Cưới sự cô đơn làm chồng
Năm 29 tuổi, chị được coi là cô gái quá lứa nhỡ thì. Người ta bảo, tuổi này lấy chồng không nhanh thì ế.
Chị cũng muốn cưới nhưng chuyện cưới xin không nhanh được. Chị cũng muốn có một người đàn ông để nương tựa nhưng chẳng ai hợp với chị. Kẻ đến người đi nhanh như chớp, chị muốn nắm lấy cơ hội nhưng khi chưa kịp đưa tay ra thì người ta đã nắm tay người con gái khác. Chị tủi phận, chị khóc, chỉ biết khóc và than khóc cho số phận mình.
Giá như chị giàu thêm một chút nữa, chị đã dùng số tiền ấy để đi phẫu thuật thẩm mỹ và tìm một khuôn mặt xinh đẹp của ngôi sao hàn quốc nào đó lắp vào mặt mình. Nhưng không thể, chị đâu có giàu. Nên, ông trời ban cho chị khuôn mặt ra sao, chị đành chấp nhận vậy. Và đến bây giờ, khi tuổi không còn trẻ nữa, người ta gọi chị là &’gái xấu’.
Đó là cái tên đúng nhất với khuôn mặt chị, vóc dáng của chị. Nói thật, chính chị nhìn chị cũng thấy xấu chứ đừng nói người ngoài. Lạ cái là, bố mẹ chị không xấu, nhưng lại sinh ra một cô con gái khiến người khác không muốn cưới làm vợ. Nên, mãi tới 29 tuổi, chị vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Chị chỉ thêm tủi buồn khi đi cùng chúng bạn, vì họ có nhiều người thích. Đành ngậm ngùi làm nền cho người ta suốt mấy năm trời.
Giờ, bạn bè chị đã yên bề gia thất hết. Con gái có thì, chẳng ai muốn lấy chồng quá muộn vì còn sinh con đẻ cái cho sớm. Chỉ có chị là phải lấy chồng muộn. Mãi 29 tuổi, chẳng ai hỏi han gì chị. Giá như chị giàu một chút, có khi người ta còn vì của cải mà lấy chị, chị nghĩ vậy. Thôi thì an ủi lòng mình, mặc kệ cho tuổi xuân trôi đi, cái gì đến sẽ ắt đến. Ông trời sinh voi ắt sinh cỏ, rồi sẽ có người đàn ông tìm đến mình.
Giờ, bạn bè chị đã yên bề gia thất hết. Con gái có thì, chẳng ai muốn lấy chồng quá muộn vì còn sinh con đẻ cái cho sớm.
Video đang HOT
Nhưng không lẽ chờ đến khi 35 tuổi? Chị đã chờ đợi bao nhiêu năm rồi, chờ đến héo mòn người. Chị đã cầm không biết bao nhiêu tấm thiệp hồng và cũng không biết bao nhiêu lần chị khóc vì nghĩ phận mình thật tủi. Chị lo rằng, mình sẽ ế chồng như người ta vẫn nói.
Đúng là 35 tuổi thật. 35 tuổi chị vẫn chưa có ai. Chị thuê nhà trọ sống một mình vì không muốn phụ thuộc vào bố mẹ. Chị đi làm, kiếm tiền, tự trang trải cuộc sống của mình và mong muốn tìm được ai đó để nương nhờ. Bạn bè không còn ai cô đơn, không còn ai muốn tụ tập cùng chị. Chị đành làm bạn với cô đơn, làm bạn với căn phòng 4 bức tường và chiếc tivi. Chỉ có tivi mới khiến chị giải sầu, khiến chị cảm thấy quên đi mọi thứ.
Chị nghĩ đến một gia đình, một người chồng để chị nâng khăn sửa túi, một người đàn ông bên cạnh để chị yêu thương và tâm sự. Chị sợ nỗi cô đơn bủa vây nhưng không còn cách nào khác, đành là vậy. Chị đang sống với cô đơn, từng ngày đối diện với cô đơn và đang cưới cô đơn làm chồng.
Chị nghĩ, thôi thì không có đàn ông bên cạnh, hãy coi như nỗi cô đơn kia là chồng. Hãy cưới nỗi cô đơn, để cô đơn bầu bạn, để cô đơn trong căn phòng nhỏ ấy cùng với chị mỗi đêm. Coi cô đơn như một con người hiện diện bên cạnh và yêu hết mình, quan tâm hết mình. Mỗi đêm, chị ôm gối nằm nước mắt ngắn nước mắt dài. Chị mệt mỏi với cuộc sống một mình nhưng con gái lớn, không thể phụ thuộc bố mẹ mãi.
Tuổi không còn trẻ, chị ngại khi ai đó hỏi chị bao giờ lập gia đình. Họ biết chị chưa lập gia đình còn tốt, đau nhất là câu hỏi &’em có mấy cháu rồi?’. Mỗi lần người ta vô tình nhắc như thế, chị lại đau buốt tim. Chị khổ tâm lắm, khổ tâm vì mãi không có một tấm chồng.
Chỉ là, chị quá nhiều tuổi rồi. Nếu còn chần chờ nữa thì chẳng còn cơ hội cho chị, ngay cả cơ hội sinh một đứa con cũng khó.
Cô đơn ơi sao cứ bủa vây, nỗi tủi hổ ơi sao cứ tràn đến bên chị? Chị chỉ muốn có được thiên chức làm mẹ như người ta, có được gia đình như bao người phụ nữ mà sao khó vậy? Ông trời quá nhẫn tâm với chị, không cho chị nhan sắc và giờ lại không cho chị được làm vợ của người ta. Chị khóc biết bao đêm, mệt mỏi bao ngày vì thương bố mẹ. Lấy chồng không chỉ vì bản thân chị mà còn vì gia đình, vì bố mẹ và những người thân xung quanh chị. Chị biết, chị có thể chọn cuộc sống độc thân, làm mẹ đơn thân nhưng chị không thể gieo tiếng xấu cho ba mẹ mình.
Chỉ là, chị quá nhiều tuổi rồi. Nếu còn chần chờ nữa thì chẳng còn cơ hội cho chị, ngay cả cơ hội sinh một đứa con cũng khó. Bao năm rồi, chị giả vờ làm vợ cô đơn, cưới cô đơn làm chồng để mình được thanh thản. Nhưng dường như tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, cái thật sự đang ẩn sâu trong lòng chị chính là nỗi buồn và sự trăn trở, có nên làm mẹ đơn thân?
Mỗi người mỗi cảnh, phận người cũng khác nhau, nhưng chị không ngờ, phận chị lại bạc như vậy? Có thể, chị sẽ chọn con đường đi mới, con đường mà chỉ có chị với con của chị, còn cha của đứa trẻ sẽ mãi là bí mật, cho đến cuối đời. Ông trời muốn chị vậy thì chị phải chấp nhận số phận mà thôi.
Theo Khám Phá
Khóc cạn nước mắt vì trót lấy nhầm chồng
Vì tin anh mà chị trao đi cái "ngàn vàng" của đời người con gái, ngỡ tưởng "ván đã đóng thuyền", "gạo đã nấu thành cơm" thì chuyện cưới xin chỉ còn là sớm hay muộn.
Chị không như những người phụ nữ khác chua ngoa hay thường xuyên nũng nịu với chồng. Xưa nay chị vẫn luôn sống cam chịu, biết thân biết phận mình mà an phận làm một người vợ hiền. Ấy thế mà cuộc đời chị vẫn truân chuyên lắm.
Chị quen anh khi mới tuổi đôi mươi, vì tin anh mà chị trao đi cái "ngàn vàng" của đời người con gái, ngỡ tưởng "ván đã đóng thuyền", "gạo đã nấu thành cơm" thì chuyện cưới xin chỉ còn là sớm hay muộn. Nhưng ai ngờ, gia đình anh nhất quyết phản đối chuyện hôn sự. Mẹ anh nổi tiếng là người phụ nữ ghê gớm, khó sống, bà không đồng ý cho cậu con trai "vàng ngọc" của mình lấy một đứa con gái mới "nứt mắt", đã vậy lại còn không học hành đến nơi đến trốn.
Sau đó, anh cũng nghe lời gia đình nhất quyết đòi chia tay chị, còn ép chị phải phá bỏ cái thai. Chị đau đớn quằn quại, mới đôi mươi làm sao chị chịu đựng được cú sốc tinh thần lớn đến vậy, làm sao chị có đủ can đẩm để bước đến phòng phá thai. Vậy là chị đưa câu chuyện nói với mẹ chị. Nhờ có sức ép từ gia đình chị mà cả anh và gia đình anh chấp nhận tổ chức đám cưới. Nhưng đám cưới diễn ra chỉ để che mắt thiên hạ, để tránh xấu hổ với làng xóm chứ đời nào bố mẹ anh lại chấp nhận chị dễ dàng vậy.
Chị về làm dâu nhà anh trăm đường khổ. Sống trong nhà cao cửa rộng nhưng chị chẳng khác nào con ở, ô sin không công, có danh không phận cho gia đình chồng. Cả nhà chồng từ dưới lên trên không ai coi chị là người nhà, là vợ cậu cả, là con dâu, là con cháu dòng họ. Hễ có việc cần làm là họ gọi chị, có ăn, có việc đại sự cần bàn là họ gạt chị ra, chẳng thèm ỏ ê, kể cả chồng chị. Khi yêu anh mặn mà, lời ngon mật ngọt với chị là thế giờ thì "sống chết mặc bay".
Ngày nào anh cũng đi ra ngoài tìm "hoa thơm cỏ lạ", việc anh đi đâu, làm gì, với ai là những điều tối kỵ chị không được phép hỏi. Tệ hơn nữa là sau khi biết chị mang thai con gái cho đến khi đứa bé ra đời chị bị gia đình chồng bạc bẽo, coi khinh, coi rẻ. Dù ở nhà chồng chị hệt như cái gai trong mắt họ, nhưng hễ chị nhắc đến chuyện muốn xin về nhà mẹ đẻ thăm bố mẹ là họ vẽ ra đủ việc để chị không còn thời gian, hơi sức đâu mà nghĩ đến việc về quê ngoại nữa.
Chị đau đớn, uất hận vì đã quen anh, trót trao cho anh thứ quý giá nhất, rồi sống chết đòi lấy anh. Giờ thì cuộc đời chị coi như bỏ đi, chồng tệ bạc, gia đình chồng còn tệ bạc gấp trăm lần. Chị không biết bản thân mình nên làm gì để có thể giải thoát khỏi địa ngục hôn nhân này. Tiền bạc, vất chất chị không hám, chị chỉ mong được sống những ngày yên bình nhất bên chồng, bên con như bao ngày qua chị vẫn mơ ước. Chị không dám ly hôn chồng vì sợ sau này con lớn lên sẽ trách chị không thể cho nó một người cha. Ngày nào chị cũng sống trong đau đớn, chị muốn được chạy trốn khỏi nơi đây để quên đi nỗi muộn phiền này.
Theo Tapchiphunu
Tâm sự của gái 30 yêu phi công trẻ Những tưởng rồi say nắng một thời gian, tôi sẽ tỉnh lại. Thế nhưng không ngờ tôi lại bị cảm bởi một người thua tôi tận 7 tuổi tới 3 năm nay rồi. Tôi năm nay cũng đã 30 tuổi. Cũng như nhiều người khác mà vẫn phòng không tới tuổi này, bố mẹ tôi cực kỳ sốt sắng, lo lắng cho tôi...