Cưới rồi mới biết vợ là người trong mộng của em trai thủa học trò
Tôi quen vợ khi nàng tới nhà mình chơi cùng một nhóm bạn thân và không hề biết khi ấy em trai tôi đang yêu đơn phương cô ấy.
Vợ chồng tôi mới cưới chưa đầy năm. Tôi đang cảm thấy khó xử vô cùng khi phát hiện em trai mình từng mơ tưởng chị dâu hồi học chung lớp và hiện tại không rõ tình cảm ấy đã tắt hẳn chưa.
Vợ và em trai tôi học chung hồi phổ thông nhưng mãi tới khi học đại học cô ấy mới tới nhà tôi chơi cùng nhóm bạn chung. Sau đó, có lẽ do có duyên, tôi với vợ tình cờ gặp nhau ở nơi khác, rồi nhắn tin, hẹn hò và yêu nhau. Hồi ấy, cậu em trai tôi có vẻ không vui lắm nhưng cũng chẳng phản đối gì. Vợ tôi cũng rất vô tư.
Ảnh minh họa: Lives lived well.
Khi vợ tôi về làm dâu, cậu em trai hay lấy cớ đi làm về muộn, ít ăn cơm chung, cuối tuần thì đi chơi xa, không mấy khi ở nhà. Mới tuần trước, khi dọn đồ của mấy anh em ra khỏi kho để lấy chỗ cho vợ tôi để đồ, tôi vô tình nhặt được cuốn nhật ký thời học trò của em trai. Trong đó có mấy bức hình bé xíu của vợ tôi (chắc cắt ra từ tấm ảnh chung cả nhóm hay cả lớp và những dòng đầy tình cảm thể hiện tình yêu đơn phương của em trai.
Sau hôm đó, tôi ướm hỏi vợ về chuyện ngày xưa nhưng cô ấy nói hồi cấp 3 em tôi rất ít nói, cả hai chẳng mấy khi chơi chung. Cô ấy không hề hay biết gì tình cảm kia. Tôi không biết nên làm thế nào trong câu chuyện này. Giả vờ không biết gì hay phải hành động sao đây?
Theo ngoisao.net
Mùa cúc họa mi này lòng em đã bình yên
Cái gì là của mình thì sẽ mãi mãi thuộc về mình, còn cái gì đã không là của mình thì có cố gắng đến mấy cũng không thể thuộc về mình được. Trong cuộc sống có thứ cần nắm giữ nhưng cũng có thứ nên buông bỏ. Nắm mãi một nắm tuyết trong tay chỉ làm bạn bị cảm lạnh mà thôi.
Bạn thân mến! Bạn còn nhớ câu Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình? Đó là câu chuyện về tình yêu đơn phương của một anh chàng, vì muốn chạy trốn trái tim mình nên đã sang tận đất Nhật xa xôi và quyết tâm trồng những luống cúc họa mi trắng muốt. Điều kỳ diều đã xảy ra khi những cánh hoa đã bung nở giữa miền đất lạnh giá, cũng như hoa nở trong những trái tim thổn thức yêu thương. Bạn còn nhớ cô bé Yumi, người em gái đã làm chất xúc tác cho chàng trai tên Nam tìm về với tình yêu của mình? Ba năm trôi qua, cô bé ngày nào đã trở thành một cô gái rất duyên dáng rồi.
Cách đây gần một năm, đã lên trang và sau một năm, chúng ta sẽ cùng trở lại mảnh đất Osaka để lắng nghe câu chuyện về cô bé Yumi. Những bí mật phía sau cuộc tình mà chúng ta chưa từng được biết. Mời bạn lắng nghe:
Truyện ngắn: Rồi lòng cũng bình yên (tác giả Nguyễn Công Tậu)
Tôi cũng không ngờ rằng mình lại thay đổi nhiều đến thế, không còn là con bé Yumi hồn nhiên, tinh nghịch như ngày nào. Tôi trầm tính hơn, hay im lặng và ngồi một mình trầm tư nghĩ về một điều gì đó tôi cũng không biết rõ.
Anh đã rời xa mảnh đất Osaka trở về Việt Nam, bởi lẽ đó là quê hương, là nơi người thân anh ở. Có nhiều thứ khiến anh trở về, cho dù tôi có níu kéo cũng không thể nào làm được, huống hồ tôi chưa hề níu kéo. Nhưng tôi lại hối hận, tại sao lúc đó tôi không thử níu kéo anh một lần, cho dù là thất bại nhưng có lẽ tôi cũng sẽ thấy thoải mái hơn, không phải ngồi đây mà dằn vặt như bây giờ. Có người đã từng nói với tôi "Hối hận vì những điều đã làm rồi cũng sẽ qua, còn hối hận về những điều chưa làm sẽ theo ta đến suốt cả cuộc đời", và hình như điều đó đang nghiệm đúng với tôi.
Thật sự cất giấu mãi một thứ trong lòng là vô cùng khó chịu, lại còn giữ nó lâu như thế. Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu cái cảm giác của anh suốt ba năm ở đây, nhưng rồi ai sẽ là người hiểu cho cảm giác của tôi lúc này? Tôi thấy trong lòng chua xót, tôi lại giẫm theo vết xe đổ của anh, lại bước trên con đường đầy gai nhọn do chính mình dải ra để rồi tự làm đau chính mình như anh. Hình như định mệnh đã sắp đặt số phận của tôi gắn liền với số phận của anh như thế và tôi mãi là người bước sau cuộc đời của anh. Tôi là người đã kéo anh ra khỏi con đường đau khổ đó, còn ai sẽ kéo tôi ra khỏi con đường đau khổ của mình?
Con người thật là lạ, chỉ có mỗi con tim và lí trí mà chẳng bao giờ bảo được nhau cả, cứ mãi đấu tranh và dằn vặt nhau. Lúc lí trí thắng thế, quyết định hi sinh vì một nghĩa cử cao đẹp, hi sinh vì người mình yêu đâu có nghĩ rằng sẽ có lúc con tim quặn đau đến thế. Lúc con tim trỗi dậy lại trách móc lí trí khi đó sao quá dại khờ, sao mà ngu ngốc để giờ đây kẻ chịu đau khổ là chính bản thân mình. Tôi chính là đang ở trong trạng thái như thế.
Giờ đây tôi đang trách móc chính mình, đang để con tim nổi loại mà thét gào, mà dằn vặt. Có lẽ tôi đang hối hận vì ngày xưa đã giúp anh trở về với người mình thương và hối hận vì đã giống anh chôn chặt thứ tình cảm này. Nhưng biết làm sao được, nhớ thì cứ nhớ, thương thì cứ thương thôi, tất cả giờ đã là quá khứ.
Tôi ngồi một mình trong phòng, lặng nhìn bó cúc họa mi khô đặt trong tủ kính. Đây là những bông cúc họa mi do chính tay anh trồng. Ngày anh trở về chỉ mang theo một bó nhỏ, còn đâu đều để lại hết cho tôi và cũng để lại cho tôi bấy nhiêu thương nhớ. Những bông cúc họa mi mỏng manh, trắng muốt dặt dìu khoe sắc trong cái nắng vàng đầu đông Nhật Bản. Những bông cúc li ti, giản dị nhưng tôi lại yêu nó tự bao giờ.
Gió nhẹ làm những cánh hoa rung động như những rung động trong lòng tôi, nhưng chỉ mình tôi biết và có chăng là những bông hoa kia biết nữa. Tôi đem chúng sấy khô, bọc trong túi bóng kính và cất giữ cẩn thận. Tôi nâng niu và bảo quản chúng như một thứ quý giá nhất của mình, thỉnh thoảng lại lấy ra ngắm nhìn một chút cho vơi bớt nỗi nhớ anh.
Đã có những lần tôi định vứt bỏ chúng đi nhưng rồi không làm được. Đó là những lần lí trí vùng lên, cố đè nén cái cảm xúc trong con tim nhưng cuối cùng kẻ giành chiến thắng vẫn là con tim.
Giá như ngày xưa anh không cố gắng trồng thứ hoa này ở đây, giá như ngày xưa tôi chẳng để ý mà quan tâm tới một kẻ lãnh đạm như anh, tới câu chuyện của anh và giá như ngày xưa tôi chẳng giữ lại bó hoa này thì giờ đây mọi chuyện có lẽ đã khác. Nhưng giá như vẫn chỉ là giá như, vẫn chỉ là cái lí do để tôi và anh cố gắng giải thích cho những việc mình làm. Như ai đó đã từng nói "Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình". Phải rồi, là vì còn thương, vì anh còn thương chị ấy và vì tôi còn thương anh.
Năm năm trước, tôi gặp anh.
Tôi là con gái một ông chủ nông trại nhỏ ở Osaka. Cứ vài năm một lần, nông trại của ba tôi lại đón một đoàn lao động nhập cư mới, đa số đều là từ Việt Nam sang. Trong số đó có một người có phần đặc biệt làm tôi chú ý. Đó là một chàng trai còn khá trẻ, dáng cao gầy, có đôi mắt sâu và buồn rười rượi. Anh ta có vẻ lãnh đạm, ít nói nhưng luôn giữ một thái độ lịch sự và lễ phép. Có cái gì đó bất cần, không quan tâm đến những thứ xung quanh nhưng lại luôn làm việc rất chăm chỉ và hiệu quả. Cũng hay giúp đỡ mọi người và được mọi người quý mến.
Có điều tôi chưa bao giờ thấy anh ta cười một nụ cười thực sự vui vẻ cả. Hình như là có một cái gì đó đang đè nén trong lòng anh ta mà không thể nói cho một người nào biết. Chiều chiều, mỗi khi hết giờ làm việc, anh ta lại ngồi một mình nhìn những ngọn níu ở phía xa, cứ trầm tư như thế. Đôi lúc tôi thấy anh ta ngây ngốc nhìn hoài vào một bức ảnh một người con gái đang đứng cuời thật tươi bên những bông hoa trắng muốt. Một sự hiếu kì dấy lên trong lòng tôi:
- Là người yêu của anh hả?
- À... Không. Là bạn của tôi thôi.
- Còn không phải. Em thấy anh nhìn bức ảnh này đắm đuối đến thế, chắc chắn không phải chỉ là bạn bình thường rồi.
- Là bạn của tôi thật mà. Cô không tin cũng đành chịu.
- Nói cho em nghe đi, em hứa sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai đâu.
- Không có gì mà. Thôi cũng muộn rồi, tôi xin phép. Chào cô.
Chẳng để cho tôi kịp phản ứng lại, anh ta cất bức ảnh vào túi áo rồi đứng dậy đi về phòng bỏ lại tôi một mình với vẻ mặt có đôi chút sững sờ.
Anh đã bước vào cuộc đời của tôi như thế.
Những con người lạnh lùng vẫn luôn có một sức hút kì lạ.
Mùa thu năm đó là lần thứ ba anh gặp ba tôi. Vẫn yêu cầu ấy, vẫn vẻ mặt ấy, cương quyết và kiên nghị. Tôi cũng không biết anh trồng thứ ấy để làm gì mà ba năm nay, năm nào anh cũng muốn làm cho bằng được. Hai năm trước anh thất bại, chúng chẳng thể sống nổi đến ngày nở hoa cho dù anh đã chăm sóc chúng vô cùng cẩn thận. Có lẽ là do khí hậu ở Nhật Bản không phù hợp nên những cái cây đó cứ lớn được nửa chừng rồi lại héo úa và chết đi. Anh buồn rầu, cứ ngồi hàng giờ mà đờ đẫn nhìn chúng, đôi mắt sâu hun hút như tự trách mình. Nhưng rồi năm sau anh lại gieo hạt, gieo thêm cả những hi vọng cho anh.
Thấy anh như vậy lòng tôi cũng nhói lên. Từ sâu thẳm trong tim mình tôi muốn biết lí do và làm anh vui trở lại. Từ lúc nào tôi đã lo lắng cho anh nhiều như thế. Tôi biết anh thích mùa thu, đã đôi lần anh kể cho tôi nghe về mùa thu Hà Nội, quê hương anh. Có lá vàng rơi, có hương hoa sữa, có cốm làng Vòng và cả những chiều lang thang phố cổ. Tuy vẫn là vẻ mặt trầm buồn nhưng đó là những lúc hiếm hoi tôi thấy mắt anh sáng hơn, nụ cười tự nhiên hơn.
Thu Osaka cũng rất đẹp, thu Hà Nội có lá vàng rơi thì thu Osaka ngập tràn phong đỏ. Muốn anh vui hơn, tôi dẫn anh đi thăm Osaka, du ngoạn và thăm thú những thắng cảnh nơi đây. Chỉ còn vài tháng nữa anh sẽ trở về Việt Nam, tôi sẽ chẳng còn được ríu rít bên anh mà làm phiền anh nữa, chẳng còn được lặng yên mà đứng nhìn anh ngồi ngắm đất trời, chẳng còn thấy đôi mắt sâu buồn thăm thẳm của anh. Tôi muốn được ở bên anh nhiều hơn.
Có chút bối rối nhưng tôi vẫn cố tỏ ra thật tự nhiên khi đi cạnh anh, không để anh nhận ra một chút thay đổi nào trong lòng tôi cả. Thế rồi anh kể cho tôi nghe về câu chuyện của anh, về người con gái trong bức ảnh anh vẫn thường hay ngắm nhìn và cả loài hoa anh đang cố gắng trồng kia nữa. Tôi thẫn thờ. Thì ra vẻ lãnh đạm suốt 3 năm qua của anh là vì người con gái ấy. Anh sang đây là để chạy trốn tình yêu đơn phương của mình. Nhưng càng trốn anh lại càng thương người ta hơn và cố chấp hơn. Anh bỏ bao tâm huyết để trồng bằng được loài hoa ấy cũng vì lời hứa với chị. Anh còn yêu chị ấy rất nhiều. Bao nhiêu điều trong lòng tôi định nói ra lại đành chôn chặt lại.
Đông năm nay đến sớm, chưa sang tháng 12 mà tuyết đã rơi trắng cả một vùng. Nông trại của ba tôi cũng phủ đầy tuyết trắng. Tuyết rơi khiến cho nhiều người thích thú, nhất là lũ trẻ bởi vì chúng được tha hồ mà nô đùa trên tuyết. Chạy nhảy trên những con đường trắng xóa, đắp những người tuyết khổng lồ hay ném nhau bằng những quả cầu tuyết. Những đôi lứa yêu nhau thì trao nhau những cái ôm hôn nồng ấm, nắm tay nhau đi dạo trong các công viên. Còn tôi lại chẳng muốn chút nào, mùa đông thường dành cho những cặp đôi chứ có bao giờ dành cho những kẻ cô đơn như tôi. Hơn nữa tuyết rơi còn làm cho những luống hoa của tôi chết hết. Đó là những luống cúc họa mi tôi trồng. Sau khi anh về, tôi đã nhờ người quen chuyển hạt giống từ Việt Nam sang, và tôi trồng nó, cũng giống như anh. Tôi đã yêu loài hoa này mất rồi.
Tôi bất lực nhìn những luống cúc họa mi đang khô khốc vì lạnh. Chúng yếu đuối quá chẳng chống trọi được với cái lạnh giá nơi đây, từng cây, từng cây cứ héo dần rồi chết như những hi vọng trong lòng tôi đang tắt dần. Tôi lại nhớ đến anh, nhớ đến những ngày anh tỉ mỉ chăm sóc cho những cây cúc họa mi 3 năm về trước. Nhìn cách anh chăm sóc chúng tôi biết tình yêu anh dành cho chị lớn đến nhường nào. Chúng lớn dần lên và ánh mắt của anh sáng ngời khi thấy những thay đổi đó, còn tôi chỉ biết từ xa đứng nhìn. Và rồi lí trí đã hối thúc tôi vun vén cho anh.
Tôi lén chụp những bức ảnh của anh rồi gửi vào mail cho chị. Tôi hi vọng chị sẽ nhận ra tình cảm anh dành cho mình nhưng cũng hi vọng chị đã quên anh nên chỉ chụp những bức ảnh từ phía sau. Tôi mâu thuẫn, có một sự đấu tranh mãnh liệt giữa lí trí và con tim. Nó thực sự làm tôi khó chịu. Nhưng rồi lí trí đã thắng. Tôi nhận ra tôi với anh sẽ không thể đi được đến đâu cả. Hơn nữa người anh yêu là chị ấy chứ không phải tôi, chỉ là tôi đơn phương anh mà thôi.
Ngày cuối cùng anh ở Osaka, những bông cúc họa mi đã bung mình rực rỡ. Màu hoa trắng muốt lẫn trong đám lá xanh, loài hoa giản dị nhưng đẹp đến vô cùng. Anh hạnh phúc ngắm nhìn những bông hoa ấy. Cuối cùng anh cũng thành công. Nụ cười của anh đã vui tươi và rạng rỡ hẳn lên, chẳng còn nét trầm buồn như trước nữa. Tôi đứng từ xa, run run chụp lại khoảnh khắc ấy. Đó là email cuối cùng tôi gửi cho chị và cũng là bức ảnh cuối cùng tôi giữ lại cho tôi. Tôi bước đến bên anh, lấy tay vuốt nhẹ những bông cúc họa mi để giấu đi những cảm xúc của mình:
- Họa mi nở rồi, đẹp quá. Nhưng ngày mai anh cũng trở về Việt Nam rồi, sẽ không quay về đây nữa.
- Ngốc ạ, anh phải về. Việt Nam mới là quê hương của anh, nơi đó có gia đình, có người thân và cả bạn bè của anh nữa, làm sao anh ở đây mãi được.
- Rồi anh sẽ quên em?
- Làm sao anh quên được em chứ.
Tôi gục đầu vào ngực anh, nước mắt bất giác lăn dài. Đến cuối cùng tôi vẫn không thể nói ra câu nói ấy. "Em yêu anh", tôi đã quyết định chôn chặt nó ở trong lòng.
Anh trở về Việt Nam, vài ngày sau đó có mail lại cho tôi, cả chị nữa. Tôi biết hai người đã trở lại bên nhau, hạnh phúc. Anh chị cám ơn tôi, cám ơn vì những gì tôi đã làm cho anh chị, cám ơn vì đã giúp anh chị trở về bên nhau và không quên chúc tôi sẽ tìm được một người thật tốt chăm sóc cho mình. Tôi khẽ cười nhưng những giọt nước mắt lại rơi, phải cố kìm lòng để không nấc lên thành tiếng.
Rồi thời gian trôi, tôi như hóa thân thành anh những ngày đầu đến Nhật Bản, lãnh đạm, lạnh lùng và ít nói, hay trầm tư ngồi một mình nhìn về phía trời xa. Thu đến cũng gieo thứ hạt giống đó, đã là năm thứ 3.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi, những cơn gió thét gào đến lạnh buốt. Tôi vẫn đứng tần ngần nhìn những luống hoa đã héo úa. Ở Việt Nam mùa này họa mi đang nở rộ. Một màu trắng muốt bạt ngàn khắp cả cánh đồng rộng lớn. Hôm trước anh có gửi cho tôi vài bức ảnh, là anh và chị đang tươi cười bên luống cúc họa mi. Anh lịch lãm trong bộ vest cưới còn chị xinh đẹp trong chiếc váy cô dâu. Anh bảo hai người đang chuẩn bị đám cưới. Sau 3 năm chính thức yêu nhau, anh chị đã quyết định về chung một nhà. Anh báo tin vui cho tôi và chúc tôi sớm tìm được hạnh phúc. Suốt 3 năm qua, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn trò chuyện với nhau, kể cho nhau nghe về cuộc sống của mình, thi thoảng anh vẫn kể về chị và tình yêu của hai người. Tôi buồn nhưng chưa bao giờ tôi thấy tim mình nghẹn lại như thế. Nước mắt lại rơi.
Một chiếc áo khoác đặt lên vai tôi. Là ba:
- Con... vẫn còn nhớ đến cậu ta?
-...
Tôi khẽ cúi đầu lặng im không trả lời.
- Đã 3 năm rồi đấy, đến tuyết cũng tan chảy đến 3 lần rồi. Con cứ mãi như thế ba buồn lắm.
- Con... con... xin lỗi ba.
- Con không có lỗi, cũng không ai có lỗi cả. Nhưng phải mạnh mẽ lên con gái ạ. Đừng tự làm khổ mình. Cái gì là của mình thì sẽ mãi mãi thuộc về mình, còn cái gì đã không là của mình thì con có cố gắng đến mấy cũng không thể thuộc về mình được. Trong cuộc sống có thứ cần nắm giữ nhưng cũng có thứ nên buông bỏ. Nắm mãi một nắm tuyết trong tay chỉ làm con bị cảm lạnh mà thôi.
- Nhưng... con...
- 3 năm là quá đủ rồi, hãy trở lại là Yumi vui vẻ, đáng yêu của ba ngày nào nhé, vì ba và cũng là vì con. Con còn trẻ, phải nhìn về tương lai, đừng mãi vương vấn một quá khứ không thuộc về mình. Cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy con như thế này đâu.
Tôi ôm chầm lấy ba, hai hàng nước mắt lăn dài. Tôi nhận ra ba đã già đi quá nhiều, có lẽ là do lo lắng cho tôi. Tôi bất hiếu quá, suốt 3 năm qua chỉ biết ôm trong lòng một thứ tình yêu vọng tưởng mà không để ý đến ba. Ba nói đúng, 3 năm là quá đủ rồi. Tôi không mãi sa lầy vào vết xe đổ của anh trước kia nữa. Và tôi biết chắc chắn anh cũng không muốn thấy tôi vì anh mà như vậy. Tôi phải quên thôi, phải tìm cho mình những niềm vui mới, tìm cho mình một hạnh phúc mới. Tương lai của tôi là ở Nhật Bản này, không phải là ở Việt Nam của anh. Tôi phải mạnh mẽ, mạnh mẽ để buông bỏ những gì đã đè nặng trong lòng tôi suốt 3 năm qua.Tôi sẽ làm được.
- Con biết rồi. Con xin lỗi ba. Cho con yếu đuối nốt hôm nay thôi, từ mai con sẽ mạnh mẽ, con sẽ buông bỏ, sẽ trở lại là con bé Yumi vui vẻ như ngày nào, ba nhé.
Ba khẽ nở một nụ cười, ôm tôi vào lòng, vòng tay ấm áp che chở cho tôi.
Ngày hôm sau, tuy trời vẫn còn rét nhưng tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng chan hòa rọi khắp Osaka. Tôi đứng bên bờ biển, nhìn bó cúc họa mi khô dập dềnh trước sóng. Cơn gió thoáng qua thổi tung mái tóc của tôi. Tôi thấy lòng mình bình yên và nhẹ bẫng.
Nguyễn Công Tậu - blogradio.vn
Bạn thân mến! Câu chuyện Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình dường như đã khép lại với một happy ending, nhưng hóa ra câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó. Nhân vật phụ trong câu chuyện tình của phần trước lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện này. Chỉ có điều, câu chuyện tình của Yumi giống như một vở kịch độc diễn khi chàng trai ấy chưa một lần biết đến tình yêu đó. Giữa nam và nữ, có thể có tình bạn, tình anh em thuần khiết nhưng cũng có thể là thứ tình yêu âm thầm xuất phát từ một phía. Dẫu sao, cuối cùng Yumi cũng đã có thể buông bỏ nắm tuyết làm buốt lạnh trái tim em và khiến em bị cảm lạnh. Chúng ta hãy cùng chúc cho Yumi sớm tìm thấy tình yêu thật sự của mình nhé!
Theo blogradio.vn
Mạnh mẽ yêu, can đảm đối diện với trái tim mình Không phải tình yêu nào cũng đến được với nhau. Có những người cứ lặng lẽ đi bên đời nhau, nhưng chưa bao giờ gọi nhau bằng hai tiếng "người yêu". Có những tình yêu dù mãnh liệt vẫn không chiến thắng nổi sự sắp đặt của số phận. Tình yêu ấy vẫn cứ như dòng nước âm thầm chảy, tưới mát cho...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Xem phim "Sex Education" cùng chồng, tôi đỏ mặt NGƯỢNG NGÙNG vì một câu nói và đúc rút BÀI HỌC ĐẮT GIÁ trong hôn nhân

Thức trắng đêm xem phim "Sex Education", tôi thất thần vì đang SỐNG TỆ: Vợ ôm con bỏ đi, bị mọi người XA LÁNH chỉ vì lỗi này

Xem phim "Sex Education", tôi bật khóc hối hận khi hiểu lý do con gái HẬN MẸ: Bi kịch xuất phát từ LỖI SAI ĐƠN GIẢN này

Đi ăn nhà hàng, chồng giám đốc có hành động khiến tôi nhục nhã với gia đình 2 bên

Em chồng ngồi lướt điện thoại trong phòng để chị dâu bầu bì 8 tháng rửa 5 mâm bát, phản ứng của bố chồng khiến cả nhà náo loạn

Tối nào con rể cũng pha cho mẹ vợ một ly sữa ấm, tôi điếng người và không dám uống khi vô tình biết âm mưu phía sau

Chưa nhận được lời chúc nào từ chồng ngày 8/3, mở mắt ra mẹ chồng đã đưa tôi món quà ẩn giấu bí mật kinh hoàng

Đi nhà nghỉ với đồng nghiệp, đã được chồng tha thứ nhưng tôi luôn cảm thấy tội lỗi

Đi thể dục ngang qua khu tập thể cũ, tôi suýt ngất khi thấy chồng đang quỳ gối cầu xin cô gái trẻ

Chồng rút 10 triệu mua quà 8/3, tôi hí hửng mừng thầm cho đến khi thấy tên 2 cô gái được ghi trên thiệp

Anh rể đẩy cho em dâu chậu quần áo, tôi ấm ức bê đồ đi giặt thì phát hiện xấp tiền và giật mình với câu nói phía sau lưng

Dắt theo con gái 4 tuổi đi dự đám cưới, tôi bị nhà cô dâu "mời khéo" về vì đi ăn 2 người sẽ làm họ lỗ vốn
Có thể bạn quan tâm

Vận động viên trượt ván trở thành trùm ma túy, bị Mỹ truy nã
Thế giới
06:37:15 10/03/2025
Nghẹn ngào khoảnh khắc mẹ diễn viên Quý Bình bật khóc trong giây phút cuối cùng bên con trai
Sao việt
06:16:22 10/03/2025
Cách nấu hủ tiếu bò viên cực ngon
Ẩm thực
06:10:16 10/03/2025
Phim Hàn mới chiếu đã nhận bão lời khen, nam chính vừa đẹp vừa ngầu nhờ màn lột xác cực chất chơi
Phim châu á
06:05:05 10/03/2025
Lee Min Ho đang gặp nguy hiểm
Hậu trường phim
06:04:35 10/03/2025
Dấu hiệu trên da cảnh báo bệnh truyền nhiễm nguy hiểm
Sức khỏe
05:31:20 10/03/2025
Tử vi ngày 10/3/2025 của 12 cung hoàng đạo: ngày thuận lợi đối với Sư Tử
Trắc nghiệm
23:59:33 09/03/2025
Phim 18+ hot nhất lúc này: Loạt lời thoại nhạy cảm khiến cõi mạng nóng rần rần
Phim việt
23:30:48 09/03/2025
Hai cậu cháu tử vong cạnh chiếc xe máy
Tin nổi bật
23:21:54 09/03/2025
Dùng nước lã quảng cáo là 'hóa chất làm giòn sắt' lừa 200 triệu của thương nhân
Pháp luật
23:15:36 09/03/2025