Cuối cùng, em vẫn chọn bên anh cho đến hết thanh xuân của đời mình…
“ Thanh xuân của con gái ngắn lắm, cơ mà em vẫn cố chấp chạy theo những ngây ngô của một đứa trẻ không chịu lớn, chạy theo tiếng gọi của con tim mình, nó dành cho anh – người mãi chẳng thuộc về em.”
Thanh xuân của con gái ngắn lắm, cơ mà em vẫn cố chấp chạy theo những ngây ngô của một đứa trẻ không chịu lớn, chạy theo tiếng gọi của con tim mình, nó dành cho anh – người mãi chẳng thuộc về em.
Là anh, khiến em không còn là cô gái mạnh mẽ như ngày xưa nữa, không biết từ lúc nào em bổng trở nên yếu đuối, bổng cần lắm những quan tâm, những chiều chuộng, những câu chuyện cười khiến mỗi ngày trôi qua thật bình yên.
Là anh khiến em mơ mãi một giấc mơ chẳng thể nào thành hiện thực, giấc mơ có anh, có em nếu như em là người đầu tiên anh gặp chứ không phải là cô ấy.
Là anh, người có giọng nói ngọt ngào với nụ cười ấm áp, những quan tâm dành cho em để rồi khiến em trở nên nhỏ bé khi bên anh. Thế nhưng, anh vốn là người có trái tim ấm áp dành cho bao người, chỉ là đối với một đứa cô đơn như em, nó khiến tim em lạc nhịp, đơn giản chỉ một cử chỉ quan tâm nhẹ nhàng thôi cũng khiến tim em rộn ràng cả một ngày.
Yêu.
Video đang HOT
Là anh, người đã giúp em sống lại với những đam mê của mình, nhưng mỗi lần sống với những đam mê ấy, em lại nhớ anh, em nhớ giai điệu em và anh từng hát, em nhớ những ngày cùng anh học guitar, và cả những ngày cùng nhau làm việc, chạy xe trên những con phố dài lấm bụi đường, và rồi chúng ta trở thành những người bạn của nhau, chỉ có thể là bạn thôi, phải không anh?
Có những ngày tim đau đến nghẹt thở khi bên anh mà vẫn thấy nhớ, những lúc đó chỉ muốn anh hãy thôi quan tâm em, hay nếu có thể hãy biến mất khỏi cuộc đời em như chưa bao giờ gặp gỡ. Thế rồi, vẫn chọn cách bên anh để bình yên trôi qua một ngày.
Em ghét những đàm tiếu xung quanh em và anh, nó khiến anh mệt mỏi vì anh đã có cô ấy, nó khiến anh không nói chuyện với em như một người bạn nữa. Những điều đó lắm lúc cũng khiến em mệt mỏi nhưng rồi em phó mặc cho thế gian, ta vẫn cứ cười, cứ đùa, cứ thế thôi. Mỗi lần nghe anh kể về cô ấy, em vẫn cười và lắng nghe anh, có nhiều lúc tim đau quá, em cố tình nói vu vơ bất cứ chuyện gì đó để cổ họng không nghẹn lời. Cứ thế ngày qua ngày, bên anh như vậy, kệ đời, kệ người.
Em biết là rồi em cũng sẽ lớn, anh cũng sẽ kết hôn cùng cô ấy. Và ngày hôm đó anh sẽ thật vui và cô ấy sẽ thật hạnh phúc. Em sẽ mỉm cười nhìn anh, dù rằng đêm hôm đó em sẽ khóc rất nhiều, tim thổn thức từng nhịp vì nhớ anh, nhớ những ngày tháng tuổi trẻ của em khi có anh bên cạnh. Và rồi rất lâu, rất lâu sau đó, em cũng sẽ phải kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình, sẽ có người quan tâm em, kể cho em nghe những câu chuyện cười, bên em khi em mệt mỏi và sẽ là người có trái tim ấm áp giúp xóa đi những vết thương lòng trong em. Rồi em vẫn sẽ liên lạc với anh, là khi trái tim em đã bình yên trở lại, thôi không thổn thức nữa.
Hiện tại, em vẫn sẽ có chấp bên anh,
Mặc cho ai nói gì về em, em vẫn ích kỷ như thế, miễn tình yêu của em sẽ không khiến hạnh phúc của anh tan vỡ. Nó chỉ đơn thuần xuất phát từ trái tim em, đơn phương nhưng vẫn an nhiên mỗi ngày.
Bất chấp những tiếng nấc mỗi đêm về, và dù cho tim có nhói đau đến thế nào đi nữa em vẫn dành cả thanh xuân cho anh, cho nụ cười khiến tim em bình yên mỗi sáng, cho những quan tâm dù nhỏ bé nhưng khiến em ấm lòng. Nghe anh kể về chuyện của anh và cô ấy vẫn được, miễn là bên anh đến khi tim đau quá không chịu được nữa. Khi đó em sẽ chấp nhận bước trên con đường riêng của mình, con đường đó sẽ không có anh.
Nhưng mà hôm nay và cả những ngày sau này nữa, vẫn sẽ bên anh từng ngày, vẫn sẽ nhớ về anh, vẫn yêu anh âm thầm như vậy – thanh xuân của em.
St
Gửi những ai dành cả thanh xuân để đánh đổi cho một thứ tình cảm mang tên tình yêu!
Chúng ta ai rồi cũng trải qua nhiều mất mát, nhiều đắng cay; buồn có, vui có; nồng cháy, cuồng nhiệt để rồi khi đến được tận đây trên người đã mang nhiều vết xước, hằn lên dấu thời gian... Trời mưa. Cơn mưa đêm giữa khí trời oi nồng của tháng 4, hơi đất bốc lên khét nồng.
Em ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế xoay lặng nhìn những giọt mưa rơi xuống khoảng trống trước căn phòng. Bầu trời ngoài kia trắng xóa một mảng. Đã lâu trời mới mưa trở lại, xoa dịu bớt cái hanh khô, nóng bức của mùa hè, cũng như xoa dịu bớt nỗi hoang mang trong lòng em.
Chúng ta ai rồi cũng trải qua nhiều mất mát, nhiều đắng cay; buồn có, vui có; nồng cháy, cuồng nhiệt để rồi khi đến được tận đây trên người đã mang nhiều vết xước, hằn lên dấu thời gian. Yêu thương một người, chúng ta tưởng chừng như đánh đổi mọi thứ, đến cuối cùng đôi khi cái kết vẫn không thể viên mãn như những câu hứa thề trăm năm.
Chị yêu anh vào những năm tháng còn tươi mới của tuổi thanh xuân, cùng nhau đi qua bao khó khăn của tuổi trẻ bước vào đời, mang theo biết bao hoài bão và cái kết của một gia đình. Ấy vậy mà lại vì thay đổi môi trường làm việc, vài xích mích nhỏ nhặt, anh bảo chị thay đổi, anh ngã vào lòng người phụ nữ khác. Chị không khóc, cũng không oán trách than phận mình. Chị vẫn sống như thể chẳng có điều gì đánh đổ được. Rồi chị lấy chồng, một người đã từng có gia đình với một đứa con riêng. Chị an phận trở thành vợ hai, thành mẹ kế trước những lời đám tiếu ác mồm của thiên hạ. Chị không nói bất kì điều gì về cuộc hôn nhân nhanh chóng này nhưng với một đứa vẫn còn trẻ so với những cuộc hôn nhân thì đó là một sự hụt hẫng. Chị vẫn thế, an yên như một mặt hồ tĩnh lặng.
Hai bạn yêu nhau từ cái thời còn ngồi ghế nhà trường, ngót nghét đã năm năm. Hai bạn yêu nhau từ cái thuở trong đầu trống huơ trống hoác chẳng biết nói gì ngoài cái cầm tay nhau những lúc tan trường. Hai bạn yêu nhau từ cái thuở để mặt mộc ra đường, từ cái thuở mặc quần đùi mang dép tông, gặp nhau trên chiếc xe máy cũ kĩ của ba mẹ. Hai bạn yêu nhau từ cái thuở còn thanh xuân. Rồi. Hai bạn xa nhau, lí do vẫn lạt và cũ kĩ của đời người. Chua xót, nuối tiếc tuổi thanh xuân.
Chúng ta dành tất cả thanh xuân của mình để đánh đổi cho một thứ tình cảm mang tên là tình yêu. Những ước mơ, những giấc mộng đêm hè năm nào về tương lai trọn vẹn, bây giờ chỉ gom ghém gọn ghẽ trong những nỗi nhớ không nguôi.
Chúng ta đã đi qua tất thảy những yêu thương, những giận hờn, trách móc, bây giờ chỉ đọng lại trong ánh mắt xa xăm.
Tình cảm năm nào như thể vụn vỡ trong câu nói đơn giản. Ước chừng chỉ cần mạnh tay một chút cũng thổi bay đi tất cả. Không còn để níu giữ một chút gọi là luyến tiếc.
St
4 năm tuổi trẻ của bồ nhí cho là quý giá, 10 năm thanh xuân của vợ đáng bao nhiêu? Đàn ông vô tình, vô tâm chính là vậy. Họ chỉ muốn thấy điều họ muốn thấy, điều đáng phải thấy thì lại chẳng mảy may để tâm. Như việc không phải họ không đủ yêu thương... Tôi lấy chồng khi vừa 25. Tình yêu của tôi và Tuấn cũng như bao câu chuyện bắt nguồn từ thời sinh viên. Cũng yêu nhau...