Cưới vợ giỏi, chồng có cảm giác hèn?
Cưới xong tôi vẫn là anh công nhân quèn của một công ty may giầy, Hân thì đi làm cho công ty nước ngoài với lương tính bằng ngàn đô.
Ai đó nói, trót sinh ra là phận đàn bà thì không nên giỏi hơn đàn ông, bởi từ cổ chí kim không hiếm những phụ nữa giỏi giang đều có kết cục bi đát. Bản thân tôi là đàn ông có cô vợ giỏi đôi khi cũng thấy mình kém cỏi, nhưng thú thật là tôi tự hào phần nhiều chứ không thấy mệt mỏi mọi người thường nói, dù không thiếu những lúc tôi nhụt chí do thua kém vợ, nhưng chính cô ấy là người đã vực tôi dậy.
Tôi và Hân – vợ tôi, yêu nhau vào năm thứ hai đại học kinh tế. Khi đó tôi là gã trai tỉnh lẻ lên thành phố học với vài đồng bạc lẽ cha mẹ tôi vất vả kiếm được nhờ làm ruộng ở quê. Rồi cha tôi bị tai biến, lao động chính trong nhà không còn, bất khả kháng, tôi đành thôi học, lao vào kiếm tiền lo cho mẹ già. Gia đình thuộc hàng giàu có, Hân đề nghị giúp đỡ để tôi hoàn thành hai năm học nhưng là thằng đàn ông, tôi không cho phép mình ngửa tay nhận tiền của Hân. Cô ấy biết không lay chuyển được tôi nên rất thường xuyên về thăm mẹ tôi những khi tôi bận kiếm tiền.
Rồi cô đi tu nghiệp hai năm ở nước ngoài với lời hứa sẽ về, bảo tôi hãy tin và chờ cô. Hai năm cô ở nước ngoài cũng là thời gian tôi trầy trật tìm việc. Do không bằng cấp nên công việc của tôi chủ yếu là lao động phổ thông, vì miếng cơm manh áo, tôi không thấy xấu hổ. Hân về. Bất chấp tôi có tránh né như thế nào cô ấy cũng quyết tâm không bỏ cuộc, rồi chúng tôi cũng cưới nhau trong sự vui mừng khôn xiết của cha mẹ tôi. Ba mẹ cô ấy thì khổ phải nói, họ hoàn toàn không hài lòng về về cậu con rể quá “cùi bắp”, nhưng trước sự quả quyết và không lùi bước của Hân, họ đánh chấp nhận tôi dù “bằng mặt nhưng không bằng lòng”.
Rồi cô đi tu nghiệp hai năm ở nước ngoài với lời hứa sẽ về, bảo tôi hãy tin và chờ cô. Hai năm cô ở nước ngoài cũng là thời gian tôi trầy trật tìm việc. (ảnh minh họa)
Cưới xong tôi vẫn là anh công nhân quèn của một công ty may giầy, Hân thì đi làm cho công ty nước ngoài với lương tính bằng ngàn đô. Những tưởng cuộc sống bên trời Tây hai năm qua sẽ biến cô áy trở thành người “ăn xổi ở thì” nhưng không. Cô ấy có quy tắc rất rạch ròi, công việc chỉ giải quyết ở công ty, không làm thêm giờ, không mang việc về nhà, ngày nghỉ tắt điện thoại để ở bên gia đình. Thú thật tôi phục vợ tôi sát đất dù chỉ mới có bao nhiêu đó.
Video đang HOT
Dù lương của tôi ba cọc ba đồng nhưng Hân không hề tỏ ra xem thường, mỗi tháng tôi vẫn phải đem tiền lương về đưa cho cô ấy, sau đó cô ấy sẽ trích một phần gởi về cho cha mẹ tôi ở dưới quê, phần lại chi tiêu vặt vãnh trong nhà, thú thật thì tiền còn dư từ lương của tôi đi chợ chưa một tuần đã hết, những khoản khác toàn trông hờ vào lương của cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn luôn phân chia như vậy, vì Hân bảo như thế tôi sẽ có cảm giác mình là trụ cột gia đình.
Là người hiện đại nhưng Hân không thích cuộc sống ồn ào bên ngoài, thế nên hầu hết các ngày tron tuần chúng tôi đề tự nấu ăn. Cuối tuần đi siêu thị mua đồ dự trữ, trong tuần ai đi làm về sớm sẽ vào bếp bắt cơm trước, nhưng đa phần là cơm nước do Hân tự nấu, tôi chỉ phụ lặt rau dọn chén. Có hôm nhiều việc, vợ mệt, tôi bảo ra ngoài ăn, cô ấy lại nói sợ đi ăn ngoài riết quen, bếp núc nguội lạnh thì gia đình cũng sẽ không còn ấm áp nữa. Nghe vợ nói như thế dù có tệ đến đâu tôi cũng ráng vào bếp nấu cho cô ấy được bữa cơm. Thú thiệt dù chỉ mấy việc nhỏ nhặt nhưng Hân làm tôi cảm động và yêu vợ nhiêu hơn hồi đầu.
Hân hay khuyến khích tôi có bạn bè để cuộc sống bớt nhàn chán, cô ấy sợ tôi sống khép mình rồi tự ti. Cuối tuần vợ hay nấu ăn rồi kiêu tôi gọi vài người bạn làm cùng xưởng về nhà ăn tối. Đôi khi đàn ông gặp nhau lai rai vai chai bia rồi chuyện tào lao, cô ấy nghe được có lúc cũng hơi bực mình, nhưng không hề có thái độ “đá thúng đụng nia” mà sau đó thế nào cũng ngồi nói với tôi rằng em không thích những câu chuyện như thế trong nhà. Có lúc tôi nghĩ sao vợ mình lịch sự quá, khách sáo quá làm mình cảm giác như người ngoài, kính kẽ với nhau, thà rằng khi cô ấy không vui, không hài lòng cứ cằn nhằn như những bà vợ khác, như thế có lẽ mình dễ chịu hơn. Nhưng nghĩ lại thì do môi trường giáo dục của cô ấy quá cao, như vậy cũng là lẽ thường.
Có lúc tôi nghĩ sao vợ mình lịch sự quá, khách sáo quá làm mình cảm giác như người ngoài, kính kẽ với nhau, thà rằng khi cô ấy không vui, không hài lòng cứ cằn nhằn như những bà vợ khác, như thế có lẽ mình dễ chịu hơn. (ảnh minh họa)
Hân chưa bao giờ đề nghị tôi nghỉ làm ở nhà vì lý do lương lậu của tôi chán quá chẳng bỏ bèn gì, nhưng bản thân tôi thì thấy vợ kiếm tiền chục triệu, riêng mình là đàn ông chỉ kiếm được vài đồng bạc cắt thì nản lắm, nhiều khi muốn nghỉ quách cho xong. Cô ấy không đồng ý còn khuyến khích tôi nên học thêm để nâng cao bản thân, không thể làm công nhân mãi được. Nghe những lời như thế tôi tự ái. Nghĩ vợ xem thường mình vì mình chỉ là dân lao động chân tay, cô ấy sợ mình ngu dốt sẽ làm cô ấy bẽ mặt. Lần đó tôi đã quát tháo lại, cũng là lần đầu tiên sau 2 năm cưới nhau chúng tôi to tiếng. Rồi tôi bỏ đi cả tuần, không đi làm, không về nhà, đi lang thang hết nhà thằng bạn này đến nhà thằng bạn khác.
Có dịp ở nhà bạn mới sáng mắt và thương vợ mình. Chưa tới hai bốn tiếng đã thấy rõ bản chất các bà vợ lúc nào cũng hoạch họe chồng đủ điều, tiền bạc, công việc, rồi cả việc ghen bóng ghen gió, chưa kể sự có mặt của “khách không mời” như tôi trong nhà cũng là nguyên nhân để cô vợ của bạn cằn nhằn, ra vào mặt nặng mày nhẹ,…
Tôi quay về nhà, Hân ngồi bùn thiu trên ghế, đôi mắt trũng xuống vì khóc nhiều. Thấy chồng về cô đứng vụt dậy hỏi han đủ điều, tôi bỗng thấy thương vợ và hối hận quá. Hóa ra tôi là thằng đàn ông may mắn nhất trên đời khi có một cô vợ giải giang, chu toàn mọi thứ lại không hề khinh rẻ chồng. Đi đâu mà tìm được người như cô ấy đây? Thôi thì đôi lúc cũng thấy mình bạc nhược, hèn hèn so với vợ, nhưng thà như vậy còn hơn sống với bà vợ ngang tầm mình mà lúc nào cũng xách mé, đòi hỏi chồng đủ điều!
Theo Eva
Vợ khinh vì lương có 4 triệu đồng
Tôi biết em đã khinh và coi thường người chồng như tôi. Khi chưa cưới, tôi và vợ làm cùng cơ quan nhà nước. Ngày ấy, chuyện vào được cơ quan như chỗ tôi đã là một lợi thế, &'oai' hơn nhiều rồi vì dù sao đó cũng là cơ quan có tiếng. Ngày vợ xin vào, vợ là người đẹp nhất. Vì lúc nào em cũng ăn mặc sang trọng, lộng lẫy. Được cái dáng em đẹp và mặt lại xinh nên ai cũng chú ý. Trong cơ quan lúc ấy có mỗi tôi là người trẻ hợp với em nên mọi người thường xuyên ghép khéo. Ban đầu tôi không để ý nhưng dần dần lại cảm thấy em khá hấp dẫn và tôi đã thích em từ khi nào không biết.
Tôi cũng không ngờ em lại gật đầu đồng ý lấy tôi vì tôi còn tưởng tượng ra cả một quá trinh gian nan, vất vả để chinh phục em. Nhưng sau em nói, chẳng cần tìm đâu xa, người gần mình, mình đã hiểu và tin tưởng thì kết hôn càng an toàn. Hai vợ chồng cũng làm cùng cơ quan nên dễ bề đi lại. Tôi cũng lấy làm hạnh phúc và vui mừng vì lấy được em. Cả cơ quan mừng cho hai đứa.
Rồi một ngày em nói, cuộc sống gia đình khó khăn hơn em tưởng. Bố mẹ đã chạy cho em vào một công ty nước ngoài vì làm nhà nước nghèo khó, không đủ ăn. Vả lại hai vợ chồng làm cùng phòng có quá nhiều bất tiện, không phải thuận lợi như em nghĩ. Và em chuyển công tác, thế là vợ chồng không còn đi chung đường nữa, tình cảm cũng có chút xa cách.
Rồi một ngày em nói, cuộc sống gia đình khó khăn hơn em tưởng. (ảnh minh họa)
Em sang công ty mới nên đi sớm về tối. Ban đầu em nói vì lý do nhân viên mới nên phải ngoại giao, chăm chỉ vả lại đi liên hoan cùng các sếp cho có mối quan hệ tốt, sau này sẽ tiến triển hơn trong công việc. Nhưng sau khi đã làm ở đó gần 1 năm, em vẫn đi như vậy, ít về nhà, ít cơm nước cho chồng và chẳng tính tới chuyện sinh con. Tôi nói bố mẹ cần có cháu bế nhưng em cứ phớt lờ, em bảo từ từ, công việc của em cần quan hệ nên giờ có bầu thì không làm ăn gì được. Công ty nước ngoài khắt khe khoản sinh đẻ nên phải khi ổn định thì em mới tính tới chuyện này.
Em đã nói thế thì tôi cũng mặc kệ. Thời gian đó em mang về nhà nhiều thứ đồ đạc đắt tiền. Em nói làm công ty nước ngoài có vất vả tí nhưng tiền gấp cả chục lần cơ quan nhà nước. Tôi thấy em vung tay sắm sửa mà xót của. Có nói ra nói vào vài câu và ngay lập tức tôi bị em bác bỏ, em nổi máu nóng lên giống như chưa bao giờ được nổi nóng.
Đồ đạc trong nhà em sắm hết, rồi những thứ đồ điện tử xịn cũng là do em sắm cho tôi. Có lần tôi cầm điện thoại của em để dùng vì em nói được cơ quan cho 2 cái giống hệt nhau và tôi tin. Nhưng thật ra em mua cho tôi và không dám nói. Sau này, khi hai vợ chồng cãi nhau em đã nói hết mọi chuyện. Em nói tôi sống nhờ vợ mà không biết điều lại còn to tiếng. "Anh đã bao giờ sắm được cái gì cho cái nhà này chưa? Lương anh 4 triệu một tháng chỉ đủ tiền uống nước chè và thuốc lá. Anh đừng có đứng ở đấy mà giương oai. Không làm thì cứ ngồi yên mà hưởng thụ. Tôi kiếm tiền nai lưng ra, vất vả là thế mà anh lại còn chỉ biết quát tháo chỉ tay năm ngón. Anh nghĩ lại đi, làm như anh thì là làm gì".
Đồ đạc trong nhà em sắm hết, rồi những thứ đồ điện tử xịn cũng là do em sắm cho tôi.(ảnh minh họa)
Nói rồi em quay mặt và đi thẳng, tới tối khuya mới về. Tôi cũng chẳng nói với em lời nào, tôi mặc kệ em thích làm gì thì làm. Thật ra, tôi buồn vì em không hiểu tôi. Tôi chính vì thương em vất vả kiếm tiền nên mới không muốn em phải tốn kém chi tiêu cho gia đình trong khi những việc đó lẽ ra kẻ làm chồng như tôi phải làm. Sao tôi không hiểu trách nhiệm của mình chứ, nhưng tôi không muốn từ bỏ công việc này. Người ta đi làm, tiền chỉ là một phần, có những người dù lương ít nhưng vẫn muốn gắn bó với công việc vì quan trọng họ yêu công việc ấy và tôi cũng vậy. Nhưng điều này em đâu có hiểu.
Tôi biết em đã khinh và coi thường người chồng như tôi. Vậy còn cách nào khác, tôi cứ mặc cho em thích làm gì thì làm thôi. Nếu em cảm thấy tiền quan trọng hơn chồng con thì cũng chẳng cần phải suy nghĩ làm gì. Tôi đâu bắt em kiếm tiền, tôi đâu bắt em phải làm giàu cho gia đình này. Chỉ là tôi chưa đủ sức để làm chuyện đó. Nhưng em đã không cho tôi thời gian. Thôi thì đành vậy, coi như vợ chồng đã hết duyên...
Theo Eva
Phận đàn bà không nên giỏi hơn chồng Có phải phụ nữ càng giỏi giang càng khó sống? 28 tuổi, sợ tôi ế vì mãi lo công việc nên mẹ tôi làm mai một người con của bạn. Tôi đồng ý cưới vì qua vài lần tìm hiểu thấy anh hiền lại chịu khó. Khi ấy tôi đã là trưởng phòng kinh doanh của công ty truyền thông sự kiện có...