Cưới về mới biết những lời ca ngợi gia đình của chồng thật mỉa mai và nực cười
Lúc yêu nhau, anh kể nào là nhà anh là gia đình tri thức, bố mẹ tính tình giản dị và tâm lý, em gái thì sớm tự lập và biết điều, hiểu chuyện. Đến khi lấy nhau về tôi mới vỡ lẽ…
Nghe anh kể với giọng tâm đắc, tôi cũng yên tâm lắm! (Ảnh minh họa)
Tôi còn nhớ ngày hai đứa yêu nhau, anh đã từng kể cho tôi nghe rất nhiều về gia đình mình. Anh bảo bố mẹ anh đều là cán bộ về hưu, tính tình giản dị và tâm lý. Cô em gái thì sớm đã biết tự lập nên rất biết điều và hiểu chuyện. Nghe anh kể với giọng tâm đắc, tôi cũng yên tâm lắm! Làm dâu cho một gia đình như thế thì quả là may mắn lớn đối với tôi.
Tuy nhiên khi chính thức bước chân về làm dâu cho nhà anh, tôi mới vỡ lẽ những điều nói hoàn toàn không đúng sự thực.
Bố mẹ chồng tuy là những người có tri thức nhưng lại cực kỳ mang nặng tư tưởng phong kiến để áp đặt con dâu. Cô em chồng thì cũng không phải dạng vừa khi thường xuyên hắt hủi và bắt nạt chị dâu. Ngỡ tưởng khi mọi người trong nhà chồng đều quay lưng về tôi thì chồng sẽ là người đứng ra bảo vệ và che chở cho vợ. Ai ngờ anh cũng hùa theo cả nhà để thi nhau ức hiếp vợ mình.
Khi tôi vừa kết hôn được 3 tháng, bố mẹ chồng đã suốt ngày ca thán về chuyện cháu nội. Cứ đến bữa cơm gia đình, ông bà lại mang chuyện đó ra để chất vấn khiến tôi không khỏi đau đầu.
Thực lòng mà nói, tôi vẫn biết ước nguyện của bố mẹ là chính đáng nhưng con cái là lộc trời cho, đâu thể cứ muốn là được. Tôi buồn bã, đem chuyện tâm sự với chồng vì nghĩ một người đàn ông hiện đại như anh sẽ có tiếng nói góp ý cho bố mẹ. Ai dè, chồng lại tán thành quan điểm của ông bà. Anh hỏi: “Em có uống thuốc gì không vậy mà sao mãi không mang thai? Hay là có vấn đề gì về buồng trứng?”, khiến tôi không khỏi tủi thân nao lòng.
May mắn rồi tôi cũng mang thai và sinh được một cậu con trai. Thằng bé thường xuyên khóc dạ đề. Cứ mỗi lần cả nhà đang ngủ say thì con trai tôi lại khóc lên inh ỏi.
Chồng tôi không chịu sang dỗ dành lại vò đầu bứt tóc và chửi bới vợ không biết cách chăm con. Thấy con trai nói thế, bố mẹ chồng cũng xông lên chửi bới tôi.
Nhìn cảnh con trai khóc lóc còn nhà chồng thì hắt hủi và trách tội khiến tôi vô cùng chán nản. Tôi cố gắng dỗ con cho nín khóc mà nước mắt mình lại rưng rưng.
Video đang HOT
Đã vậy lại đến cô em chồng. Suốt thời gian tôi ở cữ chăm con, em ấy không hề giúp đỡ chị dâu một việc gì mà còn biến tôi thành một chân sai vặt.
Vốn tính tiểu thư, được nuông chiều từ nhỏ nên em chồng quen ỉ lại vào người khác. Nhiều lúc, tôi nhỏ nhẹ khuyên nhủ em ấy nên học tính tự lập để sau này còn lấy chồng sinh con. Em chồng liền sấn sổ: “Chị là mẹ tôi hay sao mà dám lên mặt dạy đời tôi chứ?”.
Em chồng hỗn với chị dâu, mẹ chồng tôi nghe được lại trừng mắt quát tôi: “Con tôi đẻ ra, việc dạy nó là trách nhiệm của tôi chứ cô không hề có quyền gì để trách mắng nó, biết chưa?”.
Những lời nói của mẹ chồng khiến tôi vô cùng tủi thân. Hóa ra trong nhà chồng, tôi không hề có chút vị trí, không có quyền lên tiếng góp ý và nói chuyện đúng sai.
Nhiều lúc nghĩ lại những lời chồng ca ngợi về gia đình anh lúc yêu nhau, tôi thấy nó thật mỉa mai và nực cười. (Ảnh minh họa)
Hết thời gian ở cữ, tôi quay lại với công việc thì cũng là lúc mọi chuyện càng rối hơn. Chưa bao giờ, tôi được yên tâm ngồi làm việc dù con nhỏ ở nhà đã có mẹ và em chồng chăm.
Hễ cứ làm vài tiếng thì điện thoại lại reo lên inh ỏi giục tôi về nhà ngay. Có hôm vừa dắt xe đến cơ quan, tôi phải chạy tức tốc lên xin giám đốc cho nghỉ vì mẹ chồng gọi về ru cho con ngủ.
Trên đường chạy về, tôi toát mồ hôi hột vì tiếng mắng mỏ của bà từ đầu giây bên kia: “Cô có nhanh lên không hả, nó khóc thế này thì còn ra thể thống gì nữa”. Bên cạnh, tôi còn nghe tiếng của bố chồng sang sảng mắng: “Tôi đã bảo là đem nó về nhà ngoại để bên đó giữ rồi mà còn cãi”.
Nhiều đồng nghiệp thấy tôi vất vả quá nên khuyên tôi thuê osin để giảm bớt gánh nặng mà không phải làm phiền nhà chồng. Thấy hợp lý nên tôi đem bàn với cả nhà. Ai ngờ, mọi người đều kịch liệt phản đối. Họ cho rằng việc tôi thuê ôsin là để trốn việc nhà và thêm chi phí.
Mới hơn hai năm kết hôn mà tôi thấy ngột ngạt và chán nản vô cùng! Nhiều lúc nghĩ lại những lời chồng ca ngợi về gia đình anh lúc yêu nhau, tôi thấy nó thật mỉa mai và nực cười. Tôi biết làm gì đểnhà chồng buông tha cho tôi đây. Cứ kéo dài tình trạng này, tôi sợ mình bị trầm cảm vì uất ức mất thôi.
Theo Afamily
Chia tay rồi mới biết chồng là đại gia
Khi nghe anh nói rằng hoàn cảnh anh cũng khó khăn, lương không cao, tôi đã từng an ủi chia sẻ với anh rất nhiều.
Thú thực cho đến lúc này, chia tay chồng rồi tôi mới biết rằng anh giàu có đến vậy. Tôi không ân hận về quyết định của mình mà càng ngẫm tôi lại càng thấy anh là người kỳ cục, khó hiểu và cả đáng sợ nữa.
Tôi gặp anh khi đang công tác tại huyện miền núi ở tỉnh. Anh khi đó đang thực hiện dự án xây đường nước sạch. Phòng anh ở cũng ngay gần khu tập thể của tôi nên chúng tôi khá thân thiết. Tuy vậy, tôi chẳng bao giờ nghĩ có ngày chúng tôi sẽ thành cặp đôi vì anh là trai Hà Nội chỉ lên chỗ chúng tôi làm việc tạm thời.
Vậy nên khi nghe anh ngỏ lời yêu, tôi bất ngờ lắm. Thêm nữa, tính anh khác hẳn tính tôi, lầm lì, ít nói và trông luôn bí hiểm đáng sợ. Còn tôi lúc nào cũng được mọi người nói là chưa thấy người đã thấy tiếng. Vậy nên phải rất lâu sau khi anh ngỏ lời, tôi mới nhận lời yêu anh.
Khi nghe anh nói rằng hoàn cảnh anh cũng khó khăn, lương không cao, tôi đã từng an ủi chia sẻ với anh rất nhiều. Tôi thậm chí luôn dành dụm lương để mua cho anh thứ này thứ khác. Ảnh minh họa.
Nhưng khi chính thức yêu anh, tôi lại luôn tin rằng anh sẽ là người đàn ông mang lại hạnh phúc cho tôi. Anh luôn dành cho tôi tình cảm chân thành. Sự chân thành ấy toát lên từ lời nói, ánh mắt của anh khiến tôi cảm thấy được hạnh phúc, ấm êm.
Những ngày yêu, anh tỏ ra là một người rất chăm chỉ, tu chí làm ăn. Lúc nào anh cũng quan tâm đến tôi. Chưa bao giờ anh làm gì khiến tôi phật lòng.
Nhưng có lẽ hồi đó cũng vì tình yêu mù quáng mà tôi không nhận ra những sự kỳ cục khác người của anh. Là trai Hà Nội mà anh không biết đi xe máy, lúc nào anh cũng lấy lý do nhà nghèo chẳng có xe máy đi nên lớn rồi thành ra ngại tập xe. Anh từng bỏ cả vị trí công việc tốt vạn người mê ở Hà Nội để rong ruổi theo những công trình nhỏ lẻ của một công ty tư nhân.
Và phải sau gần một năm trời yêu nhau, tôi mới biết anh không còn bố mẹ. Vậy mà trước đó, lúc nào nói về gia đình anh cũng kể chuyện như thể bố mẹ anh vẫn còn sống. Chỉ đến lần đầu theo về nhà anh, đó cũng là lúc chúng tôi sắp cưới, thì mới biết hóa ra bố mẹ anh đã mất trong một vụ tai nạn từ lúc anh vừa tốt nghiệp đại học.
Thú thực yêu anh tôi cũng chẳng toan tính điều gì và chẳng nghi ngờ điều gì. Khi nghe anh nói rằng hoàn cảnh anh cũng khó khăn, lương không cao, tôi đã từng an ủi chia sẻ với anh rất nhiều. Tôi thậm chí không những chẳng bao giờ đòi hỏi anh tặng quà này nọ mà còn luôn dành dụm lương để mua cho anh thứ này thứ khác.
Ngay cả đến khi quyết định lấy nhau, tổ chức đám cưới thì người chủ trì chi tiêu cũng là tôi. Bố mẹ tôi bảo đời người cưới có một lần, cứ tổ chức cho đàng hoàng và tiền của ai thì không quan trọng. Bố mẹ tôi thậm chí còn phải đi vay tiền để tổ chức đám cưới và lo cả những việc đáng nhẽ của nhà trai. Tôi cũng nghĩ như bố mẹ, lấy nhau rồi ai còn tính chuyện tiền của nhà gái hay trai nữa.
Rồi sau khi lấy nhau, khi quyết định mua mảnh đất ở gần chỗ tôi công tác để dựng nhà, bố mẹ tôi cũng là người đứng ra lo liệu từ chuyện tiền nong đến giấy tờ, xây dựng. Tôi cũng quen và chấp nhận với việc lấy một người chồng nghèo khó nên thấy mọi việc cũng khá nhẹ nhàng.
Và cuộc sống của chúng tôi có lẽ sẽ cứ bình lặng như vậy trôi đi nếu không có một ngày chúng tôi quyết định về Hà Nội sống. Khi trở về thủ đô, với anh mọi việc khá thuận lợi nhưng với tôi thì quả là thách thức.
Tôi phải học lại mọi thứ từ đường đi lối lại cho đến công việc, nếp sống ở đây. Tôi mãi không thể xin nổi việc nên thành ra cả ngày cứ quanh quẩn trong nhà.
Không đi làm không có lương, thế là bao nhiêu tiền tôi tích cóp được trước đây cứ vơi dần. Nhưng đến khi gần hết tiền, tôi hỏi anh, anh có đưa nhưng với thái độ rất khó chịu.
Trước đây, khi ở quê, khi tôi còn đi làm có lương thì mọi việc vui vẻ, khi theo anh về thành phố, phải sống dựa vào anh, thì anh tỏ ra coi thường tôi ra mặt. Anh luôn kiếm cớ mắng tôi và dù tôi có nỗ lực thế nào thì anh cũng không hài lòng.
Nhiều lần vợ chồng mâu thuẫn, anh còn đay nghiến tôi rằng, đã ăn bám lại còn không biết đẻ. Lấy nhau hơn 2 năm mà chúng tôi vẫn chưa có em bé, tôi cũng buồn lắm chứ vậy mà anh còn đay nghiến tôi khiến tôi thấy tổn thương ghê gớm.
Tôi quyết định ly thân rồi ly hôn. Nhưng cũng chính vào ngày chuẩn bị ra tòa, khi làm các thủ tục ly hôn, tôi mới ngã ngửa khi biết rằng chồng tôi được thừa hưởng một khối tài sản kếch xù từ gia đình đó là hai căn nhà phố ở Hà Nội, hai mảnh đất ở ngoại thành và vài cuốn sổ tiết kiệm tiền tỉ.
Chưa kể trước khi bỏ lên quê tôi làm việc, chồng tôi từng kinh doanh rất thành công ở Hà Nội nên cũng có khoản tích cóp khá lớn.
Trời ơi, vậy mà lâu nay anh vẫn thủ vai một người đàn ông nghèo mọn. Tôi nào có phải ăn hoang phá hoại hay thôn tính gì mà anh phải cảnh giác giấu kín mọi thông tin về tài sản riêng như vậy chứ.
Tôi không ân hận gì về quyết định bỏ chồng nhưng sao tôi thấy lòng mình vẫn nặng trĩu. Tôi có gì sai trong cuộc hôn nhân này mà lại bị cư xử như vậy chứ? Có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi chăng?
Theo Người Đưa Tin
Trăng mật xong mới biết chồng đã một vợ hai con Tôi đau lòng đến chết đi, không biết vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này nữa. Ảnh minh họa Tôi sinh ra ở thành phố, gia đình có điều kiện. Bố tôi là giám đốc công ty xây dựng, tốt nghiệp đại học xong, tôi về làm bên bộ phận kế toán. Cuộc sống yên ổn và gần như...