Cưới em, anh “tậu được cả trâu lẫn nghé”
Khi biết mình có thai, em quyết định đến một nơi thật xa, để anh không phải lo lắng cho em và tránh tiếng xấu cho gia đình mình.
Ngày xưa, em – một cô sinh viên năng động, nghịch ngợm, con nhà nhà giàu có nhưng không vì thế mà ỷ lại hay kiêu ngạo. Còn anh là chàng lớp trưởng lớp đại học của em. Anh hiền lành, nghiêm nghị và học hành giỏi giang, gia đình khó khăn khiến anh càng quyết tâm phấn đấu.
Hai đứa vốn chẳng thân thiết gì cho đến khi định mệnh đưa chúng ta xích lại gần nhau hơn.
Một đám cưới vui vẻ, náo nhiệt và có sự chúc phúc của hai bên gia đình đã diễn ra
(Ảnh minh họa)
Em còn nhớ hôm đó, hai đứa chung nhóm thực hành môn Hóa. Anh đã tỏ thái độ khó chịu và còn mắng té tát khi em không lấy nước cất để làm thí nghiệm.
“Ơ hay! Cái công việc đó bạn phân công cho bạn nam còn lại trong nhóm chứ đâu phải là mình?” -em cũng không phải dạng vừa đâu nên gân cổ lên cãi với anh cho bằng được mới thôi.
Rồi tối đó về, anh nhắn tin xin lỗi. Em cười hì hì. Thế là hai đứa tám chuyện với nhau thường xuyên, lâu dần yêu nhau lúc nào chẳng biết.
Video đang HOT
Tình yêu của em và anh mỗi lúc một sâu đậm. Bước sang năm đại học cuối cùng, trong một lần không làm chủ được bản thân, em đã trao cho anh tất cả đời con gái.
Sau đó, anh đưa cho em viên thuốc tránh thai khẩn cấp và dịu dàng nói:”Em cầm về uống đi! Anh chưa thành công, chưa đủ tiền cưới em, anh sợ sẽ không lo cho em một cuộc sống đầy đủ. Anh không muốn để vợ con khổ sở, nhếch nhác nên từ từ mình hãy cưới nhau em nhé!”.
Em đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc đôi lứa bỗng dưng sững người lại khi nghe anh nói vậy.
Em đem viên thuốc về phòng, giấu anh không uống mà cất đi. Hai đứa mình còn gần bốn tháng nữa là ra trường. Ở thời điểm đó, em cũng rất muốn có được một đứa con – kết quả tình yêu và cũng là sợi dây liên kết giữa hai đứa.
Đúng như dự tính, một tháng sau, em phát hiện mình có thai. Một lần nữa, em giấu anh, giấu luôn cả gia đình.
Ra trường và đi làm được vài tháng, em bí mật nhờ sự giúp đỡ của một người chị họ ở xa. Lúc này con trong bụng em đã được hơn 4 tháng. Em một mình chịu đựng tất cả gian khổ, khó khăn, từ những cơn ốm nghén hoành hành cho đến việc thức khuya dậy sớm đi làm kiếm tiền chỉ vì không muốn trở thành gánh nặng của anh và những điều tiếng không hay cho gia đình.
Chị họ nghe em tâm sự đã rất đồng cảm và đón em vào đó để sinh con.
Còn nhớ trước ngày đi xa, em đã gặp anh và nói: “Hãy đợi em hai năm nữa, lúc đó em sẽ về và cho anh biết lý do của chuyến đi này! Nhớ là phải đợi đấy, không được yêu ai và cưới ai trước khi em về nhé!”.
Nhìn anh rưng rưng nước mắt, quyến luyến, bịn rịn không muốn rời, em còn bồi thêm một câu đùa giỡn: “Anh ráng làm kiếm thật nhiều tiền để sau này cưới em làm vợ nhé!”. Anh gật đầu đồng ý còn em thì cười mãn nguyện.
Ở nơi xa lạ ấy, gia đình bác và chị họ đã chăm sóc cho em rất chu đáo, ngày đêm tâm sự chuyện trò cùng em để em đỡ tủi hờn, cô đơn. Và anh biết không, những lúc như vậy, em luôn nhớ về anh. Em sợ sẽ có ai đó cướp anh đi mất.
Em đã cố gắng kìm nén tất cả, giữ cho tinh thần vui vẻ để con sinh ra được khỏe mạnh. Lúc sinh con, trong đau đớn vật vã, em đã thầm ước có anh bên cạnh và nắm lấy tay em động viên.
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, mới đó mà con mình đã hơn một tuổi. Như những gì đã nói, hai năm sau em quay về, nơi đầu tiên em đặt chân đến là nhà anh, căn nhà đã được xây mới, hiện đại và khang trang lắm.
Anh ra mở cửa, nhìn em tay xách nách mang, tay kia lại dắt theo đứa bé khiến anh không khỏi sững sờ. Em vội mở lời: “Đây chính là lý do em ra đi, em đã bí mật sinh đứa con này cho anh vì em biết, lúc đó anh chưa có khả năng cưới em, em không muốn anh khổ sở”. Anh ôm chầm lấy em, mếu máo như một đứa trẻ. Rồi anh lại quay sang bồng con lên, xin lỗi và hứa bù đắp cho hai mẹ con.
Một đám cưới vui vẻ, náo nhiệt và có sự chúc phúc của hai bên gia đình đã diễn ra. Bà con họ hàng tranh nhau đến bế con mình, nhìn nó kháu khỉnh, lanh lợi, ai cũng bảo: “Thằng cha nó sướng quá, đùng một cái cưới vợ mà tậu được cả trâu lẫn nghé!”.
Theo Ngoisao
Nhiều lúc tôi đã quên mình đang ở tuổi yêu
Ngoài giờ, tôi phải tranh thủ dạy thêm, cuối tuần rảnh rỗi lại chạy xe về nhà. Công việc bận rộn khiến tôi quên mất mình đang ở tuổi yêu.
Tôi 25 tuổi, sinh ra trong một gia đình khá đông anh chị em. Tôi là con thứ hai, sau tôi còn đến 6 đứa em đang độ tuổi đi học. Chị gái phải nghỉ học sớm vì hoàn cảnh khó khăn, hiện giờ chị đã có gia đình, tôi được ba mẹ cho ăn học tới nơi tới chốn. Thật ra tôi từng thi rớt đại học vì luôn tồn tại suy nghĩ phải đi làm sớm để phụ giúp ba mẹ, bởi công việc đồng áng của gia đình quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời quá vất vả. Một năm đi làm công nhân ở khu công nghiệp cho tôi quá nhiều trải nghiệm để rồi hạ quyết tâm phải thi lại đại học.
Ảnh minh họa: HH
Ngày đi làm, tối ôn thi, lần đầu tiên sống xa gia đình, nhớ ba mẹ, các em và nỗi vất vả của công việc khiến một đứa con gái được coi là yếu đuối như tôi đêm nào cũng khóc. Ai đó bảo: "Hoàn cảnh là nấc thang cho những kẻ biết quyết tâm", ước mơ vào trường Sư phạm của tôi cũng thành hiện thực. Đó là lúc mẹ mang thai đứa em út hiện giờ, khó khăn chồng chất rồi cuối cùng sau 4 năm nỗ lực tôi đã lấy được tấm bằng loại ưu. Với mọi người đó là chuyện bình thường, nhưng với tôi cực kỳ mãn nguyện. Nhiều khi nghĩ lại, mình còn không dám tin đã làm được.
Trong gia đình, ba mẹ luôn đặt nhiều kỳ vọng vào tôi, dù không nói ra nhưng tôi hiểu điều đó. Bởi vậy, khi bước chân vào cổng trường đại học, tôi chỉ biết học và đi dạy thêm. Chắc ít ai tin được là sinh viên rồi mà đi học trễ do đồng hồ hẹn giờ hết pin khiến tôi vừa đạp xe đến trường vừa khóc. Vào những ngày thi, nhiều khi tôi thức đến 1h sáng nhưng 4h lại dậy học, nghĩ đến cảnh lúc đó mẹ phải dậy đi chợ để mua đồ về bán dạo ở làng là tôi lại có thể vung ra khỏi chăn. Tôi luôn đặt ra cho mình một nguyên tắc không được yêu khi còn đi học. Sau 4 năm sinh viên tôi đã thực hiện được điều này.
Vẫn còn nhớ vào những ngày lễ, đi chơi chung với xóm trọ về, tôi lại lao vào học bài, khi thì ngồi soạn giáo án. Nhiều lúc cũng cảm thấy hơi chạnh lòng vì đứa bạn cùng phòng tối nào cũng hẹn hò nhưng nghĩ đến sự vất vả của ba mẹ, tôi lại càng quyết tâm hơn. Tôi vẫn còn nhớ một người con trai ở xóm trọ tán tỉnh, rủ đi chơi mãi tôi đều từ chối, anh nói: "Hình như ngoài giờ học và đi làm thêm, anh không còn thấy em đi chơi đâu cả, chắc gia đình vất vả lắm nên em mới thế". Thật ra mọi hoạt động của lớp, của xóm trọ tổ chức tôi đều tham gia, duy nhất chỉ có yêu đương tôi dặn lòng phải tránh xa. Mặc dù, có đôi lúc trái tim rung động, nhưng nghĩ đến nhiều thứ và mình còn nhiều trách nhiệm nữa, tôi thấy sợ nên lại thôi.
Ra trường, xin việc gần nhà không được nên tôi nộp hồ sơ ở thành phố biển nơi từng học. Cuối cùng cũng được nhận vào một ngôi trường ở trung tâm thành phố. Giờ tôi đã đi dạy được 3 năm, môi trường làm việc đa số là nữ (giáo viên tiểu học) nên gặp gỡ và tiếp xúc với ai đó thấy cũng thật khó. Ngoài giờ dạy tôi phải tranh thủ dạy thêm, dạy kèm để kiếm thêm thu nhập, cuối tuần rảnh rỗi lại chạy xe về nhà. Công việc bận rộn khiến tôi quên mất mình đang ở độ tuổi yêu và biết yêu.
Hôm nay, có chuyện phải bận lòng, bất chợt nhận cuộc điện thoại với những lời động viên từ người quen "Con còn gánh nặng gia đình rất lớn, phải cố gắng và mạnh mẽ nhiều hơn", tự nhiên những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, hình như lâu lắm rồi tôi không khóc.
"Được san sẻ nỗi vất vả với ba mẹ thật ra là điều hạnh phúc nhất của con", tôi luôn tâm niệm như vậy, thầm ước giá có ai đó xuất hiện trong cuộc đời này, bên cạnh tôi để chia sẻ những lúc mệt mỏi thì ý nghĩa biết chừng nào. Có lẽ, vì đường phố quá đông nên hạnh phúc tắc đường chưa đến chăng? Tôi sẽ và đang mong chờ vào duyên phận.
Theo VNE
Hãy chỉ cho tôi con đường nào ít chông gai Con đường đi đến hạnh phúc của chúng tôi có quá nhiều chông gai, trắc trở, thậm chí tôi có thể phải đánh đổi tình thân ruột thịt của mình... "Mẹ không phản đối nhưng nếu mẹ đồng ý với con thì cũng có nghĩa là mẹ đang chống đối lại cả nhà ngoại. Con thử nghĩ xem mẹ có sống nổi với...