Cuối năm vét cạn tiền trả nợ cho chồng
Đến hẹn lại lên, cứ vào dịp cuối năm, khi nhà nhà háo hức chờ đón tết, Hương lại bần thần đi ra đi vào. Ba mươi, hai lăm, năm mươi đó là những con số tiền triệu mà cô phải thu vén cho xong. Không phải làm nhà, mua xe mà là trả nợ cá độ cho chồng!
Ảnh minh họa
Lấy nhau đã hai mụn con, đứa lớn lớp chín, đứa hai mới vào tiểu học, số tuổi của cu đầu bằng số lần chị gạt đi nước mắt và tự nhủ: thôi thì lần này nữa! Lần một, lần hai, giờ thì đã là lần thứ …n.
Làm được đồng nào, tích cóp với hy vọng sửa lại căn nhà tập thể, nới rộng thêm ra tí vì các con đã lớn. Vậy mà, nhà thì vẫn vậy, thậm chí ngày càng tệ hơn vì xuống cấp, tiền cũng sạch trơn.
Cứ năm hai đợt, mùa hè và gần tết, chủ nợ lại lờn vờn quanh nhà. Chúng không dám vào nhà vì biết Hương không dễ bắt nạt, quanh đó là công an. Nhưng động thái đó cũng đủ làm gia đình chị nóng như nham thạch. Họ lầm lì, không ai nói với ai lời nào. Bởi nói cũng chẳng để làm gì khi anh ấy luôn vòng vo, nói quanh nói quẩn. Khi thì cho bạn mượn, khi thì mượn giùm bạn, khi thì sửa xe, liên hoan phòng… Tóm lại, đều có lý do chính đáng!
Điều Hương buồn nhất bây giờ không phải nằm ở số tiền nợ bao nhiêu mà chính là cảm giác ghê tởm trước sự dối trá lọc lừa. Nhìn bề ngoài, ít ai có thể nghĩ rằng Long – chồng chị lại là người có máu đỏ đen. Hình thức cao ráo, nói năng lưu loát, hoạt ngôn, nhiệt tình với mọi người, phụ giúp việc nhà mỗi khi vợ đi vắng. Nếu ai gặp lần đầu thì có chín người trong tổng số mười người đã khen anh “của hiếm trong sách đỏ”.
Thế nhưng, “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, không có tháng nào Long đưa đủ lương cho vợ. Không thăm bạn thì cũng con bạn, mẹ bạn, vợ bạn…Nhiệt tình đi mua sữa cho con, nhưng lấy tiền đó vào quán ghi tỉ số, còn dặn bà bán quán “mai vợ sẽ đưa ra trả”. Nộp tiền học cho con thì phải hai ba lần khi Hương đích thân tới nộp mới xong. Hết mượn tiền của anh chị em, lại xoay sang đồng nghiệp.
Video đang HOT
Thời điểm mà chồng chị “bận rộn” nhất là vào mùa Would cup hay Euro. Tối đến thấy chông như người nóng ruột, đi ra rồi đi vô, bí quá lại viện cớ lên cơ quan có việc đột xuất ròi qua đêm ở đáy không về.
Dù đã quá quen với những “chiêu, ngón” của chồng, nhưng làm sao mà Hương không phiền lòng cho được. Cói đá banh của chồng họ là vì yêu thể thao, còn với chồng chị thì đó là sự ăn thua, hy vọng trúng số huyễn hoặc. Được đâu không biết, chỉ thấy tâm trạng uể oải, nạt nộ con cái vô cớ là biết kiểu gì cũng “trật bánh” rồi.
Nếu Hương mượn điện thoại đột ngột, thì đừng hòng Long cho mượn. Bị vợ thắc mắc, Long lấy đủ lí do “máy anh hết tiền”, “điện thoại anh bị khóa”, “máy em đâu rồi”…. Thì ra, trong điện thoại chồng, Hương phát hiện ra muôn vàn bí mật. “Ngày, giờ …chị đánh cho em con 2378; ngày, giờ… chị ghi cho em con 6789; ngày, giờ….em gỡ được sẽ hậu tạ chị hậu hĩnh….”
Nhân vật ” chị” ở đây không ai khác là mụ chủ quán Cây Tre, chuyên tổ chức cá độ đánh bạc nhưng núp dưới vỏ bọc quán càfe. Hương đã từng ra đây tìm Long, to tiếng với chủ quán, thậm chí dọa kêu công an và quyết tâm ly dị. Bao lá đơn đã được Hương viết sẵn, nhưng Long nào có kí. Bao cuộc họp gia đình có đủ nội ngoại được diễn ra, Long khóc lóc, xin lỗi mọi người, rồi quay sang vợ và con ” xin mẹ con em cho anh một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm”. Thương hai con, thương cha mẹ già, Hương đã mềm lòng và tha thứ.
Ấy vậy mà tết này vẫn vậy, giữa năm đã ra đi một trăm triệu cho bọn “tín dụng đen”. Giờ lại đến bọn tín dụng “xanh, đỏ, tím vàng”. Hương đã thực sự mệt mỏi vì quá sức.
Đêm đến, nhìn hai con ngủ say, Hương xót xa vô cùng. Giá mà ngày ấy cô không bị hình thức của anh hớp hồn, giá mà cô tỉnh táo hơn khi thấy chồng đi đêm đi hôm suốt, và giá mà cô chịu đau khi mới có một đứa con. Để đến bây giờ, khi các con đã lớn, tội nghiệp cho chúng khi chứng kiến ba mẹ cãi lộn nhau và nhất là luôn có “bạn ba” tới thăm nhà.
Không, lần này thì không được phạm sai lầm nữa, Hương đã đi gặp luật sư để xin tư vấn. Cô không thể đánh đổi tuổi trẻ, sức lực và tiền bạc để cứu một con bênh vô phương cứu chữa. Không ai, không một cái gì có thể thay đổi nhận thức cho những kẻ cờ bạc lô đề, trừ khi buộc chúng phải trả giá.
Gạt đi những dị nghị của miệng lưỡi thế gian, đời cô như thế đã quá đủ rồi, nhưng các con Hương: chúng phải được sống trong một môi trường “sạch” và mẹ nó sẽ luôn làm tấm gương sáng để chúng soi vào. Và điều Hương cần làm ngay lúc này: dọn dẹp nhà cửa, xếp lại áo quần, mua vé xe để tối mai ra nhà nội để còn ghé về ngoại, vì đã lâu mẹ con chị không về quê ăn tết. Cuối năm là dấu chấm hết để Tết sang sẽ có một khởi đầu, Hương tin là thế!
Theo Dân Trí
Đưa con đi chơi cuối năm bất ngờ thấy chồng ôm ấp nhân tình ngay giữa trung tâm thương mại
Chồng chị cũng đang ôm eo cô nhân tình bé nhỏ tiến về phía hai mẹ con chị. Nếu để con nhìn thấy cảnh này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, liệu con chị nó sẽ nghĩ gì về bố về thần tượng của nó đây?
Nếu để con nhìn thấy cảnh này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, liệu con chị nó sẽ nghĩ gì về bố về thần tượng của nó đây? Chuyện anh ngoại tình chị đã biết cách đây 5 tháng nhưng chị chọn cách im lặng chứ không làm um lên như nhiều bà vợ khác. Chị biết lấy được anh số phận một cô gái quê ít học như chị đã quá may mắn rồi. Nhưng điều mà chị đau đớn nhất chính là việc anh đã phản bội lời thề trước khi cưới chị làm vợ: "Anh hứa, dù có bất kì chuyện gì xảy ra anh cũng không bao giờ làm chuyện có lỗi với em".
Chị im lặng cũng một phần vì chị sợ ly hôn thì coi như đứa con trai chung giữa anh chị sẽ không còn tương lai nữa. Cho dù chị có để con lại cho bố nuôi thì chắc gì người phụ nữ bước vào căn nhà này thay chị sẽ đối xử tốt với con của chồng. Rồi thằng bé sẽ ra sao?
Lỗi là ở người lớn, đừng bắt trẻ con phải chịu đựng theo. Hơn nữa, anh có ngoại tình nhưng vẫn hoàn thành trách nhiệm của một người bố. Anh vẫn về ăn cơm tối cùng con, đưa đón con đi học và chơi với con cho tới tận khi con lên giường đi ngủ. Chỉ có khác là khi sau khi con đi ngủ rồi, anh lại lặng lẽ phóng ô tô tới nhà cô ấy và 6 giờ sáng hôm sau anh mới có mặt ở nhà. Con tỉnh dậy vẫn thấy mặt bố, thằng bé cứ ngỡ cả đêm qua bố nó vẫn ở nhà.
Con tỉnh dậy vẫn thấy mặt bố, thằng bé cứ ngỡ cả đêm qua bố nó vẫn ở nhà. (Ảnh minh họa)
Chị biết rõ tình yêu anh dành cho chị đã không còn. Mà tình yêu không còn thì có níu kéo, đay nghiến, dằn vặt nhau cũng chỉ là vô ích. Mà làm um lên thì chung quy lại người đau khổ cũng vẫn là chị, người thiệt thòi cũng là con chị mà thôi. Thế nên chị chấp nhận chung sống hòa bình với anh dưới một mái nhà. Không ai quản việc của ai. Chị chỉ cần anh có trách nhiệm với con, thế là đủ.
Bạn bè nhiều người khuyên chị chia tay, giải thoát sớm đi để làm lại cuộc sống mới. Nhưng chị biết một người phụ nữ ít học chỉ biết ở nhà nội trợ chăm sóc con cái như chị thì đàn ông nào muốn lấy, huống hồ chị cũng đã bước sang cái tuổi 37 mất rồi. Vậy nên cứ duy trì cuộc sống như hiện tại có lẽ lại tốt hơn. Nếu một ngày anh muốn buông tay, tất nhiên chị không níu kéo nhưng chị muốn nó diễn ra một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Hôm ấy là ngày cuối năm, từ tối hôm trước con trai đã muốn bố đưa cả nhà đi mua sắm ở trung tâm thương mai. Anh đồng ý hứa hẹn với con nhưng sáng hôm sau anh lại gọi điện về cho vợ: "Anh có chút việc đột xuất không đưa con đi được, em đưa con đi giúp anh nhé".
Chị biết việc đột xuất của anh là với cô ta chứ làm gì có việc nào khác nhưng chị vẫn vui vẻ nhận lời. Lúc bước ra cửa, con vẫn còn hỏi chị mãi rằng tại sao hôm nay bố nó không có nhà để đi cùng nó. Chị nói rằng bố bận công việc đột xuất không đi được. Thằng bé tỏ ra buồn bã lắm, nhưng rồi nó ôm choàng lấy cổ mẹ: "Chúng ta sẽ mua quà về cho bố mẹ nhé". Chị mỉm cười nhưng sống mũi lại cay cay.
Nhưng khi hai mẹ con chị vừa gửi xe ở tầng hầm rồi bước vào thang máy lên tầng bán hàng của trung tâm thương mại thì gặp ngay cảnh tượng đau lòng ấy. Chồng chị cũng đang ôm eo cô nhân tình bé nhỏ tiến về phía hai mẹ con chị. Nếu để con nhìn thấy cảnh này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, liệu con chị nó sẽ nghĩ gì về bố về thần tượng của nó đây?
Vậy là nhân lúc con chưa nhìn thấy gì cả. Chị vội vàng ôm lấy chân rồi kêu lên: "Toàn ơi không biết con gì nó cắn chân mẹ mà đau quá. Con nhìn xem là con gì bắt giúp mẹ với, đau quá". Chị vén váy lên cao một chút để thằng bé nhìn xem phía trên gối mẹ có gì không. Nghe mẹ hét thằng bé vội ngồi thụp xuống cứ thế xoa chân cho mẹ mà cố gắng tìm kiếm thủ phạm.
2 phút trôi qua không thấy con gì cả cậu bé 5 tuổi kéo lại váy xuống cho mẹ rồi ai ủi: "Mẹ hết đau chưa, thương mẹ quá, tí nữa con mua thuốc bôi cho mẹ nhé". Chị xoa đầu con âu yếm, mọi chuyện qua rồi, họ đã đi qua cả rồi.
Trước khi quay đi, chị vẫn kịp nhận ra chồng đang tái mặt khi nhìn thấy mẹ con chị. Quay bước đi, chị cũng hiểu luôn được rằng đã đến lúc chị nên để con đối mặt với thực tại. Bởi vì anh công khai thế này thì có nghĩ rằng chị có cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra cũng không được nữa. Sớm muộn mái ấm của chị cũng không còn, mà sợ rằng lúc đó con lại sốc.
Chị quyết định đã đến lúc rồi, dù con có đau đớn vì cảm giác chia lìa thì ít ra bên cạnh nó vẫn còn có chị, có người mẹ yêu thương nó vô điều kiện này.
Theo blogtamsu
Chồng đuổi ra đường đúng đêm cuối năm, tôi đánh liều gõ cửa một nhà bên đường, ai ngờ ... Gã đàn ông to lớn đó đã chồm lên người tôi như một con hổ mặc tôi la hét giãy giụa. Gã tát cho tôi cái tát trời giáng làm tôi ngất đi luôn. Gã đàn ông to lớn đó đã chồm lên người tôi như một con hổ mặc tôi la hét giãy giụa. Gã tát cho tôi cái tát trời giáng...