Cuối cùng cuộc đấu giành chồng của tôi và bạn thân đã đến hồi kết
Tôi và cô bạn thân ngầm thoả thuận, sau 1 tháng, ai có thai với anh trước thì sẽ có anh. Người còn lại sẽ phải ra đi một cách vui vẻ.
Tròn 22 ngày nữa là đến kỷ niệm 10 năm ngày cưới hai vợ chồng tôi. Nhưng cái ngày trọng đại đấy sẽ chẳng bao giờ đến vì anh đã đưa đơn ly hôn.
Ban đầu, tôi còn tưởng đấy là chiếc phong bì có vé máy bay để hai vợ chồng đi đâu đó. Hoặc ít ra cũng là vé ăn buffet ở những khách sạn mà chúng tôi hay đến lúc có dịp đặc biệt.
Tôi sụp đổ mặc dù không quá bất ngờ. Tôi biết anh đã thay lòng. Cũng có thể anh luôn như thế, vì đơn giản anh chưa từng thật sự yêu tôi. Mặc dù chúng tôi đã có 2 con chung. Con lớn năm nay 9 tuổi, và đứa sau chỉ kém chị nó 11 tháng.
Tôi biết và hiểu rõ người mà anh đang yêu và ngoại tình. Đấy là cô bạn thân của tôi, và cũng là của anh.
Ngày xưa tôi và cô ấy cùng yêu anh. Còn anh thì mập mờ, lúc thì có vẻ thích tôi, lúc thì lại như không thể rời bỏ cô bạn ấy. Tuy là bạn thân nhưng giữa chúng tôi luôn như có một cuộc chiến âm ỉ. Không phải là chiến đấu với nhau để giành lấy người mình yêu mà là cuộc chiến giữa tình yêu và tình bạn.
Tình yêu vốn chỉ là chuyện hai người, càng đông thì càng sớm giải tán. Nhưng chúng tôi đã không giải tán, chúng tôi vẫn cùng nhau ngày ngày ngoài mặt cười vui song trong lòng tự sát thương lẫn nhau.
Tuy là bạn thân nhưng giữa chúng tôi luôn như có một cuộc chiến âm ỉ. (Ảnh minh họa)
Tôi đắn đo không biết nên hy sinh cao cả bằng cách rút lui hay để bỏ mặc tình bạn mà đoạt lấy anh. Vì lưỡng lự mà suốt 4 năm đại học tôi đã sống trong dằn vặt và mệt mỏi như thế. Và đó cũng là tâm trạng của cô bạn tôi. Không ai trong chúng tôi chịu buông tay.
Rồi chúng tôi quyết định đối đầu để cả ba bớt mệt mỏi. Tôi và cô bạn ngầm thoả thuận, sau 1 tháng, ai có thai với anh trước thì sẽ có anh. Người còn lại sẽ phải ra đi một cách vui vẻ. Đến bây giờ nghĩ lại chuyện ngày xưa tôi vẫn còn giật mình vì sao chúng tôi có thể táo bạo và mù quáng vì yêu ở độ tuổi 22 như thế.
Và trời run rủi cho tôi làm kẻ chiến thắng. Tôi và anh cưới nhau khi cái thai trong bụng tôi bước sang tuần thứ 10. Cô bạn của chúng tôi đã không xuất hiện trong ngày cưới để chia vui. Để chắc chắn anh đã thuộc về mình, sau khi sinh con đầu, tôi tiếp tục buộc chân anh bằng đứa con thứ hai.
Video đang HOT
Tôi đã nghĩ đó là một happy ending cho cả 3 chúng tôi. Tôi và anh lấy nhau, sinh được hai đứa con xinh xắn. Còn cô bạn chuyển sang một thành phố khác tìm hạnh phúc mới. Một cái kết như thế sẽ không khiến ai phải đau lòng, và cuộc tình tay ba không điểm kết này cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.
Trong suốt những năm bên nhau, chồng luôn tốt với tôi, chưa một lần tơ tưởng những người con gái khác. Bây giờ thì tôi biết không phải là anh tốt thật lòng, mà là lòng anh đã chết theo sự ra đi của cô bạn tôi nên đành tốt với tôi theo kiểu thờ ơ nhưng tử tế.
10 năm qua, anh và cô ấy vẫn giữ liên lạc với nhau, chỉ có tôi trở thành người ngoài cuộc. Chồng tôi hay đi tập huấn cho các trường đại học ở các tỉnh, và trong một bức ảnh do sinh viên chụp lại, tôi tình cờ thấy cô bạn mình ngồi lẫn giữa hàng ghế khán giả.
Điều đau khổ nhất, cô ấy đã không chỉ xuất hiện một lần. Biên Hoà, Đồng Nai, Cần Thơ, đến Huế, Đà Nẵng hay Quảng Bình, Thanh Hoá, tôi điều thấy phảng phất bóng dáng cô ấy trong các bức ảnh tình cờ. Lúc thì vạt áo, lúc thì mái tóc hay cánh tay, nhưng tôi có thể nhận ra tất cả.
Chồng tôi đã mang theo cô ấy bất cứ nơi đâu anh đi công tác. Và như anh nói, đó là “một cách chuộc lại nợ ân tình” mà vợ chồng tôi gây ra cho cô ấy. Cô ấy bây giờ vẫn chưa chồng, vẫn đang một lòng chờ đợi anh.
Lời anh nhẹ như gió mà tôi nghe nặng như có đá chèn lên tim. (Ảnh minh họa)
Khi quỳ dưới chân tôi cùng với đơn ly hôn, anh đã bảo năm xưa anh không biết anh yêu ai, nhưng giờ thì anh khẳng định anh yêu cô ấy. Anh còn bảo tôi mới là người bán rẻ tình bạn và mua chuộc tình yêu vì chỉ có tôi cố tình ngủ và mang thai với anh, còn cô bạn tôi đã không quyến rũ anh theo cách ấy.
Tôi cười nhạt trong lòng. Chồng chửi tôi ti tiện vì ngày xưa cố ngủ với anh để được mang thai, còn cô bạn tôi dù biết chúng tôi đã và vợ chồng và có con nhưng vẫn ngủ với anh lúc này thì sao? Ngày xưa tôi vì anh mà mù quáng phản bội tình bạn. Còn anh giờ vì cô bạn tôi mà mù quáng phản bội nghĩa vợ chồng.
Anh còn nói: “Em giữ anh lâu quá rồi, hãy để anh được về bên cô ấy”. Lời anh nhẹ như gió mà tôi nghe nặng như có đá chèn lên tim.
Tôi bảo anh còn 22 ngày nữa là kỉ niệm trong 10 năm của chúng ta, sao anh không đợi được tới lúc đó. Anh cay nghiệt “Em đã tước của cô ấy gần 10 năm rồi mà bây giờ còn ti tiện vài ngày lẻ hay sao?”.
Anh nói như thể anh chưa từng yêu, lấy và có con với tôi. Anh nói như thể tôi là mụ phù thuỷ xấu xí ngăn hai thiên thần không đến được với nhau.
Tôi không biết nỗi đau thấu trời xanh có nghĩa là gì nhưng bây giờ tôi chỉ muốn chết, thiên đàng hay địa ngục đều được. Miễn là không phải cầm bút ký vào tờ đơn ly hôn tuyên án tử cho cuộc hôn nhân này.
Đây là lúc tôi cần học cách buông bỏ hay lại một lần nữa cưỡng đoạt lấy người đàn ông mà mình yêu như ngày xưa đã từng?
Theo Trí thức trẻ
Nhẫn tâm đuổi vợ con ra khỏi nhà và cái giá phải trả sau 2 năm
Và khi người mua lộ diện, khuôn mặt vốn đã tái nhợt vì bệnh tật của tôi héo quắt lại không còn hạt máu. Chân tay run lẩy bẩy như con nghiện thiếu thuốc.
Miên nhìn tôi cười hả hê, có lẽ Miên cũng biết điều tôi vừa nhận ra là gì. (Ảnh minh họa)
Khi đặt bút viết những dòng tâm sự này, tôi không dám nói là mình đang rơi nước mắt, đang rơi vào sự hối hận tột cùng. Tôi không than trách gì ai, tôi chỉ tự trách bản thân mình, đã không biết trân trọng người trước mắt, mải mê chạy theo những cuộc vui thứ để bây giờ phải chịu lấy báo ứng khổ sở này.
Tôi và Miên đã có 3 năm yêu nhau trước khi tiến đến hôn nhân. Vì đã xác định rõ tương lai nên chúng tôi đã có 1 năm sống thử trước khi cưới. Chính vì thế, dù không thể nói là hiểu nhau từng chân tơ kẽ tóc nhưng chúng tôi đã khá rõ tính cách, ưu điểm, khuyết điểm của nhau. Cứ nghĩ rằng như thế là tốt cho hôn nhân chính thức. Ai ngờ đâu...
Vì đã quá hiểu nhau nên sau khi kết hôn, trong tôi không còn cảm giác hứng khởi, đam mê, tò mò, muốn khám phá nữa. Nó chỉ đổi lại là sự nhàm chán, nhạt nhẽo, vô vị mà thôi. Tôi cứ nghĩ đó là chỉ là giai đoạn bất thường nhỏ, một thời gian sau sẽ hết thì ngờ đâu càng lúc, tôi càng không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy mặt em. Ngay cả khi em báo tin, em đã mang trong mình đứa con của tôi. Tình cảm cha con vẫn không thể trở thành động lực đưa tôi quay về nhà sau buổi tan làm. Những cuộc vui chơi, nhậu nhẹt, có người đẹp ở bên, với tôi khi ấy nó hấp dẫn và thú vị hơn rất nhiều. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến...
Miên không khóc lóc, không van lài, không cầu xin tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi cặp kè với Vy, một trong số những cô gái thường xuyên rót rượu phục, hầu hạ tôi trong những cuộc ăn chơi nhậu nhẹt. Thời gian đầu thì tôi còn kín tiếng lắm, không dám công khai gì hết cả vì vẫn còn muốn có gia đình. Nhưng đến khi gần như mụ mị đi trong men say. tiếng nhạc, những nụ hôn ngọt ngào, cơ thể nóng bỏng của Vy thì trong tâm trí tôi, hình ảnh Miên với dáng người xấu xí, vác cái bụng bầu to uỵch hoàn toàn mờ nhạt. Tôi chính thức công khai chuyện bồ bịch của mình và nhận về không ít những lời mắng nhiếc, chửi bới. Nhưng thần trí tôi khi đó đâu còn tỉnh táo để biết mình đúng hay sai. Tôi đã hoàn toàn bị Vy làm cho mê mẩn. Để rồi tự mình làm cái chuyện táng tận lương tâm ấy.
Theo kế hoạch Vy hiến, tôi thuê người chuốc thuốc mê Miên, vu cho Miên tội ngoại tình rồi đuổi Miên với chiếc bụng bầu 9 tháng ra khỏi nhà. Miên không khóc lóc, không van lài, không cầu xin tôi. Miên chỉ mang đôi mắt vừa đau thương, vừa uất hận nhìn tôi rồi ung dung bước ra khỏi nhà. Tôi đâu ngờ, bi kịch cuộc đời mình chính thức bắt đầu từ hôm ấy.
Bất chấp tất cả, tôi đón Vy về làm vợ mình. Nhưng không giống như Miên, yêu thích công việc nội trợ, coi việc chăm sóc gia đình là niềm vui. Vy tối ngày chỉ lo ăn chơi, mua sắm, nhảy nhót, tiệc tùng. Số tiền một mình tôi làm ra dường như chẳng đủ để lo cho cả tôi và Vy. Nhìn bộ dạng tiều tụy vì cật lực làm việc, lại không được chăm sóc tử tế của tôi người thì tiếc nuối, người thì mắng nhiếc đáng đời vì tôi đã phụ Miên.
Lại nhắc đến Miên, từ lúc đuổi Miên đi, tôi không còn biết được bất cứ tin tức gì của Miên nữa. Không ai biết Miên đã đi đâu với cũng bụng bầu sắp đến ngày đẻ. Tôi, chợt thấy đau nhói ở trong tim.
2 năm qua đi trong chớp mắt...
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến với một kẻ phụ bạc như tôi. Vy cặp kè với kẻ khác, ngang nhiên thách thức tôi. Uất hận, nhục nhã, tôi đổ bệnh nằm liệt giường. Bố mẹ, anh chị em từ lâu vì chuyện tôi bất chấp đạo lý đuổi Miên đi đã không còn quan tâm gì tới tôi nữa. Một thân một mình, ốm đau không người chăm sóc, tiền bạc có bao nhiêu Vy đều trộm mang đi tiêu xài hết, lại không vay mượn được của ai, tôi chỉ còn cách đăng tin bán nhà thì phát hoảng khi không biết mình đã kí lại quyền chuyển nhượng căn nhà cho Vy từ khi nào. Giờ thì tôi là kẻ trắng tay mạt hạng.
Vy sỗ sàng kêu tôi dọn đồ ra khỏi nhà vì chủ nhân mới của căn nhà này đang chuyển đến. Và khi người mua lộ diện, khuôn mặt vốn đã tái nhợt vì bệnh tật của tôi héo quắt lại không còn hạt máu. Chân tay run lẩy bẩy như con nghiện thiếu thuốc. Người mua nhà, chính là Miên.
- Em... Là em... Sao... - Tôi ấp úng vì cổ họng nghẹn đắng lại
- Tôi là người, đâu phải ma, sao anh lại run rẩy dữ dội vậy? - Miên cười nhạt
Tôi còn chưa kịp bàng hoàng thì Vy:
- Tiền của chị tôi đã nhận đủ, ngôi nhà này giờ hoàn toàn thuộc quyền sử dụng của chị. - Vy ôm bọc tiền đủng đỉnh bước đi trong sự sững sờ của tôi
- Anh cũng nên đi ra khỏi đây rồi! - Miên quay sang tôi, gằn giọng
Nhục nhã, xấu hổ, ê chề, tôi lết tấm thân gầy gò bước ra khỏi ngôi nhà mà tôi đã từng có những khoảng thời gian rất hạnh phúc trong đó với Miên. Tôi thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên nhìn Miên. Nhưng lúc đi qua tờ lịch, tôi rùng mình. Hôm nay chính là ngày mà 2 năm trước, tôi đã đuổi Miên ra khỏi nhà. Miên nhìn tôi cười hả hê, có lẽ Miên cũng biết điều tôi vừa nhận ra là gì. Tôi không trách Miên vì đây đều là những thứ tôi xứng đáng nhận được. Chỉ là, hối tiếc muộn màng quá rồi thôi.
Theo blogtamsu
Thấy mẹ vợ ốm lay lắt tốn kém, con rể giàu liền lén bỏ thuốc độc vào cháo cho bà ăn và... Câu nói của Vân làm Bình đánh đổ cả chén cháo xuống đất. Nhìn bộ dạng lúng túng, có tật giật mình của Bình, Vân cười nhạt Bình khóc lóc xin tha thứ, giữ Vân lại nhưng kịp làm sao được. (Ảnh minh họa) Bình là người có, chuyện này ai chẳng biết. Con gái vây quanh Bình có mà dài cả dàn....