Cưới đi rồi tính (Phần 16)
Chiếc nhẫn nằm trên tay Nhật, khiến cô cảm thấy bàn tay mình trĩu xuống. Gánh nặng vô hình đè ép lên tinh thần của cô.
- Anh có ý gì?
Nhật nhìn tấm thiệp cưới, vẻ mặt đầy cảnh giác. Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định kết hôn với cô ư, dù đã biết đứa bé không phải con của mình?
Sơn kéo Nhật về phía ghế sô pha, để cô ngồi xuống ghế, còn mình thì quỳ gối trước mặt cô. Anh ngẩng lên nhìn Nhật, nét mặt và ánh mắt đều là sự chân thành.
- Tôi muốn nói với em một vài chuyện.
- Tôi vẫn đang nghe đây.
Nhật thật sự rất cần một lời giải thích. Thật ra cô cũng biết, chuyện kéo dài đến thời điểm này, và trở nên rối ren như thế này, cũng là vì cô không đủ dứt khoát. Cô không hiểu phải như thế nào thì bọn họ mới thôi không đeo bám cô nữa. Cô chỉ có thể nói không với họ. Cô nghĩ như vậy là đủ. Nhưng miệng thì nói không, nhưng khi Sơn xuất hiện, hay kể cả là Minh, cô cũng để yên, thậm chí còn có phần dựa dẫm.
Đó hoàn toàn là sai lầm. Chính thái độ dùng dằng này khiến cho hai người đàn ông đều tưởng rằng họ có cơ hội.
- Em đã đọc tin tức mới chưa ?
Nhật ngớ người ra, rồi lắc đầu. Có lẽ đó không phải tin hay ho gì cho cam.
- Lúc tối, một vài kẻ đã ném trứng và rác vào em. Minh đã chắn cho em.
Nhật gật đầu. Thì ra đó là lý do vì sao trông anh ta thê thảm đến vậy. Anh ta hoàn toàn che chắn cho cô, khiến cô chẳng bị làm sao, và cũng chẳng hề biết gì cả. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả bọn họ đang phải chịu đựng chuyện gì đây?
- Đó là lỗi của tôi. Thủy nổi cơn ghen khi biết tôi đã thích em. Tôi mắc sai lầm với cô ấy, và bây giờ em lại là người gánh chịu.
- Tóm lại cô ta đã làm gì ?
- Tung tin đồn em và Minh đang yêu nhau. Với một ngôi sao hot như anh ta, scandal đôi khi cũng tốt, nhưng với em thì không. Fan của anh ta, dư luận,…
- Tôi biết. Tôi đã từng trải qua điều này. Họ sẽ chĩa mũi dùi về phía tôi.
Nhật cắt lời Sơn.
- Lần này thật sự nghiêm trọng hơn rất nhiều. Thủy đã công khai danh tính và cả hình ảnh của em. Mà thời điểm này, Minh cũng nổi tiếng hơn trước.
Nhật nhíu mày. Nếu nói rằng cô không lo lắng thì đó là nói dối. Cô đã làm việc trong ngành này đủ lâu để hiểu chuyện gì sẽ xảy đến với mình. Nhưng cô vẫn không hiểu, chuyện này thì có gì liên quan đến kết hôn.
- Vậy kết hôn với anh vào lúc này thì có tác dụng gì?
- Có thể đánh tan nghi ngờ của mọi người.
Sơn cầm lấy tay cô, bóp nhẹ bàn tay. Anh vẫn luôn muốn cô hãy tin tưởng mình. Nhưng Nhật thì chẳng thể nào tin được ai.
- Anh quên là đứa bé không phải con anh ư? Nó là con của Minh.
- Ai chứng minh được điều đó? Tờ giấy chứng nhận đó hoàn toàn có thể là giả.
Sơn vui mừng ra mặt. Anh lấy từ trong túi áo khoác ra một bộ nhẫn, chẳng biết đã chuẩn bị từ bao giờ. Có lẽ là từ lần anh nói với cô, hãy kết hôn đi.
Nhật chần chừ. Cô suy nghĩ một lúc lâu. Trốn tránh sự việc thì được bao lâu đây? Cô sẽ phải đi khắp nơi, chui nhủi và rời khỏi cuộc sống quen thuộc của mình bao lâu đây? Nhật biết rõ bỏ đi không phải là biện pháp an toàn. Muốn giải quyết vấn đề nhanh chóng thì chỉ có đối đầu với nó.
- Dù cho đứa bé không phải con tôi thì đã sao? Tôi đã nói rằng sẽ yêu thương nó như con ruột của mình. Tin tôi một lần này, được không?
Sơn tiếp tục khẳng định. Nhật buông một tiếng thở dài, cuối cùng cũng gật đầu.
- Được rồi. Vậy thì kết hôn.
Cuộc sống của cô, tự cô quyết định, nhưng cô vẫn cảm thấy mình như là đang bị ép buộc vậy. Tất cả đều bắt nguồn từ đêm đó, nếu như cô kiềm chế được bản thân mình, nếu như cô không uống say, thế thì sẽ chẳng có mớ bòng bong này.
Đúng là cuộc đời, thứ gì cũng có thể xảy ra hết. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nói chuyện yêu đương với ai, bây giờ lại còn kết hôn với cả sếp của mình, một cuộc hôn nhân chẳng hề có tình cảm từ hai phía. Thật nực cười.
Sơn vui mừng ra mặt. Anh lấy từ trong túi áo khoác ra một bộ nhẫn, chẳng biết đã chuẩn bị từ bao giờ. Có lẽ là từ lần anh nói với cô, hãy kết hôn đi.
Nhật tỏ ra ngạc nhiên. Cưới chạy bầu, trốn scandal như cô mà cũng được cầu hôn ư?
- Phải đúng thủ tục chứ. Tôi không muốn em chịu bất kỳ thiệt thòi nào cả.
Sơn cầm lấy tay Nhật, lồng chiếc nhẫn đơn giản màu bạc sáng bóng. Chiếc nhẫn nằm trên tay Nhật, khiến cô cảm thấy bàn tay mình trĩu xuống. Gánh nặng vô hình đè ép lên tinh thần của cô.
***
Vài hôm sau đó, Sơn tất bật chuẩn bị đám cưới. Nhật vẫn đi làm như bình thường. Cô được chuyển về làm thư kí riêng của Sơn. Thông tin về đám cưới và cô dâu hoàn toàn được giữ bí mật, không một ai được biết đến.
Tống là người thay Sơn chuẩn bị kế hoạch cưới, cũng thay anh đưa ra thông báo với truyền thông rằng mình sẽ kết hôn, mục đích là để làm dịu scandal của Minh. Dù sao thì một giám đốc công ty giải trí cũng khá được nhiều người chú ý đến.
Chỉ có Minh là không tham gia vào bất kỳ một khâu nào. Anh ta buộc phải im lặng trước thông tin mình đã có bạn gái để bảo vệ Nhật.
Điều đó khiến Thủy không hài lòng. Bằng cách nào đó, cô ta tìm được đến nhà của Minh. Minh hơi sửng sốt khi thấy Thủy đứng ngoài cửa. Anh vội kéo cô vào trong nhà.
- Cô điên rồi sao? Sao cô lại làm như vậy, giờ lại còn đến đây.
- Tôi chỉ đang tìm cách giúp cả hai chúng ta đạt được mục đích. Anh đừng có quên là đã hứa gì với tôi.
Minh nhớ chúng, những lời hứa trong lúc nông nổi muốn giành lại Nhật mà anh đã nói với Thủy.
Video đang HOT
Minh chán nản, thả mình xuống ghế sau khi để lên bàn một cốc trà hoa cúc.
- Sao mà quên được. Nhưng không phải tất cả đều đã xong rồi sao? – Minh chỉ vào cốc trà – Cho cô, uống đi.
Thủy không do dự, nâng trà lên uống một ngụm. Cô ta không để ý được, Minh đang nhìn theo cô ta, mắt không rời một khoảnh khắc nào.
- Sao lại xong được? Chỉ cần anh lên tiếng, không phải sẽ khuấy tung dư luận hay sao?
Minh thở dài, ngả đầu ra ghế, bộ dáng lười biếng và ngả ngốn.
- Cô không biết gì ư? Sơn sắp kết hôn. Với Nhật. Cả hai chúng ta đều không còn cơ hội nữa rồi.
Thủy nghe được tin này thì tỏ ra ngạc nhiên và khó chịu. Cô còn tưởng Sơn chỉ tung tin đồn nhảm để dìm vụ scandal của Minh xuống, không ngờ anh ta lại kết hôn thật, lại còn là với Nhật, người mà Thủy ghét vô cùng.
- Sao cơ?
Minh chợt che miệng, nhận ra mình lỡ lời. Anh ta im lặng một hồi lâu, không nói gì cả làm cho Thủy càng sốt sắng.
Thủy ngồi xuống cạnh Minh.
- Anh không ghen ư?
- Ghen – Minh gật đầu. – Nhưng biết làm sao được?
- Vẫn có cách. Nhưng anh phải giúp tôi.
Minh chồm người dậy, ghé sát vào Thủy. Cô ta cũng ghé tai anh, thì thào vài tiếng. Minh trừng mắt nhìn cô ta.
Thủy nắm lấy cổ áo của Minh, kéo ra, tháo từng chiếc cúc ra một. Minh không từ chối cô ta. Chuyện gì đến cũng sẽ phải đến. Chỉ cần Thủy có thai, cô ta có thể bám riết lấy Sơn không buông. Đó là cách duy nhất để lấy lại mọi thứ, và đưa mọi người về vị trí cũ của mình.
Thủy siết chặt tay lại. Nếu như anh ta đã vô tình như vậy, thì cô cũng phải cho anh ta thấy cái giá phải trả là gì.
***
Đêm trước đám cưới, Sơn bị đám bạn lôi đi nhậu một chầu theo đúng thủ tục. Anh ngồi ở quán rượu, dù đã từ chối nhưng vẫn không tránh được mà phải uống vài ly.
Gần nửa đêm, buổi tiệc độc thân vẫn chưa tàn. Sơn còn đang lo lắng không biết Nhật sẽ thế nào, liệu rằng cô có bị bồn chồn hay gặp vấn đề gì về tâm lý không. Người ta hay bảo cô dâu trước ngày cưới đều có biểu hiện bất an như thế.
Sơn cầm áo khoác, đứng dậy, xin phép ra về.
Vừa ra đến cửa, anh đụng ngay phải Thủy. Cô ta trông có vẻ như không phải đến quán rượu để chơi hay gặp đối tác, cô ta đang đứng đợi anh.
- Cô còn đến đây làm gì?
- Em…
Thủy ra vẻ chần chừ, vẻ mặt đầy sợ hãi và buồn thương. Sơn thầm cười khinh bỉ, không biết cô ta lại diễn trò gì đây.
Sơn không muốn xem khỉ diễn xiếc, anh trực tiếp bỏ qua Thủy. Nhưng cô ta đã níu tay anh lại.
- Em xin lỗi. Vì đã làm sai một vài chuyện.
- Một vài ư? – Sơn cười khẩy, quay lại nhìn Thủy.
- Được rồi, là nhiều chuyện. Nhưng em cũng chỉ sợ mất anh. Em không thể không có anh được.
Sơn bật cười, anh chẳng nhịn được nữa khi thấy diễn xuất tệ hại của Thủy.
- Cô chỉ không sống được khi thiếu tiền và địa vị thôi.
- Không phải thế. Hãy nghe em một lần thôi. Rồi anh muốn làm gì cũng được.
Sơn quay hẳn người lại với Thủy, vuốt thẳng áo, đứng thẳng người lên, nghiêm túc chờ đợi.
- Được, cô nói đi xem nào, tôi đang đợi đây.
- Em … Em có thai rồi. Là con anh.
Sơn nhăn mặt, không ngờ cô ta có thể bịa chuyện đến mức độ này.
- Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?
Thủy đưa ra một tờ giấy khám thai, cái thai đã được gần bốn tháng. Sơn nhìn lại Thủy một lần từ trên xuống dưới, nhưng vẫn tỏ ra không tin.
- Tại sao tôi phải tin cô. Đến tình yêu còn có thể là giả, thì có vật gì hữu hình là thật được đây hả?
Sơn thả tờ giấy xuống trước mặt Thủy, rồi phủi tay.
- Cô đừng nghĩ có thể lừa được tôi thêm nữa. Biến đi!
Sơn quay lưng bỏ đi. Thủy siết chặt tay lại. Nếu như anh ta đã vô tình như vậy, thì cô cũng phải cho anh ta thấy cái giá phải trả là gì.
Anh muốn kết hôn ư? Chẳng có chuyện gì là dễ thế đâu!
Theo eva.vn
Cưới đi rồi tính (Phần 13)
Chưa bao giờ Sơn cảm thấy chán nản như thế. Giờ anh mới ước, thà rằng cô bỏ đi là vì tình yêu của anh. Điều đó còn chứng minh được chút tình cảm mà cô dành cho anh.
Nhật không rõ tại sao cô phải làm thế này. Với sự dung túng mà hiện tại Sơn dành cho cô, cô hoàn toàn có thể bỏ đi mà chẳng nói câu nào. Cô biết Sơn sẽ không trách mình. Nhưng cô không muốn hình ảnh mà mình lưu lại trong mắt anh cũng như các nhân viên khác, lại là một người tùy tiện, thích làm gì thì làm, không coi ai ra gì.Nhật ngồi trước cái bàn nhỏ của mình, trên bàn là tờ đơn xin nghỉ việc đã được soạn thảo kỹ càng và in hẳn ra giấy. Cô chuẩn bị viết một bức thư dành riêng cho Sơn.
Cô để lại lời nhắn và lời cảm ơn dành cho Sơn, vì thời gian qua anh đã rất chiếu cố đến mình. Nhật nghĩ đến đây thì chợt cảm thấy buồn cười. Thế mà cô còn trách Sơn là kẻ chẳng ra gì.
Nhật vuốt thẳng tờ đơn xin nghỉ việc, đặt lên bàn. Sáng mai cô sẽ đưa nó cho Sơn và sẽ chào tạm biệt anh. Hi vọng anh sẽ không níu kéo cô, bởi anh đã nói rằng anh có tình cảm với cô. Điều này Nhật vẫn không dám tin và không muốn tin. Đến giờ Nhật vẫn cho rằng Sơn nói như thế là vì cần phải có trách nhiệm với đứa bé của cô thôi.
Vì vậy, cô càng phải rời đi. Cô không thể để cho anh ấy hay bất kỳ ai dính đến chuyện này. Lỗi sai này là của cô, cô sẽ phải tự mình giải quyết.
***
Sơn ngả lưng ra ghế sô pha. Tống pha cho anh một tách trà hoa cúc.
- Uống đi. Cái này giảm đau đầu đấy.
- Cậu còn chuyển sang nghiên cứu cả mấy cái này à? Định làm bác sĩ hay sao?
- Đầu bếp chân chính thì nên biết mấy cái này.
Sơn gật sù, uống một hơi hết tách trà. Tống nhặt mấy tấm ảnh chụp phim và bộ hồ sơ trên bàn lên, xem.
- Cái này là Thủy làm?
Sơn gật đầu.
- Chứ còn ai vào đây. Tôi không tin đấy là thật.
Tống quẳng hồ sơ xuống bàn.
- Cái này cậu có thời gian để tìm hiểu, để nó ra sau. Nếu với cậu, đứa bé là con ai cũng không quan trọng, thì không cần để tâm đến nó. Quan trọng là Nhật sẽ cảm thấy thế nào.
- Tôi chỉ là sợ Thủy sẽ gây hại cho cô ấy. Lần trước Thủy đã đẩy Nhật ngã cầu thang.
Anh có thể hiểu được nguyên nhân của mâu thuẫn giữa ba người họ, nhưng đó là việc mà Sơn cần tự giải quyết.
Tống hơi sửng sốt. Kể từ lúc Sơn nhờ anh để mắt đến Thủy, anh đã nhận ra cô gái này chẳng hề đơn giản hay là thùy mị, hiền lành, hoặc là có điều gì đó đã thay đổi cô ta. Anh đã luôn giúp Sơn theo dõi cả Thủy và Nhật. Nhưng theo dõi từ xa thì còn được, chứ can thiệp vào chuyện của họ thì không. Anh có thể hiểu được nguyên nhân của mâu thuẫn giữa ba người họ, nhưng đó là việc mà Sơn cần tự giải quyết.
- Tôi thấy thế này. Hay là để Nhật rời khỏi đây một thời gian. Cậu cố mà giải quyết xong với Thủy đi.
Sơn ngẩng lên nhìn, ánh mắt rõ ràng là không đồng tình.
- Sao có thể?
- Sao lại không? Cô ấy đang muốn rời đi. Tôi nghĩ là cô ấy cũng cần thời gian để bình tĩnh lại. Ở đây chỉ thêm phiền, cũng không tốt cho người có thai.
Sơn thở dài, suy nghĩ về những vấn đề mà Tống nói. Cũng phải. Anh cần làm gì đó cho Nhật, chứ không phải tạo thêm áp lực cho cô và khiến cô mệt mỏi.
- Có phải tình yêu của tôi đang làm khó cô ấy không?
- Cũng không hẳn. Tôi không rõ. - Tống nhún vai.- Nhưng rõ ràng là cô ấy đang gặp nhiều vấn đề và cần được nghỉ ngơi.
Sơn ngầm chấp nhận điều này. Có lẽ, anh nên để cô ra đi một thời gian. Kiểu gì cô cũng sẽ tìm đến Tống chứ không phải anh. Sơn nhờ Tống giúp anh chăm sóc cho Nhật, còn anh sẽ tìm cách để sửa chữa lỗi sai mà mình đã gây ra, cho cả Nhật và Thủy.
***
Nhật đặt tờ đơn xin nghỉ việc lên bàn.
Sơn ngẩng đầu lên, nhìn thấy nó, lòng anh chùng xuống. Tống đoán đúng, chẳng sai một li nào. Có lẽ Nhật còn chán ghét anh hơn anh nghĩ, nên mới muốn bỏ đi như vậy.
Sơn cầm lấy tờ đơn, ngẩng lên nhìn Nhật, giả vờ không hiểu.
- Em muốn nghỉ việc?
Nhật gật đầu.
- Thời gian qua có quá nhiều chuyện. Tôi không gánh nổi. Rất xin lỗi vì không làm tròn được trách nhiệm.
Sơn biết cô chỉ muốn tránh anh. Thế mà lại lấy công việc ra làm cái cớ. Anh đột nhiên cảm thấy không cam tâm. Anh đâu có ăn thịt cô, anh đối xử với cô rất tốt. Tại sao cô lại muốn từ chối anh đến vậy?
Sơn đứng dậy, đi đến trước mặt Nhật.
- Em muốn tránh mặt tôi, đúng không?
Nhật ngoảnh mặt sang một bên. Cô nên nói gì? Đúng thế ư? Hay là không phải vậy?
Dù đã ngầm thừa nhận với Tống, nhưng Sơn vẫn không muốn chấp nhận chuyện Nhật sẽ bỏ đi, rời khỏi anh. Sơn nắm lấy cổ tay cô, siết hơi chặt khiến cô cảm thấy đau và hơi nhăn mặt.
- Anh buông ra đi.
- Trả lời tôi đi đã!
Sơn chỉ muốn chắc chắn rằng Nhật không căm ghét anh. Có trời mới biết cô sẽ trốn tránh trong bao lâu. Anh không đủ kiên nhẫn để đợi chờ tình yêu của cô. Anh không phải nam chính ngôn tình, hoàn hảo từ đầu đến chân.
- Không phải.
- Thế tại sao em lại muốn rời đi? Em cũng thích tôi, đúng không?
Nhật không có câu trả lời. Sơn hỏi quá bất ngờ. Cô thích anh ư? Không thể nào.
- Anh đừng nghĩ nhiều. Anh đang làm tôi đau.
Sơn bất lực hoàn toàn. Anh thả tay Nhật ra. Những lời của Tống lởn vởn trong đầu anh. Được rồi, cô muốn đi thì anh sẽ để cho cô đi.
Sơn cầm lấy tờ đơn xin nghỉ việc, bỏ vào ngăn kéo.
- Thôi. Tôi sẽ không ép em nói hay làm điều em không muốn. Tôi sẽ giữ lá đơn này. Nhưng em phải nhớ là, đã làm gì thì cũng không được hối hận.
Sơn ngồi xuống ghế của mình.
Nhật lúng túng. Cô cũng chưa biết mình sẽ làm gì. Có thể là tạm thời đi du lịch khắp nơi và làm việc bán thời gian chẳng hạn. Cô chưa lên kế hoạch được, mà với cái bụng đang ngày một to ra thì việc đó cũng khá là bất khả thi.
Nhưng cô không thể ở lại đây nữa. Nhật lấy ra phong bì còn lại, để lên bàn làm việc của Sơn.
- Cái này, cảm ơn anh.
Nhật nói xong thì vội vàng rời đi. Cửa phòng đóng lại, cả hai người chẳng biết khi nào mới gặp được nhau thêm lần nữa.
Nhật ngồi xổm xuống ở một góc tường. Nước mắt ở đâu cứ thế trào xuống.
Trong văn phòng, Sơn gục đầu xuống lòng bàn tay mình. Cuối cùng anh vẫn cứ để cô rời đi. Đối với một người đàn ông, thật đáng xẩu hổ khi không thể bảo vệ được người mà mình yêu thương.
Anh cầm lấy phong bì thứ hai mà Nhật để lại cho anh. Trong đó là một lá thư. Cô nói cảm ơn ơn anh vì đã chăm sóc cô, nguyện ý làm chỗ dựa cho cô. Trong đó là tất cả những lý do vì sao mà cô cần phải rời đi. Tuyệt nhiên không có một chữ nào liên quan đến anh.
Chưa bao giờ Sơn cảm thấy chán nản như thế. Giờ anh mới ước, thà rằng cô bỏ đi là vì tình yêu của anh. Điều đó còn chứng minh được chút tình cảm mà cô dành cho anh.
Sơn gọi cho Tống, rủ anh ta đi uống vài chén cho khuây khỏa. Khi Sơn vừa ra khỏi phòng, Thủy đã vội vàng lẻn vào.
Cô ta lục tung mọi ngóc ngách trong phòng làm việc của Sơn, cuối cùng cũng tìm thấy được đơn xin nghỉ việc của Nhật, và cả lá thư cô để lại cho Sơn.
Thủy đảo mắt, vội vàng chụp lại tất cả, và rời đi. Cô ta gửi nó cho Minh. Chỉ cần Minh có thể kiểm soát được Nhật, thì Sơn sẽ lại thuộc về cô.
Nhật ngồi xổm xuống ở một góc tường. Nước mắt ở đâu cứ thế trào xuống.
***
Nhật rẽ qua cửa hàng tiện lợi, mua một vài thứ rồi mới trở về nhà. Cô mua một ít đồ cho chuyến đi của mình.
Khi về đến nhà, Minh đã đứng đợi sẵn ở trước cửa.
Nhật nhíu mày. Anh ta lại đến đây làm gì? Nhật không muốn chạm trán anh ta, cô định đi lang thang một lúc nữa, chờ cho Minh về đi rồi cô mới về nhà. Nhưng anh ta đã nhìn thấy cô. Minh chạy vội đến và túm tay Nhật lại.
Nhật dùng hết sức để rút tay ra khỏi tay Minh.
- Anh lại muốn làm loạn cái gì? Anh chó biết scandal lần trước khiến tôi khổ sở thế nào không? Xin anh đấy, tha cho tôi đi.
- Tại sao em không chuyển đến nhà anh?
- Tôi nghỉ việc rồi, thế đã được chưa?
Nhật thở dài, nói toẹt ra. Cô phải phũ phàng với anh ta thì may ra mới không bị làm phiền nưa.
- Anh chỉ muốn tìm cơ hội để chăm sóc em và con.
- Nó đâu phải con anh? Đừng tự nhận vơ như thế. Mà có đúng là con anh, tôi cũng không chấp nhận để nó có một người bố tệ bạc như anh đâu.
Minh gấp lên. Anh nắm lấy vai cô, siết mạnh.
- Em sao lại cứ phải giày vò anh như thế? Anh không phải người tệ bạc. Anh đang bù đắp cho em mà.
Nhật cười to. Cảm giác như tất cả nỗi đau và sự nực cười đều đang tràn ra qua hai hàng lệ bên khóe mắt.
- Bù đắp? Anh quất nát cuộc đời tôi rồi bây giờ lại dõng dạc nói bù đắp, thế là xong à? Nếu thế thì nhân quả còn tồn tại làm gì nữa?
Minh định nói gì đó, nhưng lại không nói được. Anh nhận ra là mình đang trở nên vô lý.
- Tôi đã nhún nhường lắm rồi. Vậy nên anh hãy để yên cho tôi đi khỏi đây đi. Xin anh đấy.
Nhật nhẹ giọng. Cô quay lưng và đi vào nhà. Minh vội đưa tay ra túm lấy cô, ôm cô từ sau lưng. Vẫn là kiểu cách đó, không thay đổi. Nhưng cô không còn mê đắm cái ôm của anh ta nữa.
- Một phút thôi. Cho anh ôm em một phút thôi.
Nhật lẩm nhẩm từ một đến sáu mươi, rồi gỡ tay anh ra.
- Hết rồi đấy. Tạm biệt.
- Anh đã nói là anh sẽ không để em đi. Dù em đi đến đâu anh cũng sẽ theo em!
Minh hét lên với Nhật. Cô không quan tâm. Nhật đóng sầm cửa lại.
Minh rũ người xuống.
Ở đâu đó, phía bụi cây, Thủy hí hửng cầm chiếc máy ảnh, nhìn vào thành quả của mình và cười tít mắt. Cô sẽ làm loạn cái chuyện này lên. Họ hành cô, khiến cô khổ sở, vậy thì cô cũng phải quấy tung cuộc đời họ thành một nồi cháo quẩy nhão nhoẹt.
Theo eva.vn
Phụ nữ biết cách cư xử, đàn ông biết cách cảm ơn, sẽ có thể sống với nhau đến trọn đời Sau 40 tuổi, đối với các cặp vợ chồng, không phải là ai chinh phục được ai, mà là ai đang nhường nhịn ai. Là vợ chồng tốt, không phải là luôn nghĩ cách chinh phục đối phương. Có thể bao dung nhau và không trách cứ, đây mới là tình yêu đích thực. Cứ mãi nói về ai đúng - ai sai,...