Cưới nhau 1 tuần, mẹ qua nhà chơi vừa thấy vợ tôi bà liền đã thốt lên: “Ơ nhà mình mới thuê ô sin mới hả con”
Vợ tôi đứng như ngây người ra như trời trồng còn tôi mặt nóng ran nháy mắt với mẹ: “Kìa mẹ, vợ con đó, ô sin đâu mà ô sin”.
Chuyện xảy ra cách đây mấy hôm đúng là dở khóc dở cười cho cả vợ và tôi tất cả cũng chỉ vấn đề xoay quanh đến nhan sắc và làm đẹp.
Mẹ tôi là 1 người phụ nữ vô cùng quan tâm đến vẻ bề ngoài. Bà ấy chỉn chu từ khi còn trẻ, giờ đã ngoài 40 nhưng trông mẹ vẫn rất trẻ trung và sành điệu. Chính vì vậy mà mẹ rất thích con trai lấy vợ có nhan sắc. Dĩ nhiên ngoài có nhan sắc cô ấy phải ngoan có học vấn đàng hoàng. Mẹ bảo như thế sinh con mới đẹp được, hơn nữa bà quan niệm phụ nữ chỉn chu sẽ biết cách giữ tổ ấm gia đình hơn.
(Ảnh minh họa)
Tôi và vợ yêu nhau từ khi cô ấy mới vào công ty tôi làm. Đó là 1 cô gái rất giỏi và có năng lực, em không xinh đẹp nổi bật như những cô gái vây quanh tôi nhưng em có duyên, vóc người cũng cao ráo và khuôn mặt cũng khả ái dễ nhìn. Biết tính mẹ hơi “đồng bóng” nên ngày đưa vợ về nhà ra mắt tôi đã đưa cô ấy đi mua váy vóc và thuê người trang điểm nhẹ cho cô ấy. Vợ tôi vốn giản dị nên cũng không sành trang điểm lắm. Đi đâu cô ấy chỉ bôi chút son và 1 ít phấn điểm nhẹ, tôi chỉ cần vậy thôi tính tôi không thích lòe loẹt. Nhưng dù sao lần đầu về ra mắt cũng nên chuẩn bị cho chu đáo sẽ tốt hơn.
Gia đình tôi đều quý em ngay lần đầu gặp mặt, tôi cưới vợ sau 3 tháng kể từ ngày về ra mắt. Tôi thực sự yêu và muốn gắn bó với 1 người con gái như vậy. Vì tôi kiếm ra tiền nhà cũng có điều kiện nên cưới nhau về tôi và vợ dọn đến nhà mới luôn. Bố mẹ tôi cũng đồng ý vì ông bà có suy nghĩ khá cởi mở và tiến bộ.
Vợ chồng đi trăng mật 1 tuần về cất đồ chưa kịp qua thăm bố mẹ thì sáng ra đã thấy mẹ bấm chuông. Khi đó vợ tôi mặc bộ đồ ngủ, đầu tóc bù xù mới ngủ dậy, cô ấy đang lau nhà. Vừa thấy mẹ, tôi đã mỉm cười niềm nở chào đón. Khi vợ tôi đang lau nhà xa xa gần bếp chưa kịp chào thì bà đã lên tiếng :”Ơ hai đứa mới thuê ô sin mới à sao không nói gì cho mẹ biết?”. Vợ ở nhà nên ăn mặc giản dị, da cô ấy vốn ngăm ngăm đen nên khi không trang điểm thì trông hơi kém xinh 1 chút.
(Ảnh minh họa)
Vợ tôi đứng như ngây người ra như trời trồng còn tôi mặt nóng ran nháy mắt với mẹ: “Kìa mẹ, vợ con đó, ô sin đâu mà ô sin”. Bà há hốc mồm: “Ôi cái Loan đây á, mẹ xin lỗi. Nhìn nó mặc đồ ở nhà khác quá mẹ nhận không ra”. Mẹ chữa khéo cho vợ tôi đỡ ngượng nhưng tôi biết chắc mẹ đang nghĩ gì. Cuộc nói chuyện diễn ra gượng gạo, được 1 lúc bà lấy cớ đi về. Vợ chồng tôi tiễn bà ra cửa, mẹ đi rồi vợ tôi vào phòng úp mặt khóc rưng rức:
Video đang HOT
- Anh có thất vọng khi lấy vợ xấu không? Chắc mẹ anh thất vọng lắm, sao mẹ đến mà không báo trước cơ chứ.
- Em nói gì vậy, có gì mà thất vọng. Vợ anh xinh xắn thế này xấu đâu mà xấu, hơn nữa trước sau gì mẹ chẳng biết. Với anh phụ nữ đẹp nhất khi để mặt mộc đấy, son phấn toàn hóa chất anh chẳng thích tẹo nào.
- Anh đừng an ủi em nữa, em đi chết đây.
- Ngốc, an ủi gì chứ. Anh thấy mặt mộc của em suốt mà anh vẫn yêu vẫn cưới em về làm vợ đấy thôi. Anh yêu con người em, yêu sự mộc mạc của em, em hiểu không.
- Anh không gạt em đấy chứ?
- Tất nhiên rồi, gạt mà ôm 1 cách yêu thương thế này à?
Vợ tôi phì cười, lòng tôi cũng nhẹ nhõm. Nghĩ cũng nực cười thật, vợ mình, mình chả chê, mình thấy đẹp ấy vậy mà cứ sợ mẹ chê mới khổ chứ. Sau hôm đó tôi bảo vợ: “Mỗi lần qua nhà mẹ cứ để mặt mộc cho anh, thích thì đánh chút son không thì thôi chẳng cần cầu kỳ đâu, dù em thế nào cũng là vợ anh và là người anh yêu thương có gì mà phải ngại”. Vợ nhìn tôi mỉm cười: “Chắc chỉ có em làm dâu là khác người, không sợ chồng chán mà chỉ lo mẹ chồng chê”. Nói xong hai đứa nhìn nhau cười trừ. Dạo gần đây thấy mẹ niềm nở quan tâm vợ lại còn hay rủ cô ấy đi chơi đi mua sắm nên tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Theo Một Thế Giới
Con dâu giả làm mẹ chồng đã khuất để an ủi bố chồng và cái kết
Cô đau, đau đớn lắm. Chưa bao giờ cô nghĩ sẽ có chuyện này xảy ra, nhưng để bố chồng vui lòng cô sẵn sàng hi sinh tất cả.
Đang làm bỗng nhiên Hiền nhận được điện thoại của chồng, nói mẹ chồng bị tai nạn vừa mới mất xong. Nghe vậy, Hiền bủn rủn chân tay vội bắt taxi về nhà xem tình hình thế nào. Thấy mẹ chồng người be bét máu nằm trên giường mà Hiền thương bà quá. Mẹ chồng Hiền là người tốt, bà lúc nào cũng nhỏ nhẹ chỉ bảo cho Hiền tất cả mọi việc. Vậy mà hôm nay mẹ ra đi trong đau đớn thế này.
Nhìn bố chồng nắm chặt tay mẹ chồng không khóc, cũng không nói nửa lời cô biết ông đang đau đớn thế nào. Lo tang lễ cho mẹ chồng xong đâu đấy, Hiền cũng mệt phờ đi. Nhưng mỗi lần nhìn lên di ảnh của cô lại ứa nước mắt thương bà. Mẹ chồng người mà Hiền con như mẹ đẻ của mình từ bao lâu nay (Hiền mồ côi mẹ từ nhỏ).
Từ ngày mẹ chồng mất đến giờ, ngày nào ông Thắng (bố chồng Hiền) cũng bỏ cơm. Ông ngồi thơ thẩn trong phòng nhớ vợ đến phát ốm. Nhiều lúc nhìn thấy bố chồng như thế Hiền lại thương ông và khâm phục tình yêu bố mẹ chồng dành cho nhau dù tuổi đã về già.
Vẫn như mọi hôm, sáng sớm Hiền bưng bát cháo gà lên mời bố chồng ăn. Mấy hôm nay ông ốm quá, người gầy dọc đi mà khuyên bố ăn uống không lại bảo "bố không nuốt nổi". Vừa đặt bát cháo xuống gọi bố chồng dậy ăn, Hiền tá hỏa thấy bố chồng đứng phắt dậy đòi đi tìm mẹ chồng.
Chẳng lẽ bố chồng cô thương nhớ mẹ quá mà đến nông nỗi này. Cô phải làm gì đó giúp ông mới được, người già mà mắc bệnh này thì khổ thân lắm. Khuyên ngăn các kiểu bố chồng không chịu nghe, Hiền rối quá giả là mẹ chồng để dỗ ông.
Thấy con dâu giả làm vợ mình, bố chồng khóc rưng rưng rồi đuổi cô ra ngoài phòng. Có lẽ ông đã suy sụp quá nhiều, chuyện Hiền giả làm vợ ông là điều ông Thắng không thể chấp nhận được.
Bị bố chồng đuổi ra ngoài như vậy Hiền cũng bật khóc, cô giận mình không thể làm gì giúp ông, không thể khiến ông chấp nhận được thực tại nghiệt ngã kia. Tối về ngủ Hiền nói với chồng chuyện bệnh tình của bố chồng ngày càng nặng hơn. Thấy vợ bảo vậy, chồng Hiền bàn với cô hay đưa bố vào viện điều trị 1 thời gian xem. Hiền im lặng 1 lúc rồi gật đầu đồng ý với chồng.
Đêm nằm trằn trọc suy nghĩ mãi về chuyện của bố chồng, Hiền quyết đánh liều một phen mặc đồ của mẹ chồng để vào an ủi bố chồng xem sao ? Cô không nỡ nhìn thấy ông điều tụy như vậy. Làm cách này không biết có được hay lại mang tai tiếng về sau, nhưng thôi Hiền vẫn muốn thử xem sao.
Sáng sớm hôm sau, Hiền mặc đồ của mẹ chồng vào chăm bố chồng. Thấy người nào đó giống vợ mình, ông Thắng vội đứng dậy nói không ra tiếng.
- Bà...bà...về đấy sao? Sao bà lại bỏ tôi 1 mình nơi đây. Bà cho tôi đi với nhé... ở đây không có bà buồn lắm.
- Ông bình tĩnh đi nào. Ông phải mạnh mẽ lên chứ, thằng Hải, thằng Minh (con ông Thắng) đang trông chờ sự giúp đỡ của ông đấy. Ông mà theo tôi bây giờ ai lo cho con. Ông phải thay tôi chăm sóc và đỡ đần chúng nó chứ?
- Tôi biết, nhưng 2 đứa nó đều có gia đình riêng rồi bà. Bà cho tôi theo với, tôi cũng chẳng thiết sống nữa.
- Ông còn yêu tôi chứ?
- Còn chứ bà.
- Vậy thì ông hãy giúp tôi thực hiện tâm nguyện chăm con thật tốt nhé. Rồi mai này có cơ hội tôi sẽ tâm sự với ông nhiều hơn. Giờ ông ra ăn sáng và uống thuốc đi, tôi sẽ ở bên ông cả ngày hôm nay.
Cả ngày hôm đấy Hiền giả làm mẹ chồng để an ủi, đông viên bố chồng. Lúc nào bên bố chồng Hiền cũng phải quay đi che giọt nước mắt của mình. Cô đau, đau đớn lắm. Chưa bao giờ cô nghĩ sẽ có chuyện này xảy ra, nhưng để bố chồng vui lòng cô sẵn sàng hi sinh tất cả.
Tối khuya muộn dỗ bố chồng ngủ xong, Hiền thở dài đi về phòng thay đồ. Cô không biết ngày mai ông có thế này nữa không, cô cũng không biết mình trụ được bao lâu trong tình cảnh này. Thôi thì cố được đến đâu thì cố.
Sáng hôm sau khi vừa tỉnh dậy xuống bếp nấu đồ ăn, Hiền giật bắn mình nghe tiếng bố chồng đằng sau. Ngỡ ông vẫn nghĩ cô là vợ mình Hiền vội quay lại thanh minh.
- Bố...con là Hiền con dâu bố ạ.
- Bố biết mà. Cảm ơn hôm qua đã giả làm bà ấy giúp bố nhận ra được nhiều điều. Ông già này lụy tình và làm khổ các con quá nhiều đúng không? Bố xin lỗi. giờ bố sẽ không để các con phải phiền não vì bố.
- Dạ. Con xin lỗi vì chuyện hôm qua giả mạo mẹ ạ. Bố đừng giận con nhé, chúng con chỉ mong bố khỏe và lấy lại tình thần thôi ạ. Nhìn bố như vậy chúng con đau lòng lắm.
Từ hôm đó trở đi ông Thắng vui vẻ hẳn lên. Ông không còn u buồn nhiều vì chuyện vợ mất. Lúc nào ông cũng nhận đi đón cháu giúp 2 thằng con trai. Nhìn bố chồng vui tươi trở lại Hiền cũng cảm thấy nhẹ lòng.
Theo Một thế giới
Con nhập viện, bố vẫn xách valy đi an ủi nhân tình Thật đau đớn là khi tôi đang một mình nằm viện cấp cứu, em trai bỏ đi vì không chịu được cảnh nhà, mẹ thức trắng đêm đi tìm em thì bố tôi vẫn thản nhiên đến bên bồ. Tôi là đứa con đầu trong 4 người con của bố mẹ tôi. Gia đình tôi từng rất hạnh phúc vì bố mẹ tôi...