Cưới được một năm, tôi mới biết mình bị “cắm sừng” từ lúc còn đang yêu
Dù có nằm mơ hay giàu trí tưởng tượng đến đâu chăng nữa, tôi cũng không thể ngờ rằng, vợ tôi lại có thể cắm cho tôi một “cái sừng” to tướng suốt hơn một năm qua, từ trước cả ngày chúng tôi làm đám cưới.
Ảnh minh họa
Chúng tôi quen và yêu nhau khi cùng tham gia một khoá học khiêu vũ tại một câu lạc bộ. Vì thấy tôi “nam nhi đại trượng phu” mà tính tình nhút nhát, ngại giao tiếp đám đông nên em gái tôi đã đăng ký cho anh đi học khiêu vũ để mong “cải thiện” tình hình.
Ngần ngại mãi rồi tôi cũng chặc lưỡi đi “học nhảy”, với mong muốn biết đâu mình sẽ bớt phần rụt rè, sẽ bạo dạn hơn chứ cũng chẳng nghĩ “lột xác” theo kiểu tán gái như khướu giống mấy thằng bạn cùng trang lứa.
Học được gần một tuần thì tôi quen em, tôi là học viên ở lớp “lính mới”, còn em đã biết nhảy thuần thục và đang học ở lớp nâng cao. Giờ nghỉ giải lao của lớp em, ngó sang bên lớp tôi, chắc thấy tôi lớ ngớ, ngờ nghệch quá nên em “ngứa mắt”, em đã ra sàn và cầm tay hướng dẫn thêm cho tôi cách vào bài, cách đưa chân, uốn tay, lượn người…
Cứ thế mỗi khi em rảnh thời gian là “cô trò” tôi lại tập luyện hăng say. Để trả ơn &’cô giáo”, sau mỗi buổi học tôi thường mời em khi thì đi uống sinh tố, lúc ăn kem, đôi khi là cả ngồi nhể ốc luộc theo những yêu cầu “bất chợt” của em.
Từ ngày quen em, tôi vui lắm, bố mẹ và em gái thấy tôi yêu đời, hoạt bát thì cũng rất mừng, động viên tôi. Thế rồi được khoảng 3 tháng, khi đã kết thúc tới 3 khoá học nhảy từ sơ cấp đến nâng cao, em nhận lời yêu tôi.
Video đang HOT
Hơn 3 tháng sau đó thì chúng tôi làm đám cưới. Từ bố mẹ, đến họ hàng, anh em bạn bè đều ngạc nhiên về “tốc độ” yêu và cưới quá nhanh chóng của tôi. Bởi với mọi người, tôi “cù lần” như thế thì với thời gian đó, khó mà “cưa cẩm” được ai đó chứ đừng nói đến chuyện “rước nàng về dinh”.
Cưới xong, em vẫn đi làm ở một thẩm mỹ viện, giờ giấc tuỳ theo ca nên việc cơm nước, chăm sóc, lau dọn nhà cửa bố mẹ tôi cũng “ưu tiên” cho con dâu mới, em gần như chẳng phải động chân mó tay gì vào việc nhà.
Còn tôi, ngày ngày đều đặn sau giờ tan làm ở phân xưởng sơn mạ, nơi tôi làm thợ kỹ thuật là về ngay nhà, không hề tạt ngang tạt ngửa quán bia hay trà lá gì cùng bạn bè.
Cả gia đình tôi đều mong ngóng chúng tôi có con vì “con đầu cháu sớm” nhưng em bảo hai vợ chồng đều còn trẻ, từ từ vài năm nữa rồi sinh. Chiều vợ, tôi cũng đồng ý với em mà không thắc mắc gì.
Tôi cứ nghĩ mình có một gia đình êm ấm như thế đến tận chủ nhật vừa rồi, khi em đi làm còn tôi tranh thủ ngày nghỉ lau quét, dọn dẹp phòng ngủ của hai vợ chồng. Khi lau dọn tủ bàn phấn trang điểm của em, tôi thấy kẹt dưới khe tủ là một cái sim điện thoại.
Tò mò tôi lắp sim vào máy, rồi gọi thử sang điện thoại của tôi. Số điện thoại đó đúng là số vợ tôi đang dùng, có lẽ đây chính là cái sim vì lý do nào đó em tháo ra, để rơi xuống kẹt tủ không tìm thấy rồi bảo với tôi em bị mất sim cách đây mấy tháng.
Điều lạ lùng là trong bộ nhớ của sim lưu khá nhiều tin nhắn từ cùng một số máy lạ, nội dung toàn những lời yêu thương, hờn giận, rồi cả hẹn hò địa điểm gặp gỡ với vợ tôi. Có những tin nhắn gửi đến vào thời gian trước khi chúng tôi cưới nhau, còn sau khi cưới, có lẽ cũng phải đến cả trăm tin.
Bàng hoàng, tôi gọi em gái lên phòng, kể cho nó nghe toàn bộ sự việc và nhờ em tôi dùng sim của vợ gọi vào số điện thoại kia. Chuông vừa reo, đầu dây đằng kia tiếng người đàn ông ngọt ngào “cưng à, anh bận thật mà, đừng giận anh nhé. Tối em tan làm sớm rồi chúng mình gặp nhau”…
Vậy là đã rõ, vợ tôi vẫn đang hàng ngày liên lạc với người đàn ông ấy, và tôi đã bị vợ cắm cho “cái sừng” to tướng suốt một năm qua, trước cả khi chúng tôi cưới nhau. Và cái “tin mừng” mà cô ấy vừa thông báo cho tôi cách đây chưa đầy chục ngày, liệu có phải thực sự là của tôi hay không?
Theo Dantri
Em sẽ mãi yêu anh
Tình yêu là gì nếu con người không biết tôn trọng và nâng niu. Nếu thật lòng yêu em tại sao anh lại làm như thế?
Nếu nói rằng đến với em bằng sự chân thành thì tại sao lại để cho em một khoảng trống hụt hẫng đến vậy? Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi của em là vì sao và tại sao?
"Yêu anh là em biết đắng cay, đợi chờ. Yêu anh dù bên em biết bao gọi mời, dù em biết tình này không lối thoát mà vẫn lao vào vòng xoáy ái ân, để đêm về nghe lòng thao thức, uống cho say để thấy anh bên mình, Tình ta trao nhau, là tự tìm đến nỗi đau, dù rằng mình quá khác xa, vẫn yêu anh dù anh là chính anh".
Anh à, có biết bao điều em muốn nói nhưng em phải nói thế nào đây và ra sao để người khác có thể hiểu được? Em sẽ im lặng tập cho mình một thói quen im lặng để người khác xa lánh em như anh xa lánh em vậy. Em chỉ biết rằng trong khi yêu cuộc sống của con người sẽ bị đảo lộn và con người sẽ sống thật với tình yêu của mình.
Gặp anh và yêu anh là một sự tình cờ giữa anh và em đúng không? Em thật sự không dám tin rằng có lúc mình cũng ngồi tự viết nên những dòng này. Có lẽ anh sẽ không đọc được nó và hi vọng anh không nên đọc nó nhưng em vẫn viết bởi nếu em có thể khóc, có thể hận anh có thể ghét anh thì em sẽ không viết ra anh à. Nhưng thực tế em đã không thể khóc được. Người ta nói rằng nếu khi buồn bạn nên khóc thật to, nên đến nơi bạn muốn đến và hét thật to lúc đó bạn có thể thấy thoải mái hơn, nhưng có những lúc em đã khóc, khóc một mình thật nhiều, thật nhiều nhưng tại sao em vẫn thấy buồn nỗi buồn và sự tự ti càng lớn khiến em không đủ tự tin để khóc, nước mắt em không thể rơi được em thấy khó chịu tim mình nhói đau anh à. Tim em đau đến nghẹn thở.
Con người ta khi yêu ai cũng có một sự huyền bí không phải đó là sự đòi hỏi lãng mạn nhưng là cách để biêt rằng người mình yêu thật sự chân thành với mình hay không? Thế giới này đâu chỉ mình anh và em yêu nhau đúng không có rất nhiều người mà. anh đã không chứng minh cho em thấy rằng đó là tình cảm chân thành của anh mà anh đã để cho em hiểu một cách khác về con người anh. Rất yêu anh em biết phải làm thế nào đây? Em yêu anh cũng chẳng giấu anh điều gì cả, chẳng vì một điều gì cả, chỉ vì một tình yêu chân thành muốn đến với anh. Em không dối anh, có những điều em làm anh không bằng lòng thật nhưng em muốn thử thách tình yêu của anh đó. Nhưng anh đã không hiểu và làm cho em biết rằng anh có chân thành với em như không?
Em buồn em thất vọng, em đã hi vọng về anh rất nhiều, tôn trọng anh bởi em cần anh. Khi em cần anh cho em biết được những gì chân thành từ anh cho em thì anh lại để em thất vọng, anh bỏ mặc em quay đi lạnh lùng. Em đã khóc thật nhiều vì điều đó. Em tự hỏi rằng chẳng lẽ anh đến với em vì một thử thách với bạn anh chăng? Vì một kế hoạch gì đó sao? Một tháng thôi, tình yêu chỉ một tháng thôi sao? Bất cứ nơi đâu, lúc nào em cũng nhớ đến anh có thể khóc vì nhớ anh. Lúc này đây em cũng đang khóc? Tình yêu là duyên phận và mỗi người sinh ra để dành cho một người có lẽ mình không thuộc về nhau nhưng em sẽ lặng lẽ nhìn bước anh đi dù sau này cuộc sống của em thế nào anh thì em cũng mãi yêu anh? Em hàng ngàn hàng vạn lần không muốn tin rằng anh chỉ coi em là một cuộc chơi qua đường, là một cơn gió thoảng qua anh à. Anh hãy hiểu cho em, em làm sao để có đủ sự tự tin trở lại đây. Anh đã nói rằng anh không tin tưởng em thì em cũng không còn gì phải giải thích vì có giải thích thì anh cũng đâu có tin đúng không? Thời gian sẽ chứng minh tất cả, em sẽ không yêu ai cả. Em làm tất cả cũng chỉ vì sợ mất anh - người mà em cần em yêu anh biết không?
Em luôn mong và nguyện cầu cho anh được hạnh phúc... (Ảnh minh họa)
Ông trời sao lại trêu đùa số phận của em nhiều đến thế, em đã không gặp được may mắn như những người khác lại càng thêm những nỗi lo âu. Em từng nghĩ rằng có lẽ cuộc sống sẽ bù đắp cho em là anh. Anh sẽ là người mang lại cho em tất cả niềm vui và cùng nhau vươn tới một điều gì tốt đẹp. Chính anh cũng đã nói ra, nhưng sao trớ trêu thế anh? Tại sao thế? Anh đã yêu em thì em không bỏ cuộc đâu, dù anh có thế nào vào lao lý hoặc khó khăn em vẫn mãi bên cạnh anh, mãi yêu anh khi nào em chết đi sẽ thôi yêu anh. Dù hạnh phúc không mỉm cười với em bởi bây giờ em còn gì đâu để tự tin chứ, em sợ rất nhiều sợ nhiều lắm anh à. Anh đến và đi đã vô tình cứa thêm một vết sâu vào con tim nhỏ bé nhạy cảm của em, thật sự quá sức chịu đựng của em và giờ nó tê dại sẽ không còn cảm giác gì nữa em không biết lúc nào nó đau lúc nào nó không đau chỉ biết rằng mỗi lúc nghẹn đăng nơi cổ họng và lồng ngực nhói buốt làm thế nào đây? Nó cần một trái tim che chở chân thành không được sao, một điều mong muốn nhỏ bé như vậy thôi cũng không được sao? Nó sẽ không nhìn về một điều gì ngoài cuộc sống của anh. Anh là người lớn và người khác mãi là trẻ con sao? Anh đừng có làm như vậy? Trẻ con nhưng con người ta cũng đủ nhận thức được những gì mình nên làm và không nên làm mà.
Trong cuộc sống này một người xuất hiện trước một người bằng cả lòng chung thuỷ và sự chân thành khó vậy sao? Em từng nói với anh rằng yêu một người rất khó vì khi đã yêu em sẽ cố gắng và vun vén vậy mà anh đã không ủng hộ em anh đã gạt em ra khỏi cuộc sống của anh. Anh không cần em anh đùa cợt tình cảm của em sao? Em không tin anh à, anh đừng có đùa cợt và thử thách em nếu là thử thách thì em sẽ vượt qua đó em sẽ vượt qua để đón nhận hạnh phúc và cầu mong sẽ có người cổ vũ em.
Cuộc sống đã đá cho em một cú thật đau có lẽ đó là một bài học em sẽ nhớ mãi anh à. Nếu em không xứng đáng để anh hi sinh, không phải là người anh yêu thì nên dừng lại vì cuộc sống của anh còn có nhiều mục đích hơn. Em luôn mong và nguyện cầu cho anh được hạnh phúc, hãy đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình. Em không đủ mạnh để níu kéo anh nhưng em sẽ chờ đợi một ngày nào đó một lúc nào đó anh thấy buồn thì hãy nhớ đến em, nhớ đến một cơn gió thoảng qua trong đời anh. Là đứa trẻ con anh từng coi thường ngày nào đó vẫn đợi anh lau cho nó những giọt nước mắt, cho nó dựa một bờ vai đủ tự tin về hạnh phúc anh à. Và có một điều rằng "Nếu không đắng sẽ không phải là trái khổ qua và nếu không có chút đau khổ sẽ không có tình yêu chân thành, em đã đau khổ nhưng có lẽ em vô duyên không may mắn đón nhận điều đó số em là vậy mà". Anh hãy cố gắng nha, em không hận anh đâu chỉ hận chính bản thân em mà thôi. Anh buông tay em xuống khoảng không thì có lẽ em sẽ va vào đất đá hoặc sông nước trên đường đời cuộc sống anh à. Có thể sẽ giết chết một người con gái với trái tim tê dại vì tổn thương hoặc có thể trưởng thành hơn thì em không biết chỉ biết một điều rằng nó mãi yêu anh dù anh thoảng qua như một cơn gió, lúc nào nó chết thì nó sẽ gọi tên anh. Anh biết không, anh sẽ không phải đau khổ khi đi tìm hạnh phúc mới đâu.
Mãi yêu anh yêu một ngày khi em còn sống. Từng phút không lúc nào không thổn thức nhớ anh nó làm sao để bắt mọi suy nghĩ của nó không nghĩ về anh đây?
Theo VNE
Tại em đã "giữ gìn" quá Cánh cửa không khóa, tôi mừng rỡ khi anh đang ở nhà. Vừa đẩy cửa, trước mắt tôi là hình ảnh hai kẻ trần như nhộng... Hận thù bốc cháy, tôi nhìn hai kẻ đó như muốn thiêu sống họ. Ngày đầu gặp anh, tôi bị ma lực của anh cuốn hút. Anh làm cùng công ty tôi nhưng khác phòng. Anh nổi...