Cưới xong 2 ngày chồng vỡ nợ
Vừa cưới xong 2 ngày, người ta đến nhà xiết nợ vì chồng tôi mê đỏ đen nên nợ nần chồng chất.
Cứ nhắm mắt vào, nghĩ tới cảnh người ta đến nhà đập phá, chửi rủa là tôi là run bắn người lên. Tôi thực sự sợ. Giờ tôi hoảng loạn lắm, tôi nghĩ đến việc ly hôn dù mới chỉ cưới nhau được 2 ngày. Như thế có quá tàn nhẫn không?
Tôi với chồng yêu nhau hơn 3 năm mới cưới. Trong mắt tôi, anh ấy là người hiền lành, đạo đức. Quê chồng tôi ở cách nhà tôi khoảng 60km. Hồi yêu, hai đứa cũng ở xa nhau vì học hành ở 2 nơi. Khi yêu nhau, bố mẹ tôi cũng lăn tăn vì tôi sẽ phải theo anh về quê chồng sống. Nhưng vì yêu, tôi vẫn quyết tâm lấy anh bằng được. Nhờ đó mà bố mẹ tôi cũng ủng hộ.
Ngày cưới, anh cũng tự lo liệu hết các khoản cho đám cưới, đến nỗi mà đám bạn của tôi bảo tôi sướng, cưới được chồng nhiều tiền, lo cho từ A – Z. Tôi cũng không biết anh kiếm đâu ra mà lắm thế nhưng nghĩ anh đi làm chắc cũng kiếm được, hoặc gia đình phụ giúp thêm. Vậy là tôi yên tâm làm đám cưới.
Hôm cưới, khi đón dâu về nhà anh, trên đường tiến vào nhà, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng xì xèo, bàn tán: “Tội nghiệp, con bé xinh thế. Chắc ở xa nên chả biết gì rồi”. Tôi nghe cũng không hiểu lắm, hơn nữa trong ngày cưới niềm vui nhiều hơn nên tôi cũng chẳng bận tâm.
Tôi sợ hãi cảnh người ta đến nhà đòi nợ khi vợ chồng chỉ mới cưới nhau xong (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng rồi sau hôm cưới đúng 2 ngày, vợ chồng tôi còn chưa kịp về lại mặt bên ngoại thì đám xã hội đen đó ập đến. Chúng đập phá nhà cửa, lấy hết đi những đồ đạc có giá trị. Thậm chí cả chăn ga gối đệm hôm cưới cũng bị chúng vơ bằng sạch. Tôi khóc lóc như mưa, hàng xóm láng giềng đứng qua xem bàn tán xì xào nhưng không ai dám vào ngăn cản. Giống như việc họ đã biết trước điều này sẽ phải xảy ra vậy.
Chồng tôi bỏ đi ngay sau hôm đó. Bố mẹ chồng sang nhà tôi, nói rằng tôi phải bình tĩnh, phải từ từ không được nóng vội. Hôm sau, nghe hàng xóm sang nói thật cho tôi biết, tôi mới vỡ lẽ. Anh đánh cờ bạc, lô đề, cá cược bóng đá từ mấy năm sinh viên. Xe máy lớn, xe máy nhỏ anh cắm bằng sạch. Mọi người cũng nói anh đối xử với hàng xóm láng giền không đến nỗi nào, nhìn chung là ngoan ngoãn, chỉ tội bị ham mê cờ bạc, đỏ đen không dứt ra được. Cũng chính vì thế mà trước kia yêu một con bé cùng làng, cũng mặn nồng lắm nhưng về sau nó hãi phải bỏ vì sợ về mang họa.
Tôi chết cay, chết đắng trong lòng khi nghe mọi người nói vậy. Chồng tôi bỏ đi 4 hôm lại mò về. Lúc này anh cúi đầu thừa nhận với tôi mọi chuyện và mong tôi tha thứ cho anh cơ hội làm lại cuộc đời. Vì yêu anh, vì nghĩ tới đứa con trong bụng (tôi có bầu trước khi cưới) nên tôi đã đồng ý cho qua. Vì không hay ho gì cảnh vừa cưới nhau xong được 2 ngày lại đâm đơn ra tòa ly dị.
Tôi muốn ly hôn để giải thoát cho mình (Ảnh minh họa)
Tính toán số tiền anh còn nợ lại, tôi bỏ tiền tiết kiệm của mình ra, còn xin thêm bố mẹ đẻ một ít để anh mang đi trả nợ. Tôi vẫn phải giấu bố mẹ vì sợ mọi người lo nghĩ. Tôi đưa cho anh, có ai ngờ anh lại mang đi dốc cả vào lô đề với hi vọng gỡ gạc lại. Vậy là mất trắng.
Gần 1 tháng trôi qua rồi, tôi bắt đầu thấy sợ cuộc sống này, thấy sợ cảnh hàng ngày có hội đến nhà đe dọa, chửi bới, đập phá. Còn chồng, anh lúc nào cũng thất thểu như người mất hồn, nay ở nhà, mai đi đâu cũng không biết. Anh rất tốt với tôi, yêu thương tôi thực sự nhưng có lẽ cái máu ham mê đỏ đen đã ngấm vào máu thật rồi. Tôi sợ rằng chồng tôi sẽ không bỏ được.
Tôi muốn ly hôn để giải thoát cho mình chứ thế này tôi sợ lắm. Rồi tôi còn con nữa, con tôi sẽ lớn lên ra sao khi mà từng ngày chứng kiến cảnh đó. Nhưng nghĩ tới việc vừa mới cưới nhau không được bao lâu mà tôi đã ly hôn tôi lại thấy mình tàn nhẫn. Tôi nên làm gì đây?
Theo VNE
Chồng lười tại vợ?
Một khi anh lười, anh sẽ viện dẫn đủ mọi lý do để "trốn" việc nhà, "việc nước". Trong đó, câu cửa miệng lại là... "tại em chăm quá". Đây là câu mà Tâm (Thanh Xuân, Hà Nội) hay than thở với đồng nghiệp và hàng xóm về ông xã của mình.
Chồng Tâm là giáo viên dạy Lý cấp 3 tại một trường phổ thông trong nội thành. Thuở còn yêu nhau, chị được nhiều người ngưỡng mộ vì có người yêu vừa đẹp trai, hiền lành lại rất chăm chỉ. Chị vốn không thích nghề giáo viên, cũng chưa từng nghĩ sẽ kết thúc quãng đời độc thân của mình bên cạnh một anh chàng "gõ đầu trẻ nuôi thân". Vậy mà cuối cùng anh vẫn rước được chị về dinh. Ngẫm đi ngẫm lại, đó cũng là cái duyên cái số.
Tâm hồi tưởng về khoảng thời gian hai người mới yêu nhau. Mặc dù anh ở trong ký túc xá, phòng chật hẹp lại đông người nhưng giường anh lúc nào cũng gọn gàng với chồng sách vở được sắp xếp ngăn nắp, quần áo gấp gọn gẽ. Hình như chị chưa từng thấy anh vứt bừa bãi quần áo mỗi nơi một chiếc hoặc ủ đồ mấy ngày đến nỗi bốc mùi mới đem giặt như vài cậu bạn trong lớp chị.
Ngày mới cưới, tâm lý muốn chăm sóc chồng, thể hiện mình với gia đình nhà chồng khiến chị quan tâm anh từng li từng tí. Chị chẳng để anh động tay vào bất cứ việc gì trong nhà mặc cho mình đi làm về muộn, nhiều hôm mệt mỏi rã rời. Anh có muốn giúp, chị cũng không cho. Cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị quần áo cho chồng lên lớp,... không việc gì là không có bàn tay của chị.
Không hiểu sao những ngày ấy chị lại có động lực mạnh mẽ đến thế. Mỗi lần thấy nụ cười và vẻ mặt tuấn tú của anh, vòng tay rắn chắc ôm choàng lấy chị khi vừa mới bước chân vào cửa là chị quên hết căng thẳng, muộn phiền ở cơ quan để toàn tâm toàn ý chăm lo cho anh. Phải chăng đấy chỉ là "cái thuở ban đầu" của những cặp vợ chồng mới cưới mà mọi thứ xung quanh đều một màu hồng. Lúc ấy, họ chưa có con.
Lúc cưới, chị 27 tuổi, còn anh hơn chị 5 tuổi. Hai bên nội ngoại ở quê đều mong sớm có cháu bế, anh lại là con trưởng nên cả hai không được phép làm trái ý các cụ. Hơn một năm sau, chị sinh cho anh được 1 thằng cu kháu khỉnh. Hạnh phúc chưa được bao lâu thì hai người thường hay cãi cọ cũng chỉ vì... việc nhà.
Thêm một thành viên nhí, mọi sinh hoạt của hai vợ chồng gần như bị đảo ngược. Chị vừa đi làm, vừa chăm con nên người lúc nào cũng mệt mỏi, áp lực nặng nề. Sau khoảng thời gian được nghỉ để chăm con, chị đi làm trở lại. Bà nội và bà ngoại thay nhau nên trông cháu. Hai anh chị phải cắt giảm một số khoản chi tiêu để nuôi con trong cơn "bão giá".
Có con, chị không thể quan tâm anh được như trước. Việc nhà, việc cơ quan với vai trò là kế toán trưởng luôn khiến chị bị stress. Lúc này chị cần anh chung tay sẻ chia với mình nhưng anh lại trở thành "chồng siêu lười". Anh ỷ lại tất cả việc trong nhà, ngoài nhà cho một tay chị lo toan.
Hàng ngày, ngoài những giờ lên lớp, về đến nhà anh chỉ đọc báo, xem ti vi rồi soạn bài hay đọc thêm sách. Thằng cu quấy khóc mà mãi anh mới chịu bế nó đi xung quanh nhà một lát. Quần áo giặt xong, chỉ cần lấy ra đem phơi mà có nhắc đi nhắc lại đến 4 -5 lần anh mới chịu làm. Những khi chị đi làm về muộn, nhà cửa bề bộn, nhờ mãi anh mới chịu cầm chổi quét cho cái nhà với thái độ cau có và khó chịu. Anh luôn viện dẫn với đủ 1001 lý do: "Anh bận lắm; Anh mệt; Anh ốm rồi; Em là vợ kia mà; Em chăm chỉ..." Chồng Tâm không muốn "động" tay vào bất cứ việc gì trong nhà cả. Bên nội, bên ngoại có đám cưới hay đám giỗ anh cũng không muốn về.
Nhìn sang nhà hàng xóm thấy vợ chồng con cái họ quan tâm, chia sẻ và giúp đỡ nhau mọi việc, trong nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười chị Tâm lại ước "giá như...". Phải chăng lỗi là do chị?
Theo VNE
Mới cưới 6 tháng đã ly thân Có vợ rồi mà chồng em vẫn sống kiểu độc thân, việc ai nấy làm, tiền ai nấy xài, tối về mỗi đứa ôm riêng điện thoại hoặc máy tính. Khi quyết định viết những dòng này, thật sự em rất rối trí. Em không thể định hướng được cuộc hôn nhân của em nên đi đâu, về đâu. Chúng em biết nhau...