nếu vì hoàn cảnh như vậy mà bị từ chối hôn nhân, sau này em biết tin vào ai, biết yêu ai đây? (ảnh minh họa)
Nhưng đau khổ là, khi bố mẹ tôi biết chuyện, mọi người nhất định không cho phép tôi cưới em. Bố mẹ tôi bảo, mẹ em nhiều tuổi, lại không có bố. Sau này, nếu em sinh con đẻ cái, nhà em không có ai đến trông nom, không có bố mẹ, nhà tôi cũng không thích. Căn bản, bố mẹ tôi không muốn tôi lấy em, và nhất định không đồng ý chuyện này. Vì bố mẹ tôi bảo, hai nhà phải môn đăng hộ đối, không thể nào lấy một người hoàn cảnh như thế cả. Rồi họ hàng nhà tôi cũng không ai đồng ý khi bố mẹ tôi mang chuyện này ra bàn bạc.
Bố mẹ tôi nói, tôi phải lấy người con gái có gia đình bề thế, hoàn cảnh sung túc, không thể chấp nhận mối quan hệ này. Bố mẹ tôi bảo, nếu tôi kiên quyết lấy cô ấy thì nhất định gia đình tôi sẽ từ mặt tôi. Giờ bố mẹ ép tôi phải chia tay với em.
Giờ tôi không biết làm sao, tôi không biết nên làm thế nào. Bố mẹ tôi thực sự đau lòng, và tôi cũng đau khổ lắm. Tôi nói với em chuyện này, em khóc lóc vô cùng. Tôi thực sự thương em, nhưng mà tôi phải làm sao đây? Bố mẹ tôi đã găng như thế, tôi liệu đối phó được không?
Còn em, tôi thương em vô cùng. Nếu vì hoàn cảnh như vậy mà bị từ chối hôn nhân, sau này em biết tin vào ai, biết yêu ai đây? Hoàn cảnh của em đã thiệt thòi lắm rồi, giờ thì em còn phải cố gắng thế nào? Tôi không biết đi theo con đường nào đây, thật sự tôi khó lòng phán xét. Tôi phải làm sao bây giờ, hãy cho tôi lời khuyên!
Theo VNE
Thật lòng là tôi rất sợ... Thật lòng là tôi rất sợ nếu phải đối diện Quyên trong lúc này. Nàng luôn biết cách làm cho mọi cơn giận của tôi trở thành vô lý bằng ngôn ngữ không thể cưỡng lại của cơ thể mình. Tôi sợ nàng làm sẽ một điều gì đó khiến tôi thương cảm rồi rơi vào tính toán của nàng mà ảnh hưởng...