Cưới nhau được 1 tuần, mẹ qua nhà chơi liền nói: ‘Nhà mình mới thuê ô sin mới hả con’
Vợ tôi đứng như ngây người ra như trời trồng còn tôi mặt nóng ran nháy mắt với mẹ: “Kìa mẹ, vợ con đó, ô sin đâu mà ô sin”.
Chuyện xảy ra cách đây mấy hôm đúng là dở khóc dở cười cho cả vợ và tôi tất cả cũng chỉ vấn đề xoay quanh đến nhan sắc và làm đẹp.
Mẹ tôi là 1 người phụ nữ vô cùng quan tâm đến vẻ bề ngoài. Bà ấy chỉn chu từ khi còn trẻ, giờ đã ngoài 40 nhưng trông mẹ vẫn rất trẻ trung và sành điệu. Chính vì vậy mà mẹ rất thích con trai lấy vợ có nhan sắc. Dĩ nhiên ngoài có nhan sắc cô ấy phải ngoan có học vấn đàng hoàng. Mẹ bảo như thế sinh con mới đẹp được, hơn nữa bà quan niệm phụ nữ chỉn chu sẽ biết cách giữ tổ ấm gia đình hơn.
Tôi và vợ yêu nhau từ khi cô ấy mới vào công ty tôi làm. Đó là 1 cô gái rất giỏi và có năng lực, em không xinh đẹp nổi bật như những cô gái vây quanh tôi nhưng em có duyên, vóc người cũng cao ráo và khuôn mặt cũng khả ái dễ nhìn. Biết tính mẹ hơi “đồng bóng” nên ngày đưa vợ về nhà ra mắt tôi đã đưa cô ấy đi mua váy vóc và thuê người trang điểm nhẹ cho cô ấy. Vợ tôi vốn giản dị nên cũng không sành trang điểm lắm. Đi đâu cô ấy chỉ bôi chút son và 1 ít phấn điểm nhẹ, tôi chỉ cần vậy thôi tính tôi không thích lòe loẹt. Nhưng dù sao lần đầu về ra mắt cũng nên chuẩn bị cho chu đáo sẽ tốt hơn.
Gia đình tôi đều quý em ngay lần đầu gặp mặt, tôi cưới vợ sau 3 tháng kể từ ngày về ra mắt. Tôi thực sự yêu và muốn gắn bó với 1 người con gái như vậy. Vì tôi kiếm ra tiền nhà cũng có điều kiện nên cưới nhau về tôi và vợ dọn đến nhà mới luôn. Bố mẹ tôi cũng đồng ý vì ông bà có suy nghĩ khá cởi mở và tiến bộ.
Vợ chồng đi trăng mật 1 tuần về cất đồ chưa kịp qua thăm bố mẹ thì sáng ra đã thấy mẹ bấm chuông. Khi đó vợ tôi mặc bộ đồ ngủ, đầu tóc bù xù mới ngủ dậy, cô ấy đang lau nhà. Vừa thấy mẹ, tôi đã mỉm cười niềm nở chào đón. Khi vợ tôi đang lau nhà xa xa gần bếp chưa kịp chào thì bà đã lên tiếng :”Ơ hai đứa mới thuê ô sin mới à sao không nói gì cho mẹ biết?”. Vợ ở nhà nên ăn mặc giản dị, da cô ấy vốn ngăm ngăm đen nên khi không trang điểm thì trông hơi kém xinh 1 chút.
Vợ tôi đứng như ngây người ra như trời trồng còn tôi mặt nóng ran nháy mắt với mẹ: “Kìa mẹ, vợ con đó, ô sin đâu mà ô sin”. Bà há hốc mồm: “Ôi cái Loan đây á, mẹ xin lỗi. Nhìn nó mặc đồ ở nhà khác quá mẹ nhận không ra”. Mẹ chữa khéo cho vợ tôi đỡ ngượng nhưng tôi biết chắc mẹ đang nghĩ gì. Cuộc nói chuyện diễn ra gượng gạo, được 1 lúc bà lấy cớ đi về. Vợ chồng tôi tiễn bà ra cửa, mẹ đi rồi vợ tôi vào phòng úp mặt khóc rưng rức:
Video đang HOT
- Anh có thất vọng khi lấy vợ xấu không? Chắc mẹ anh thất vọng lắm, sao mẹ đến mà không báo trước cơ chứ.
- Em nói gì vậy, có gì mà thất vọng. Vợ anh xinh xắn thế này xấu đâu mà xấu, hơn nữa trước sau gì mẹ chẳng biết. Với anh phụ nữ đẹp nhất khi để mặt mộc đấy, son phấn toàn hóa chất anh chẳng thích tẹo nào.
- Anh đừng an ủi em nữa, em đi chết đây.
- Ngốc, an ủi gì chứ. Anh thấy mặt mộc của em suốt mà anh vẫn yêu vẫn cưới em về làm vợ đấy thôi. Anh yêu con người em, yêu sự mộc mạc của em, em hiểu không.
- Anh không gạt em…
- Anh không gạt em đấy chứ?
- Tất nhiên rồi, gạt mà ôm 1 cách yêu thương thế này à?
Vợ tôi phì cười, lòng tôi cũng nhẹ nhõm. Nghĩ cũng nực cười thật, vợ mình, mình chả chê, mình thấy đẹp ấy vậy mà cứ sợ mẹ chê mới khổ chứ. Sau hôm đó tôi bảo vợ: “Mỗi lần qua nhà mẹ cứ để mặt mộc cho anh, thích thì đ.ánh chút son không thì thôi chẳng cần cầu kỳ đâu, dù em thế nào cũng là vợ anh và là người anh yêu thương có gì mà phải ngại”. Vợ nhìn tôi mỉm cười: “Chắc chỉ có em làm dâu là khác người, không sợ chồng chán mà chỉ lo mẹ chồng chê”. Nói xong hai đứa nhìn nhau cười trừ. Dạo gần đây thấy mẹ niềm nở quan tâm vợ lại còn hay rủ cô ấy đi chơi đi mua sắm nên tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Theo Phununews
Và cái ngày đau đớn ấy cũng đến, tôi đã thấy điều đáng ra mình không nên thấy...
Mối tình đầu...Thứ tình cảm mà mỗi con người trong chúng ta sẽ trải qua 1 lần. Và tôi cũng thế, tôi cũng có mối tình đầu thật đẹp.
Tôi còn nhớ ngày vào đại học, ngay cái nhìn đầu tiên tôi đã cảm thấy ghét cậu ấy - một cậu con trai có vẻ bề ngoài ngênh ngang nói thật có muốn ưa cũng không ưa nỗi. Cậu ấy còn "hồ hởi" xưng anh khiến tôi rất khó chịu và cũng chả thèm nhìn mặt hay trả lời câu nào.
Rồi ngày qua ngày, sau những lần chạm mặt quá nhiều trên lớp, chúng tôi bắt chuyện và trở nên thân thiết và cũng thường xuyên đi ăn uống cùng nhau. Sau những cuộc trò chuyện cùng cậu ấy, tôi mới biết được tôi giống người yêu cũ của cậu nên lần đầu gặp, cậu ấy cứ tưởng tôi là người đó nên mới cư xử như vậy. Cậu ấy bị tổn thương sâu sắc trong chuyện tình cảm và gia đình. Ba mẹ chia tay từ rất sớm rồi hụt hẫng về tình yêu đầu đời nên cậu ấy đã trở nên khép kín, bên ngoài luôn tỏ ra rất vui vẻ nhưng thật sâu trong trái tim ấy đã bị tổn thương rất nhiều. Cũng từ đó, chúng tôi hiểu, cảm thông và yêu nhau tự lúc nào không hay. Rồi chúng tôi cũng bắt đầu có những lần hẹn hò và cả những chuyến đi chơi xa.
Lần đầu hẹn hò của chúng tôi là 1 ngày mưa, trời mưa lớn nên chúng tôi phải ghé vào quán cơm, rồi cùng nhau ăn cơm và trò chuyện rất vui vẻ. Đến lúc tạnh mưa cậu ấy lại chở tôi đi dạo trên đường phố Sài Thành.Những cơn gió lạnh làm tôi tê tái, cậu ấy đã kéo nhẹ tay tôi choàng vào người cậu ấy và bảo : "Ôm tôi đây này, sẽ đỡ lạnh đấy". Sự e dè của đứa con gái lần đầu tiên được con trai quan tâm khiến tôi ngượng đỏ cả mặt và rút tay lại. Nhưng cậy ấy đã kéo tay tôi ôm choàng lấy cậu. Cảm giác "cự li" khá gần một người con trai thật ấm áp khiến tôi chẳng còn cảm thấy lạnh lẽo nữa. Và tim tôi trở nên loạn nhịp trở nên nhanh một cách chẳng ngờ. Chắc có lẽ cậu ấy cũng cảm nhận được nó "loạn nhịp". Tôi đã tặng cho cậu ấy những ngôi sao nhỏ do chính tay tôi chuẩn bị từ những ngày trước đó để kỷ niệm ngày hẹn hò đầu tiên. Và đáp lại thứ tình cảm đó, cậu ấy đã tặng cho tôi một cây bút và mong tôi dành nó để viết về cậu và viết thư gửi cho cậu.
Rồi những lần cùng học, cùng chơi, chùng la cà nơi quán xá, những con đương nắng đổ hay những chiều mưa Sài Gòn bất chợt, cậu ấy luôn là người chăm sóc tôi rất chu đáo và tận tình. Và những ngày tháng đó, có lẽ là những ngày vui vẻ nhất trong ký ức của chúng tôi.
Trong đợt cắm trại của khoa, chúng tôi đã tập kịch cùng nhau và thời gian ở gần nhau lại nhiều hơn. Lần đầu lên sân khấu tôi rất lo sợ, nhưng cứ nghĩ đến cùng diễn với cậu ấy là tôi bỗng mạnh mẽ và gan dạ rất nhiều. Đến lúc về trại sinh hoạt mãi chơi đến tận sáng tôi đã ngủ lúc nào không hay và tỉnh dậy thì tôi nằm kế cậu ấy. Có một cảm giác gì đó thật lạ, ngại ngùng đến nổi không dám nhìn mặt chỉ lén nhìn người ta ngủ say mà sợ người ta tỉnh giấc sẽ xấu hổ lắm.
Mãi đến chuyến đi chơi xa cùng nhau, xe thì đông và chật nhưng cậu ấy luôn bảo vệ tôi. Trong chuyến đi ấy,chúng tôi đã chăm sóc cho nhau, từ đồ ăn thức uống tất tần tật mọi điều cho nhau như cách một đôi tình nhân đúng nghĩa sẽ làm. Tối hôm đó, chúng tôi đi dạo biển cùng nhau, bàn tay cậu ấy đan vào tay tôi, nắm tay tôi đi dạo dọc theo đường bờ biển.Cậu ấy nắm tay tôi suốt trên con đường ấy khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp và an toàn. Cậu ấy cõng tôi luôn trên 1 đoạn đường dài rồi tôi bảo cậu ấy thả tôi xuống, tôi dang tay hưởng trọn cơn gió biển thì từ phía sau cậu ấy ôm bất chợt, tôi giật người quay lại và chúng tôi rất rất gần nhau, nhìn sâu vào ánh mắt ấy tôi cứ như bị mê hoặc và ôm chằm cậu ấy vì xấu hổ.
Sáng hôm sau đi leo núi cùng nhau chân mệt đến rụng rời, cậu ấy đã nắm tay tôi, chúng tôi cùng leo lên đỉnh và cùng nhau đi xuống. Tôi vẫn nhớ như in câu nói của cậu ấy "Anh muốn cùng em đi hết những con đường gian khó". Vì câu nói ấy mà chúng tôi có thêm động lực để bước đi cùng nhau. Nụ hôn đầu của tôi cũng ở trên đỉnh núi cao ấy.
Sau chuyến đi ấy, nối tiếp hạnh phúc là những lần ở cạnh nhau chia sẻvui buồn, là những lần ăn uống vui vẻ, hay những lần xem phim cùng nhau. Tôi nhớ...nhớ hết những phút giây gần nhau. Từ học tập hay trong công việc chúng tôi đều có nhau. Kể cả những lúc tôi trở bệnh, cậu ấy luôn bên cạnh chăm lo cho tôi từng chút một. Ở cái nơi đất khách quê người như thế này, có cậu ấy ở bên cạnh tôi thấy an yên và hạnh phúc.Khi ở bất cứ nơi đâu chúng tôi đều được khen là đẹp đôi.Cuộc tình của chúng tôi đẹp tựa như mơ mà ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ.Tôi đã quen cái cảm giác luôn có cậu ấy chở che và bên cạnh.Bên nhau mỗi ngày những tưởng sẽ luôn vui vẻ sẽ luôn như vậy mãi thôi nhưng không ngờ sóng gió cũng dần ập đến.
Thế rồi, chũng tôi cũng bắt đầu có những bất đồng trong quan điểm và trong công việc. Chúng tôi giận hờn, trách móc rồi cũng thôi không nhắn tin cùng nhau vì cả hai đều có cía tôi của riêng mình. Tôi biết, và có lẽ cậu ấy cũng biết. Những lần đi ăn, hẹn hò hay trò chuyện cũng nhạt dần, thay vào đó là sự im lặng của cả hai mặc cho tình cảm cứ trôi theo đâu thì trôi.
Cậu ấy có những công việc riêng, tôi cũng có những công việc riêng, chẳng ai còn quan tâm ai và bận tâm xem người kia đang ra sao hay đang nghĩ gì.Và rồi, chúng tôi xa nhau dần... xa dần. Và rồi, cái ngày định mệnh ấy đã đến, tôi chứng kiến cảnh cậu ấy hẹn hò và vui vẻ bên người con gái khác, thay vì trách móc hay ghen tuông thì tôi đã chọn cách ra đi và buông bỏ. Sự ra đi hết sức nhẹ nhàng qua vài dòng tin nhắn khiến tình cảm mà chúng tôi đã phải mất khá lâu để xây dựng phút chốc tan tành. Tôi rất buồn, rất thất vọng và có lẽ cũng rất giận. Tôi giận bản thân mình sao để cậu ấy chờ mình quá lâu, giận mình sao quá cố chấp không gìn giữ tình yêu của mình để rồi khi thật sự mất nó tôi mới cảm thấy hối tiếc. Nhưng tôi cũng rất giận cậu ấy, giận người con trai tôi đã đem lòng yêu thương bằng tất cả sự hồn nhiên, ngây thơ của một đứa con gái mới chập chững biết yêu. Giận rằng tại sao anh có thể chóng quên biết bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu tình cảm mà cả hai đã dành cho nhau.
Cho đến giờ phút này tôi vẫn thường hay tự hỏi bản thân tại sao tôi không đối mặt và giải quyết vấn đề mà lại buông tay và ra đi như thế, tại sao không hỏi chuyện gì đã xảy ra và vì sao anh thay đổi. Tại sao tôi không hỏi người con gái kia là ai và nghe anh giải thích dù chỉ một lần. Hàng ngàn câu hỏi tại sao trong đầu tôi lúc này...
Những lời em muốn gửi đến anh :
Dù lý do chúng ta kết thúc là gì đi chăng nữa thì chúng ta cũng cũng không thể phủ nhận rằng, mình đã từng có những khoảnh khắc vô cùng đẹp bên nhau, những kỉ niệm, những rung động đầu đời mà em và anh khó có thể nào quên được. Em xin giữ lại cho riêng em, em sẽ cất vào sâu trong tim em để đến khi em chợt nhớ, em sẽ lại vui vì mình đã có một mối tình đầu như thế. Còn anh, em chỉ mong anh sống tốt với cô gái ấy, và em mong mô gái đó tốt hơn em, yêu anh hơn em. Và anh, cũng hãy yêu cô ấy hơn cách mà anh đã từng yêu em, anh nhé! Em tin rằng, qua đêm nay ngày mai lại sáng, chúng ta rồi sẽ ổn cả, phải không anh?
Thương anh, tình đầu của em !!!
Theo N.C.L/Phununews
Lời từ chối làm đám cưới vụng về của người yêu khiến tôi kinh ngạc Nghe những gì người yêu nói tôi ngạc nhiên đến há hốc cả miệng. Chẳng lẽ tôi phải đợi anh rồi thành gái già? Tôi và anh yêu nhau vào năm cuối đại học. Ngày đó tôi rất hãnh diện với các bạn cùng phòng vì mình có được người yêu đẹp trai. Không chỉ đẹp trai anh còn rất dễ thương với...