Cười không khép được miệng khi đọc dòng nhật ký của vợ
Vừa mở cuốn nhật ký ra, những dòng chữ hiện lên khiến tôi cười không khép được miệng khi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Không ngờ, nàng vợ “đầu ba” của tôi lại có thể suy nghĩ ngây ngô như vậy.
Tôi kết hôn gần 3 năm nay rồi, vợ chồng tôi đã có một cháu gái đáng yêu. Vợ tôi ít hơn tôi 2 tuổi, thế mà tính cô ấy vẫn rất trẻ con. Tính vợ tôi bộc trực, cứ bực tức hay có vấn đề gì là nói hết chẳng suy nghĩ gì.
Mới đầu chưa quen thấy sợ nhưng sống lâu với nhau thì thấy vợ trẻ con chứ chẳng độc địa gì. Ai đời mới lấy nhau về, thấy chồng đi nhậu có một hôm mà cô ấy đã dọn sẵn đơn ly hôn với một cái bát cơm đặt sẵn trên bàn. Về nhà thấy lạ gọi vợ ra nói chuyện, cô ấy chỉ thẳng vào hai thứ bảo tôi “Bây giờ anh chọn đi, một là tôi với bát cơm kia, hai là đơn ly hôn với mấy chai rượu đế của anh”. Lần đó, tôi khiếp vía chẳng dám đi đâu về muộn nữa.
Có lần, cũng vào dịp 8/3 gần tới đây, nghĩ đau đầu chẳng biết mua tặng vợ cái gì vì năm nào cũng đi ăn với tặng hoa chán rồi, năm nay tôi muốn cách tân cái để nàng vui. Đang loay hoay thì bà chị cùng cơ quan gọi đến mách nhỏ: “Chị mới được tặng một lố áo nhỏ, mày lấy về tặng vợ đi. Đảm bảo, vợ mày mê tít”.
Nghe bà chị nhỏ to rằng chồng bả năm nào chả tặng đồ ngủ, tôi mừng như vớ được vàng vì cuối cùng cũng có thứ làm vợ trẻ con của tôi vui. Ai ngờ, lúc cần túi quà, cô ấy vui cười hớn hở bao nhiêu, đến lúc bóc ra thì vợ lầm lì không nói gì vứt túi quà đầy bỏ vào phòng.
Biết vợ có chuyện rồi nên tôi chờ cô ấy đi ngủ đã mới dám “đột nhập” vào phòng ngủ. Bình thường lúc nào vợ tôi cáu tiết mà tôi hỏi câu nào thì y như rằng tôi được ngồi nghe một trận tổng sỉ vả đủ thứ nên lần này, tôi phải cố điều tiết chờ cô ấy ngủ yên mới dám vào.
Đang định cất cái điện thoại trên bàn để đi ngủ thì thấy một quyển sổ xinh xinh như cuốn lưu bút hồi học phổ thông. Tò mò tôi giở ra đúng chỗ cô ấy còn để bút gập lại thì đọc được những dòng tâm sự của vợ.
Video đang HOT
Hỡi ôi, hóa ra đây là cuốn nhật ký của cô vợ trẻ con của tôi. “Nhật ký ngày… tháng… năm… 8/3 năm nay là ngày buồn nhất trong cuộc đời mình. Không ngờ lúc yêu thì suốt ngày khen này nọ, trồng cây si cả năm liền mới được mình gật đầu. Vậy mà mới sinh cho một đứa con, chẳng thèm động viên, an ủi thì thôi lại đi mua cái áo độn ngực về. Chẳng khác nào sỉ nhục mình ngực lép. Đã thế từ này đừng có hòng đụng vào người tôi. Đã thế không đẻ đái gì nữa hết. Một đứa là đủ rồi. Chấm hết!”
Đọc xong dòng nhật ký tôi từ há hốc đến cười không khép được miệng vì biệt tài suy nghĩ “sâu xa” của vợ. Trời ơi, tôi biết phải làm sao để đối diện vợ vào sáng mai đây. Không được ngồi nghe bài ca bất hủ thì cũng phải ngắm nhìn mặt lạnh của nàng cả tuần mất thôi.
Đang đà xem được nhật ký của vợ, tôi lần giở lại những cái trước đây của cô ấy. “Ngày… tháng… năm… Thật không ngờ anh ấy lại thô thiển như vậy. Khi yêu thì tinh tế, tình tứ bao nhiêu, lấy nhau về đến cái ấy cũng khoe ra. Trời ơi là trời, đàn ông gì mà không biết xấu hổ. Không hiểu ông ấy nghĩ gì mà cứ về nhà là cởi phăng ra hết, lại còn bảo ngủ nút với ngủ nuy sống lâu, sống khỏe. Khỏe đâu chẳng biết, chỉ thấy vô duyên quá thể đáng. Phải làm sao để kìm lại cái sự ham hố vô duyên ấy đi đây?”
Haha, hóa ra hồi đó, sở thích ở trần cho mát của tôi bị cô ấy phản đối ghê gớm như thế. Vậy mà vợ trẻ con của tôi chẳng nói ra, cứ âm thầm chịu đựng suốt mấy năm trời. May mà giờ con lớn hơn chút, tôi từ bỏ thói quen đó đi không thì chẳn biết cô ấy phát rồ phát dại lên như thế nào.
Tiếp đến những trang nhật ký khác, một điều làm tôi phải phì cười tiếp là vợ tôi ghi mấy lời về thói quen xả xì trét rất đỗi bình thường của tôi. “Ngày… tháng…. năm… Thật không thể chịu nổi với thói quen vô duyên quá mức của chồng. Trời ơi, sao lại có thể xì hơi mọi lúc mọi nơi mà không tha cho mình. Đang ăn cơm ngon lành, ông ấy cũng có thể vô tư làm một cái. Đèo vợ đi chơi, cũng có thể nhón mông làm cái “bụp bụp”. Nhục hơn là đi chợ, giữa thanh thiên bạch nhật, vợ chồng đang cầm tay lãng mạn đi vậy mà ông ấy cũng hồn nhiên thả hơi. Lại còn bảo cách này xả xì trét hay nhất nữa… Chết mất với lão chồng vô duyên này!!!”
Đọc đến đây thì tôi không nhịn được cười nữa, đành phải vội vã chạy xuống dưới cười cho thỏa thê. Chẳng biết vợ của các đồng chí khác như thế nào chứ vợ tôi từ lúc cưới đến giờ vẫn vô tư như trẻ con vậy. Lâu nay tôi cố tình làm thế để cô ấy vui, vậy mà hóa ra trong mắt nàng là vô duyên. Thôi thì nay phải nhỏ to tâm sự với nàng nhiều hơn để nàng vui vậy.
Theo Người đưa tin
Đau đớn khi đọc được dòng nhật ký của vợ
Càng đọc nhật ký của vợ, tôi càng hoang mang nhưng đau khổ hơn khi dòng cuối cùng cứ ám ảnh tôi. Ngày tháng ghi trên đó chỉ cách đám cưới của chúng tôi 2 tháng.
Năm nay tôi 31 tuổi, hiện đang làm trưởng phòng kinh doanh của một công ty may mặc. Tôi vừa kết hôn được một tháng. Vợ tôi làm biên tập viên cho một chương trình phát thanh. Chúng tôi tình cờ quen nhau khi tôi tham dự tiệc chiêu đãi của một người bạn.
Tôi còn nhớ rất rõ tất cả mọi chuyện. Hôm ấy, tôi thật sự bị vẻ đẹp dịu dàng của H (tên vợ tôi) chinh phục. Với chiếc đầm màu trắng, mái tóc đen dài buông thả tự nhiên, cách trang điểm đơn giản trông cô ấy như một thiên thần. Suốt cả buổi tiệc tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy. Đã vậy, H còn lên sân khấu tặng mọi người một bài hát trữ tình rất hay. Nói ra thì xấu hổ, lúc đó tôi như người mất hồn trước H.
Tôi quyết tâm chinh phục H. Tôi cứ nghĩ sẽ rất khó khăn khi hẹn hò người đẹp nhưng mọi việc rất thuận lợi. Hơn 6 tháng tìm hiểu và yêu nhau, tôi đặt vấn đề kết hôn và được H đồng ý. Đám cưới của chúng tôi diễn ra rất hoàng tráng, H là một cô dâu vô cùng xinh đẹp. Ngày hôn lễ, tôi đã rất sung sướng và tự hào khi cưới được một người vợ như H.
Nhưng đến đêm tân hôn, khi tôi chếch choáng men rượu bước vào phòng thì thấy hai mắt H sưng đỏ như vừa khóc. H cũng không ân cần thay áo giúp tôi, cô ấy chỉ ngồi lẳng lặng trên giường với vẻ mặt không vui. Tôi hỏi thì H đáp không được khỏe. Vì nghĩ ngày hôm nay bận rộn nên mệt là đúng, thành ra tôi cũng không để ý lắm.
Sau kết hôn, chúng tôi trở lại với công việc. Hàng ngày tôi đưa cô ấy đến đài phát thanh, rồi qua công ty của mình. Hôm nào, tôi có việc bận thì cô ấy về bằng xe buýt hoặc đi cùng bạn bè. Nói chung cô ấy không hề hờn dỗi, hay giận hờn trách móc gì cả. Về nhà, H vẫn cùng mẹ tôi làm việc nhà, rãnh rỗi cô ấy đọc sách hay biên tập chương trình. Cô ấy quan tâm đến tôi như một người vợ đầy trách nhiệm. Khiến tôi không có lời nào để chê bai hay bắt bẻ. Nhưng trong lòng tôi cứ có cảm giác H làm những việc đó như bổn phận chứ chẳng phải yêu thương.
Chủ nhật vừa rồi, tôi đưa H về nhà bố mẹ vợ chơi. Trong lúc H và mẹ vợ nấu cơm dưới bếp, chẳng có việc gì làm nên tôi vào phòng cũ của H ngả lưng nghỉ ngơi. Phòng của H có rất nhiều sách báo, đặc biệt là sách về văn học, tiểu thuyết, tuyển tập truyện ngắn... Thế nhưng, trên giá sách đầy những cuốn sách ấy tôi nhìn thấy một quyển sổ màu xanh nằm xen giữa. Tò mò nên tôi lấy ra xem thử. Ngay trang đầu tiên tôi đã sững người khi thấy đó là hình ảnh vợ tôi chụp cùng một chàng trai rất tình tức. Cả hai lúc đó khoảng ngoài 20 tuổi, trông đều trẻ đẹp.
Nhìn tấm ảnh, tôi càng muốn biết thêm về quá khứ của vợ mình. Tôi lật và đọc những trang tiếp theo. Thì ra đây là cuốn nhật ký của vợ tôi và chàng trai tên K. Hai người quen nhau khi cùng làm việc ở đài phát thanh. Từng trang nhật kí cô ấy kể rất rõ tất cả mọi việc. Bắt đầu quen nhau như thế nào, K đã chinh phục cô ấy ra sao. Nụ hôn đầu tiên được trao khi nào. Hai người đã có những kỉ niệm gì với nhau. Cô ấy đã hạnh phúc như thế nào...
Tôi đọc và đấu tranh tư tưởng, tự động viên chính mình ai cũng có quá khứ, ai chẳng từng yêu thương một ai đó. Nhật kí bị xé vài trang. Tôi đang chuẩn bị lật thêm thì nghe tiếng vợ gọi. Tôi vội vã dùng điện thoại chụp hết những trang phía sau rồi cất cuốn nhật ký của vợ vào chỗ cũ.
Hôm sau, trong giờ nghỉ trưa ở cơ quan, tôi lấy điện thoại ra đọc tiếp. Càng đọc tôi càng ngỡ ngàng. Sau một thời gian yêu nhau thì gia đình K phát hiện. Mẹ của K ra sức ngăn cấm vì không hợp tuổi và cũng không môn đang hộ đối.
Từng trang viết đẫm nước mắt của vợ tôi khi chia tay K. Khi K cùng gia đình đi nước ngoài định cư. Chuyện không chỉ có thế, tim tôi như vỡ thành ngàn mảnh khi thấy H nhắc về một đứa bé chưa thành hình. Cô ấy kể lể chuyện đã đau đớn dứt ruột ra sao, đã bị mẹ K tạo áp lực như thế nào... Nhờ dòng chữ đó mà tôi xâu chuỗi và hiểu được những trang nhật ký bị xé kia có liên quan tới việc H từng có thai với K và phải bỏ đứa bé.
Càng đọc tôi càng hoang mang nhưng đau khổ hơn khi dòng cuối cùng cứ ám ảnh tôi. H đã thề trong nhật ký rằng đời này cô ấy sẽ không yêu ai khác, và chỉ coi K là người đàn ông duy nhất và sẽ không sinh con cho ai khác nữa.
Theo ngày tháng cuối cùng của cuốn nhật ký chỉ cách đám cưới của chúng tôi 2 tháng. Và càng chua chát hơn khi biết suốt 4 tháng quen biết và yêu nhau, H vẫn viết về K với những lời lẽ đầy nhớ nhung yêu thương, mà không hề có một dòng nào cho tôi.
Lòng tôi rối bời, cảm giác thất vọng dâng lên tột độ. Người vợ mà tôi hết mực yêu thương hóa ra giờ sống với tôi mà lòng vẫn nghĩ tới người khác.
Suốt cả buổi chiều tôi không làm được việc gì cả. Tối đó tôi về nhà rất khuya. Cô ấy vẫn dịu dàng, vẫn nhẹ nhàng hỏi tôi ăn cơm chưa? Như ngày bình thường tôi sẽ vô cùng cảm động khi biết vợ thật quan tâm tới tôi. Nhưng giờ biết sự thật, tôi cảm nhận cô ấy làm như cái máy khiến tôi chán chường.
Đêm đó chúng tôi không nói gì, H biết tôi không vui nhưng cô ấy cũng chẳng muốn hỏi han tâm sự. Cô ấy chuẩn bị cho tôi một cốc nước đặt lên bàn rồi đi ngủ trước. Hóa ra tất cả mọi thứ chỉ là nghĩa vụ và trách nhiệm, làm cho xong việc. Tôi rất hối hận vì đã đọc cuốn nhật ký của vợ, nếu không biết những bí mật ấy thì tôi vẫn đang sống trong hạnh phúc. Thế nhưng giờ tôi không thể nào gạt ra khỏi đầu mọi chuyện được. Cứ nhìn hành động của H là tôi lại cảm nhận được cô ấy vô cùng miễn cưỡng ở bên tôi. Phải chăng tôi là thằng đàn ông quá ích kỉ? Nhưng tôi phải rộng lượng thế nào đây, tôi phải làm gì với vợ tôi bây giờ?
Theo mot the gioi
Điếng người trước câu nói ngây ngô: "Bố vừa lột đồ của cô giúp việc" "Thật đấy mẹ à. Con thấy bố còn đánh cả cô ấy cơ, cô ấy cứ kêu oai oái. Chắc cô ấy hư nên bố mới đánh mẹ nhỉ?". Vừa sinh bé thứ 2 được 6 tháng thì đến lúc tôi phải trở lại với công việc của mình. Hai đứa con nhỏ một tay tôi không thể nào chăm được, lại công...